Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 35




“Cần nhi, nàng không sao chứ?” Hạ Minh ra vẻ quan tâm hỏi ta, phía sau y là Mộc Linh với vẻ mặt khinh thường.

Ta đưa mắt nhìn y, khẽ lắc đầu: “Không cần ngươi thương hại. Ta ổn.” Sau đó xoay người đi. Đi đâu nhỉ? Hiện tại, ngoài Hà gia ra thì ta cũng chẳng biết đi đâu. Thế là ta cứ lặng lẽ quay về nơi đó, mặc dù không dám chắc là nơi đó còn đủ an toàn, biết đâu ta lại rơi vào tay của một con yêu hồ háo sắc nào khác. Ngoảnh nhìn lại phía sau, chẳng có ai đi theo ta, cả Hạ Minh, cả Bạch Hồ…

Mở cửa đón ta là Hồ quản gia. Lúc ta vừa nhìn thấy hắn, nhìn hắn có vẻ mệt mỏi. Chợt nhớ đến cái chết của ngũ vĩ yêu hồ, ta cũng trưng ra khuôn mặt đau buồn, nói: “Ta rất tiếc.” Nhưng thật tâm là ta cũng không biết mình phải tiếc cái gì nữa.

“Không phải Bạch Hồ đã đem ngươi đi rồi sao? Như thế nào còn quay về đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Hồ quản gia nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi.

“Ngươi biết Bạch Hồ?!” Ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn.

“Ân. Hắn là ân nhân của ta.” Hồ quản gia rành mạch trả lời.

“Hắn?!” Lần này miệng ta chữ A, mắt ta chữ O kinh ngạc. Hồ quản gia gật đầu khẳng định.

Này là, Bạch Hồ hẳn là sẽ không giúp đỡ nhân loại. Vậy hẳn Hồ quản gia cũng là yêu hồ đi, vừa vặn tên của hắn cũng có một chữ Hồ.

“Ngươi có phải hay không thắc mắc ta cũng là yêu hồ?” Hồ quản gia vừa đưa tay ra hiệu cho ta vào nhà, vừa cười nhẹ.

Ta ngu ngơ lắc đầu, sau đó gật đầu: “Đúng a. Vậy ngươi đây là…”

“Ta không phải yêu hồ.” Hồ quản gia hướng ta đáp, sau đó xoay người tiếp tục bước đi.





Vậy ra, Bạch Hồ là một yêu hồ tốt, còn biết giúp đỡ con người, thật đáng mừng. Bất quá, hắn chẳng phải là một tên cuồng sát hay sao?

“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Hồ quản gia đưa ta đến căn phòng lúc trước ta ở, mở cửa bảo ta vào trong. “Lát nữa ta sẽ cho người đem thức ăn tới.”

“Thật phiền ngươi quá. Không cần phải chu đáo như vậy. Ta đây…” Ta khách khí, mà nên như vậy, ta cũng đâu giúp gì được hắn, được tiếp đãi như khách thật sự khó xem.

“Không cần để tâm, cứ xem như ta trả ơn cho ân nhân.” Hồ quản gia cúi đầu trả lời, sau đó ý định lui đi.

“Hãy khoan…” Ta còn muốn hỏi hắn một số chuyện nữa, nhưng hắn rất nhanh đã đi khuất dáng. Đành vậy, có dịp ta lại hỏi hắn cũng không muộn, lúc này hắn còn phải lo tang sự cho ngũ vĩ.

Người hầu mang thức ăn đến đặt trên bàn, đồng thời khiêng vào một thùng nước nóng…

Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.

Không như ta nghĩ, Hà gia tuy lớn nhưng tang sự nơi đây lại diễn ra rất nhỏ, rất nhỏ đến nỗi đôi khi ta còn tự hỏi nó có hay không được tổ chức. Chỉ một bàn thức ăn đủ để cúng thổ thần, sau đó được chia ra cho một vài gia nhân dùng. Này là, một chút tang thương ta cũng chẳng thấy, chỉ thấy ánh mắt hau háu chờ được nhận thức ăn. Có lẽ người trong Hà gia cũng không mấy nể trọng, thương tiếc gì ngũ vĩ.

Sau khi đã chia xong thức ăn, Hồ quản gia hỏi ta: “Ngày hôm qua ngươi gọi ta có chuyện?”

“…” Hắn đã nghe thấy ta gọi hắn, như thế nào còn không chịu lên tiếng mà lại như oan hồn tự dưng biến mất tăm. “Là, ta muốn hỏi về chuyện của Bạch Hồ.”

