Một tay của bóng đen đó khẽ giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào đầu nam tử ma quái. Rồi thì “bùm” một cái, ánh sáng lóe lên chói cả mắt. Ta nhắm hai mắt lại theo phản xạ, sau đó lại bởi tò mò mà mở hai mắt ra. Và ta đã nhìn thấy người đó…
Y đứng trước mặt ta, ánh mắt y nhìn ta quan tâm và lo lắng. “Nàng không sao chứ?” Cởi cái áo khoác ngoài để phủ lên thân thể lõa lồ của ta, y ân cần hỏi.
Ta ngơ ngác khẽ gật đầu. Tại sao lại là Hạ Minh? Tại sao không phải là Bạch Hồ sẽ đến giúp ta? Ta tự hỏi nhưng lại không thể tự trả lời rồi. Lúc này, tâm trí ta hoàn toàn bị chi phối.
“Đạo sĩ thúi! Ngươi là muốn đến phá hỏng chuyện vui của bổn đại gia?!” Nam tử ma quái bật cười thê lương chất vấn Hạ Minh.
“Ta đến để thu phục ngươi.” Hạ Minh vừa nói vừa chấp tay, đưa lên trước miệng. Y bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng, một vòng tròn màu vàng bao quanh nam tử ma quái.
“Ngươi nghĩ như thế này có thể giết ta sao?” Nam tử ma quái khẽ nhún chân một cái, thoát khỏi sự bao vây của vòng tròn màu vàng. Nhưng là, lúc y nhảy lên, ta phát hiện dưới chân y đã bị buộc một cái vòng màu vàng nhỏ. Nhìn sang Hạ Minh thì thấy y đang mỉm cười. Phải chăng pháp trận của y đã thành công?
Ta còn đang nghĩ thì lại giật mình khi nghe một tràng tiếng rú thất thanh. Là của nam tử ma quái!
Từ bên dưới nhìn lên, ta thấy bàn chân nơi bị buộc chiếc vòng đã bị đứt lìa. Tại vết đứt, có những thứ nhầy nhụa nhễu xuống, rồi thì như một đoạn phim chiếu nhanh về giai đoạn phân hủy của xác chết, cả người y tan rã cho đến khi chỉ còn có bộ xương! Có thể tưởng tượng, trước khi chết y đã đau đớn như thế nào!
Ta kinh hoảng nhìn bộ xương nằm trơ trọi trên nền nhà. Ánh mắt ta dại ra. Ta chợt nhớ tới, ta chợt nhớ tới máu, có rất nhiều máu. Ta chợt nhớ tới Cổ lão nhân đã chết như thế nào. Rồi như một kẻ điên dại, ta lao về phía Hạ Minh, đấm thùm thụp vào ngực y: “Ta đã bảo với ngươi là chính Mộc Linh đã giết chết sư phụ. Tại sao ngươi không tin? Tại sao lại không tin ta?”
“Cần nhi, mọi chuyện đã ổn. Ngươi cần phải bình tĩnh.” Y mặc kệ ta đánh ta đấm, vuốt nhẹ lấy tóc của ta mà nói. “Không cần phải nhắc lại chuyện cũ. Dù là Mộc Linh, dù là ngươi, ta cũng sẽ không truy cứu.”
“Vậy ngươi có hay không chịu bỏ qua cho Bạch Hồ?” Ta ngừng đấm, ngẩng mặt lên nhìn y.
Đáp lại ta chỉ có ánh mắt khó xử của y. Là, ta biết, y vẫn chưa chịu từ bỏ.
“Hắn không giết sư phụ, ta cam đoan điều đó.” Ta thở dài.
“…” Hạ Minh vẫn không nói gì.
“Hắn đã làm gì khiến ngươi phải tức giận như vậy chứ?” Thấy thái độ của y đối với Bạch Hồ, ta có phần bất bình. Rốt cuộc, tại sao những chuyện xấu xa, Hạ Minh đều muốn đổ cho Bạch Hồ?
