Nơi Quốc Thiên đến chính là nhà ba mẹ của Diệu Nhi. Lúc cả hai còn yêu nhau, anh thường xuyên đến đón cô đi học cùng nên dẫu xa cách bao nhiêu năm anh vẫn nhớ con đường dẫn tới nhà cô.
Tới nơi, Quốc Thiên bảo tài xế dừng xe lại rồi hạ kính xuống, anh đưa đôi mắt nhìn vào ngôi nhà của cô. Bao kỉ niệm lại ùa về, trong lòng anh lúc này có cảm giác buồn man mác và tiếc nuối. Anh cứ nhìn như thế khoảng 15 phút thì nói tài xế lái xe về chung cư.
Thuỳ An ở nhà chờ không thấy Quốc Thiên về thì lo lắng nên cứ đi qua đi lại. Đến khi nghe tiếng mở cửa thì cô ta quay người lại, thấy Quốc Thiên về liền đi lại ôm chầm lấy anh nói:
– Cuối cùng anh cũng về rồi, có biết em lo lắng lắm không.
Quốc Thiên bị Thùy An ôm bất ngờ thì đơ ra tầm 10 giây sau đó trả lời:
– Em buông anh ra đi.
Thùy An nghe vậy thì lập tức buông Quốc Thiên ra ngại ngùng nói:
– Em xin lỗi em vô ý quá.
– Không có gì đâu, sau này chú ý một chút. Thôi anh hơi mệt, anh vào phòng đây.
– Dạ, anh đã ăn gì chưa. Để e nấu cho anh ăn rồi ngủ nha.
– Không cần đâu, về phòng đi.
Quốc Thiên nói xong thì anh đi về phòng, nằm trên giường anh lại nhớ đến Diệu Nhi. Tự dưng anh muốn gặp cô nhưng không biết phải làm như thế nào cả.
….
Hoàng Sơn ngày hôm qua đã xin cấp trên chuyển công tác nhưng phải chờ thời gian duyệt nên anh vẫn ở cùng cô người tình. Trong khi cô ta đi tắm thì Hoàng Sơn gọi cho Diệu Nhi hỏi thăm nhưng Hoàng Sơn không ngờ rằng cô người tình đứng ở phía sau nghe hết. Trong lòng cô ta càng ghét Diệu Nhi ngày một nhiều hơn. Chờ Hoàng Sơn nói chuyện xong, cô ta giả vờ vừa tắm xong đi ra nói:
– Hôm nay công việc thế nào rồi anh, em muốn mua chiếc túi này nhưng không đủ tiền, anh cho em thêm nhé.
– Em bớt tiêu xài hoang phí lại đi, anh thấy em có rất nhiều túi rồi mà.
– Nhưng dùng mãi cũng chán mà, anh mua cho em đi.
Cô ta như con mèo nhỏ ngồi kế bên nũng nịu mè nheo nên cuối cùng Hoàng Sơn cũng xiêu lòng đồng ý. Cô ta vui mừng nói:
– Vậy anh đưa em đi mua luôn nhé, đi mà.
– Chỉ lần này thôi đó.
– Dạ, vậy anh chờ em thay quần áo rồi đi nha.
Hoàng Sơn gật đầu rồi chờ cô ta thay quần áo để đưa đi.
….
Tối nay ở nhà có thấy buồn buồn nên Diệu Nhi định đi mua ít quần áo mới để thay đổi đi dạy. Nghĩ vậy cô liền thay quần áo để đi, nhưng vừa mở cửa phòng ra thì cô thấy mẹ chồng đang đi tới. Cô bước ra định nói bà một tiếng thì bà đã lên tiếng:
– Giờ này không lo ngủ mà cô còn ăn diện đi đong đưa, hẹn hò với trai phải không?
– Mẹ nói gì vậy, bây giờ vẫn còn sớm nên con ra ngoài mua ít quần áo chứ đi đong đưa với trai nào đâu ạ.
– Quần áo của cô, tôi thấy đầy ra mà mua gì nữa, đừng có vẽ vời. Con trai tôi đi làm cực khổ, cô không biết xót chồng mà tiêu xài hoang phí vậy hả?
– Con mua bằng tiền của con chứ con có lấy tiền của anh Sơn đâu mà mẹ làm ầm lên vậy. Mà cho dù con có lấy mẹ cũng không có quyền gì nói con cả, tiền của chồng con thì con dùng.
Vừa dứt lời thì bà đã giáng vào mặt Diệu Nhi một cái tát rồi to tiếng nói:
– Cô đường đường là giáo viên mà mẹ chồng nói ra câu nào cô trả treo câu đó. Thứ mất dạy, ba mẹ cô đúng là không biết dạy con.