“Ân. Vậy chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh hơn hẳn nói.” Hắn đưa tay về hướng ngọn tháp giữa hồ.

Trong tháp rất ẩm ướt, rêu mọc đầy, trơn trượt, mùi ẩm mốc dâng đầy không khí. Hồ quản gia đưa ta đến một nơi có thể ngồi được, ấn ta ngồi xuống, rồi đứng xoay lưng về phía ta. Cổ nhân thật lạ, không biết nói chuyện với người khác không nên dùng tấm lưng hay sao?

“Ngươi muốn biết chuyện gì trước?” Hắn lên tiếng.

Ta suy nghĩ một hồi, cũng không biết phải hỏi cụ thể như thế nào: “Vậy ngươi hãy cho ta biết những gì mà ngươi biết.” Ta gật gù ưng ý với câu nói của mình.

Hồ quản gia trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng. “Khi xưa, nhà ta rất nghèo…”

Ta im lặng lắng nghe. Có lẽ đây là cách kể chuyện gián tiếp mà cổ nhân hay dùng.

“… ngày ngày phụ thân phụ mẫu ta phải để người khác chèn ép. Quan huyện lại hay đến tìm trêu ghẹo mẫu thân ta. Nếu không làm hắn hài lòng, hắn sẽ sai người đập phá nhà của ta…”

“Bộp!” Ta bất bình vỗ đùi một cái rõ to.

“… Phụ thân ta thân phận thấp hèn cũng không dám lên tiếng, ta lúc đó cũng chỉ dám rúc một chỗ mà khóc…”

“Ken két”, ta nghiến răng nghiến lợi.

“… Sau đó… Ách, xin lỗi…” Hồ quản gia ngập ngừng.

“Không sao, ta không bận tâm ngươi kể dài dòng.” Ta phất tay áo, làm vẻ thật sự không bận tâm, mặc dù nội tâm thì lại reo hò.

“Không, là, ta nhầm.” Hắn thở ra một hơi. Ta đồng thời nuốt vào một hơi. Thật muốn mắng người!

“Ngươi có thể bắt đầu lại.” Với tư thế nhàn nhã, ta rít qua kẽ răng mà nói.

“Ân, vậy ta sẽ nói lại.” Nói xong hắn quay sang nhìn ta, ngồi xuống để tầm mắt có thể ngang với tầm mắt của ta, trịnh trọng nói: “Bạch Hồ đang tu tiên.”

“Di??” Ta đứng phắt dậy, ngạc nhiên hỏi lớn. “Ngươi không lầm chứ?!”

“Ân, tuy cách đây ngàn năm, hắn hãy còn sở thích móc tim người làm vui. Nhưng từ đó đến giờ hẳn là đã không còn. Với lại ta thấy hắn cũng đã thành tâm mà tu luyện, trở thành một người rất tốt.” Hồ quản gia giải thích.

“Này là, không phải hắn có hay không giết người, chẳng qua ta thấy hắn sinh hoạt hầu như không giống là đang tu tiên cho lắm.” Ta gãi gãi đầu.

“Ngươi nghĩ sao?” Hồ quản gia khó hiểu, nheo mắt nhìn ta.

“Ách, thường thì người ta tu tiên sẽ đến các thác nước, ngày ngày ngồi thiền mặc cho nước dập trên đỉnh đầu, và còn tuyệt thực nữa, đúng không?” Ta lôi mớ kiến thức vụn vặt tích góp được từ phim truyện ra hỏi.

Hồ quản gia dùng đôi mắt tiếc luyện sắt không thành thép, nhìn ta lắc lắc đầu: “Không đúng.” Rồi lại đứng dậy, chắp tay sau lưng mà nói: “Chỉ cần trong quá trình tu luyện không hại người, không vướng phải hồng trần thì bất cứ thiên hồ nào cũng có thể đắc đạo thành tiên.”

“Đơn giản thế thôi sao?” Ta hụt hẫng, này đều là do các nhà đài tự dàn dựng nên đi?

Nghe ta nói vậy, Hồ quản gia bỗng liếc ta một cái, lạnh giọng hỏi: “Đơn giản sao?”

Ta mù mịt còn chưa hiểu gì thì Hồ quản gia lên tiếng chất vấn: “Ngươi có hay không biết rằng chính ngươi đã cản trở con đường tu tiên của Bạch Hồ?”