“Giết chết mẫu thân ta. Ngươi nghĩ hắn có đáng hận hay không?” Những lằn đỏ hằn lên mắt của y, điều đó cho thấy y đang rất giận dữ.
“Ta… ta…” Ta không biết phải trả lời như thế nào. Thù giết cha giết mẹ, đứa con nào có thể cho qua. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như Hạ Minh. Nhưng ta lại không cam tâm để cho Hạ Minh giết chết Bạch Hồ.
“Ngươi chắc chắn rằng chính Bạch Hồ đã giết mẹ ngươi?” Ta nghi hoặc hỏi hắn.
“Không hẳn là. Ta chỉ biết rằng mẹ ta bị giết bởi một con yêu hồ.” Hạ Minh không nhìn thẳng vào mặt ta, y nhìn xuống bộ xương giờ đang hóa thành một con hồ ly năm đuôi.
“Vì vậy cho nên ngươi muốn diệt hết tất cả yêu hồ sao?” Ta nhướng mày nhìn y.
Y im lặng, không đáp lại ta, chỉ lặng lẽ mở lấy nắp chiếc bình hồ lô treo bên hông, xác con hồ ly năm đuôi hóa thành một làn khói, chui vào bên trong hồ lô.
Lúc y đang làm chuyện đó thì ta nghe bên tai có giọng ai đó thì thầm: “Tên đạo sĩ thúi ấy vẫn còn nhờ cậy được nhỉ?” Bất quá, khi ta nhìn xung quanh thì lại không thấy ai khác ngoài Hạ Minh.
Bỗng dưng, Hạ Minh xoay người sang phía sau, rút từ tay áo ra một lá bùa, phóng về một phía. Lá bùa bốc cháy, phát sáng, soi rõ gương mặt của hắn, gương mặt đẹp một cách tuyệt mỹ.
“Nga~ Ngươi rốt cuộc cũng phát hiện được ta. Như thế nào? Định đa tạ ta vì đã dẫn ngươi đến đây đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân?” Bạch Hồ cười chế giễu, nhưng kì thực, nhìn trong mắt hắn lại không hề mang theo ý cười.
“Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng chó của ngươi lại!” Lúc này, không biết Mộc Linh từ đâu xen vào, đứng chắn giữa Bạch Hồ với Hạ Minh.
“Vẫn là, do ngươi nông cạn. Nên biết, ta là hồ ly, không phải chó a.” Bạch Hồ cười cười, dùng tay trỏ trỏ vào người mình.
“Ngươi!” Mộc Linh tức giận, lập tức vung Kích Mộc về phía hắn.
Ôm lấy ta nhảy lên xà nhà, Bạch Hồ hướng xuống Mộc Linh, khiêu khích: “Ta như thế nào?”
Còn chưa để ả kịp nuốt bớt cơn tức, Bạch Hồ liền tuôn luôn một tràng: ” Mộc Linh, ngươi chỉ là đồ sịt, cây, nút, bờ vớt bon èn phức!” Xong, quay sang nhìn ta còn đang cố tiêu hóa những gì mà hắn vừa nói, hắn mị mắt cười: “Có đúng không , Cần nhi a…”
Màn cuối cùng, hắn giơ ra ngón giữa, hướng về phía hai sư huynh muội đang đứng. Sau đó, phá vỡ nóc nhà, theo đó mà bế ta rời khỏi. Để lại nơi đó là Hạ Minh còn đang im lặng và Mộc Linh đang tức đến toàn thân bất động. Có lẽ chí ít ả cũng đã biết những thứ mà Bạch Hồ vừa nói, vốn không phải thứ gì tốt đẹp. Bất quá, Bạch Hồ như thế nào lại biết những từ đó, rồi còn hành động thô thiển kia nữa, ai đã dạy hư hắn vậy a? Thật thắc mắc đâu…