Trước đây cô luôn nhường nhịn bà vì muốn nhà cửa yên bình, nhưng hôm nay bà dám động đến ba mẹ cô thì cô nhất định không bỏ qua nên liền đáp lại:
– Mẹ muốn gì thì cứ nhằm vào con mà nói, ba mẹ con dạy dỗ con rất tốt nên con mới nhẫn nhịn đến giờ này.
Ông Tuấn ở trong phòng nghe ồn ào nên đi ra xem thế nào, thấy bà Linh và Diệu Nhi cãi nhau thì lên tiếng:
– Có chuyện gì mà lại ầm ĩ vậy, bao giờ cái nhà này mới yên ổn đây hả?
Bà Linh thấy chồng hỏi thì trả lời:
– Ông xem con dâu ngoan hiền của ông kìa, khuya rồi còn chưng diện để đi gặp trai đấy. Khổ thân con trai tôi, đi làm xa nhà vất vả còn vợ ở nhà đong đưa với trai.
– Bà nói gì kì vậy, chuyện sao vậy Diệu Nhi.
Diệu Nhi nghe ba hỏi thì đáp lại:
– Dạ con định ra ngoài mua ít quần áo để thay đổi đi dạy mà mẹ không tin một mực nói con đi đong đưa, hẹn hò với trai.
Ông Tuấn đã quá hiểu tính bà Linh nên chỉ thở dài nhìn Diệu Nhi nói:
– Thôi con đi đi, kệ bà ấy.
– Dạ, vậy con xin phép đi đây ạ.
Nói xong cô quay người dắt xe đi, phía sau tôi vang lên tiếng chửi bới của mẹ chồng chửi ba chồng vì bênh cô.
Bà Linh bị ông Tuấn chửi một trận thì tức quá không làm gì được nên bà đi ra cổng, khoá trái lại cầm chìa khóa đi vào để cho Diệu Nhi lát nữa về khỏi vào nhà, vì cái tội cãi bà.
……
Diệu Nhi chạy xe đến shop quần áo quen thuộc mà lúc trước cô được Thảo Như giới thiệu. Do mỗi lần mua là cô mua tận mấy bộ luôn nên được chị chủ ở đây mến lắm. Vừa dựng xe bước vào là chị chủ tên Hoa mỉm cười nói:
– Diệu Nhi đấy hả, sao lâu quá không tới đây ủng hộ chị vậy.
– Dạ, gần đây em bận nên không có thời gian, bây giờ mới đi được nè.
– Lương cô giáo có vài triệu sao đủ chi tiêu, hay em làm cộng tác viên bán quần áo với chị đi kiếm thêm thu nhập.
– Dạ, chịu khó tiết kiệm một chút là đủ mà chị. À, có mẫu nào mới để mặc đi dạy học không chị.
– Có nhiều lắm em, em lựa đi.
Diệu Nhi gật đầu rồi đi lựa, sau hơn 20 phút thì cô cũng lựa được mấy bộ nên cầm vào trong thử.
Lúc này ở bên ngoài, Hoàng Sơn và cô người tình cũng đã tới shop quần áo của chị Hoa. Lúc dựng xe, Hoàng Sơn nhìn thấy chiếc xe dựng gần gốc cây khá giống xe của Diệu Nhi nên định đi ra phía sau xem biển số thì bị cô người tình kéo vào trong. Chị Hoa thấy khách thì niềm nở nói:
– Chào quý khách ạ, quý khách muốn mua gì.
Do cô gái đó đeo khẩu trang nên chị Hoa không biết là ai, đến khi cô ta tháo ra thì chị Hoa nói:
– Ủa là em à. Sao lâu quá không ghé chị. Còn ai đây, người yêu hả .
– Dạ, người yêu em đấy chị. Em thấy chị up trên facebook cái túi đẹp lắm, cho em xem đi.
– Hai đứa đẹp đôi đó chứ, thôi vào trong chị lấy túi cho xem.
Cô ta kéo tay Hoàng Sơn đi vào cùng xem, vừa xem cô ta vừa hỏi:
– Đẹp không anh.
– Được.
– Vậy em lấy cái này nha chị, chị gói lại giúp em
Cô ta đưa cho chị Hoa, rồi quay sang ôm tay Hoàng Sơn nói:
– Anh trả tiền cho em đi.
Hoàng Sơn không trả lời mà rút thẻ trong bóp ra đưa cho chị Hoa rồi nói:
– Chị cà thẻ giúp tôi nhé.
Chị Hoa gật đầu, cầm lấy thẻ nhưng chưa kịp cà thì thấy Diệu Nhi ra nên liền nói:
– Diệu Nhi thử sao rồi em, vừa hết không.
– Dạ vừa hết chị ạ.
Vì đang cầm đồ nhiều và bị rớt nên Diệu Nhi cúi xuống nhặt và trả lời. Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người quen thuộc trước mặt mình tay trong tay rất tình tứ thì Diệu Nhi như chết đứng, đống quần áo trên tay vừa nhặt lên lại rơi xuống. Cô như không tin vào mắt mình cứ đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn họ cho đến khi Hoàng Sơn đi lại phía cô thì cô mới biết là mình không nhầm.
Hoàng Sơn và cô người tình cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ lại gặp Diệu Nhi ở đây. Hoàng Sơn vội gỡ tay cô ta ra đi lại chỗ Diệu Nhi nhặt đồ cô làm rơi lên nhưng chưa kịp cúi xuống thì đã bị tát một bạt tai. Hoàng Sơn biết mình sai và sợ Diệu Nhi làm ầm ĩ lên lại không hay nên vội nói:
– Em bình tĩnh lại đi, mọi chuyện không phải như em thấy đâu. Anh đưa em về nhà rồi nói chuyện sau nhé.
Diệu Nhi gạt tay Hoàng Sơn ra rồi hỏi:
– Anh nói đi, tại sao anh lại ở đây cùng với Thảo Như, anh nói anh đi làm công trình xa thành phố này mà.
– Anh… anh…
– Anh đã lừa dối tôi bấy lâu nay phải không. Trong khi tôi ở nhà hết lòng hết dạ vì anh, vì gia đình của anh mà anh lại đối xử với tôi như thế hả, đồ khốn nạn.
Vừa nói cô vừa đấm vào người Hoàng Sơn. Thảo Như thấy Hoàng Sơn bị đánh thì kéo anh lại phía mình rồi lên mặt thách thức nói:
– Trước sau gì mày cũng biết, người yêu của tao là anh Sơn chồng mày đó. Tụi tao yêu nhau thật lòng nên mày buông tha cho anh Sơn đi. Thời gian qua tao và anh ấy ở cùng nhau rất vui vẻ và hạnh phúc.
Diệu Nhi nghe Thảo Như nói như khiêu khích mình thì tức giận mà lao vào tát liên tiếp vào mặt Thảo Như. Nó cũng không vừa, cũng đánh trả lại cô nhưng vì cô cao hơn nó nên nó không đánh được cái nào. Diệu Nhi còn nắm đầu nó ghì xuống vả đến khi tay cô có cảm giác đau thì mới dừng lại nói:
– Con khốn nạn, tao coi mày là bạn thân mà mày lại làm thế với tao. Ngoài kia biết bao nhiêu đàn ông, tại sao mày cướp chồng tao hả.
– Tất cả là tại mày ngu biết chưa.
Hoàng Sơn đứng nãy giờ không dám lại can ngăn, chờ Diệu Nhi dừng tay mới đi lại kéo cả hai ra rồi đứng ở giữa nhìn Thảo Như nói:
– Đi về đi.
– Ai cho phép anh cho nó về. Bây giờ tôi mới nhận ra hai người đúng là một cặp trời sinh.
– Bây giờ mày nhận ra thì muộn rồi, về lo ly hôn giải thoát cho anh Sơn đi.
– Thảo Như, cô im miệng lại. Đi về đi.
Thảo Như bị Hoàng Sơn quát thì ấm ức nói:
– Anh giỏi lắm, lúc ở bên tôi anh nói thương yêu mình tôi mà bây giờ anh mắng chửi tôi vì nó, anh hèn hạ vừa thôi.
Hoàng Sơn sợ Thảo Như ở lại sẽ nói lời không hay nên kéo cô ta ra ngoài, nói vài câu sau đó chờ cô ta đi thì vào trong cầm tay Diệu Nhi nói:
– Anh xin lỗi em, bây giờ anh đưa em về nhà trước rồi em muốn hỏi gì anh đều sẽ trả lời hết nha.
– Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi ngay. Tôi đã nói với anh “Nếu như anh làm gì có lỗi với tôi thì nhất định tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”. Bây giờ anh làm được rồi đấy, chúng ta sẽ gặp nhau tại toà vào một ngày gần nhất.
Nói xong cô nhặt hết những bộ quần áo khi nãy lên đưa chị Hoa thanh toán rồi rời khỏi shop, mặc kệ tiếng gọi của Hoàng Sơn phía sau.
Hoàng Sơn thấy Diệu Nhi đi thì nghĩ cô sẽ về nhà nên anh ta nhanh chóng bắt grab đi về nhà. Nhưng tới nơi thấy cửa cổng khoá, còn Diệu Nhi không thấy đâu. Anh lấy điện thoại ra gọi nhưng không thấy Diệu Nhi nghe nên nghĩ chắc cô ấy về nhà ba mẹ nên liền nói anh grab quay về địa chỉ phòng Thảo Như xem thế nào.