Diệu Nhi rời khỏi cửa hàng thì cứ chạy xe mãi, không biết đi đâu cho tới khi đến cây cầu mà khi trước mỗi lần có chuyện buồn cô hay ra đứng thì dừng lại, cô dựng xe rồi ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở. Cô không nghĩ người chồng mà cô hết mực yêu thương lại phản bội cô như vậy. Thì ra thời gian vừa qua anh ta lừa cô đi làm xa là để ở cùng Thảo Như. Nghĩ đến cảnh anh ta chung chăn chung gối với nó mà cô cảm thấy thật ghê tởm. Mọi người xung quanh thấy cô như vậy thì ghé hỏi thăm, cô chỉ lắc đầu nói mình không sao. Có người còn hỏi nhà cô ở đâu để họ đưa về, quả thật ngay lúc đó cô chỉ muốn trở về nhà với ba mẹ thôi. Khóc chán chê cô lấy điện thoại ra xem thì đã hơn 10 giờ, cô không muốn trở về căn nhà đó nên quyết định đi tìm một nhà nghỉ để ngủ lại.
….
Hoàng Sơn đến phòng Thảo Như, mở cửa ra thấy Thảo Như đang ngồi khóc thì đi lại hỏi:
– Có sao không, nín đi.
Thảo Như thấy Hoàng Sơn đến tìm cô ta thì trong lòng mừng thầm vì nghĩ Hoàng Sơn coi mình hơn Diệu Nhi, nếu anh yêu vợ thì khi bị vợ bắt gặp cặp bồ thì sẽ đi theo vợ chứ không đến tìm cô ta rồi. Mặc dù trong lòng hả hê nhưng nghĩ đến ban nãy bị Diệu Nhi đánh mình mà Hoàng Sơn không can thì liền nói:
– Sao anh không đi luôn đi, đến đây tìm em làm gì.
– Anh đến xin lỗi em vì anh mà Diệu Nhi mới đánh em. Người đáng trách là anh nên em đừng có gây với Diệu Nhi nữa. Với lại chúng ta cũng không thể tiếp tục được nữa, chúng ta kết thúc ở đây đi.
– Anh nói gì vậy, không phải anh đã hứa không kết thúc với em sao.
– Anh xin lỗi vì không thể giữ lời hứa với em. Anh cũng thương em nhưng anh không muốn làm vợ đau lòng hơn nữa. Anh cũng đã muốn kết thúc trước khi vợ anh phát hiện ra nhưng vì em năn nỉ nên đã làm anh mềm lòng. Cho đến hôm nay khi thấy vợ anh đau khổ đến vậy thì anh không thể tiếp tục với em được vì trong lòng anh chỉ có một mình cô ấy mà thôi. Giữa em và vợ anh để phải lựa chọn thì anh sẽ chọn vợ anh. Xin lỗi em.
Nói xong, Hoàng Sơn thu dọn quần áo bỏ vào balo rồi đi, nhưng vừa bước ra cửa thì Thảo Như đứng chắn trước cửa ngăn lại:
– Anh không được đi, nếu như anh đi em sẽ chết cho anh xem.
Thảo Như vừa nói vừa lấy con dao kề vào cổ mình khiến Hoàng Sơn không kịp trở tay. Hoàng Sơn bất ngờ vì hành động đó của Thảo Như, anh không nghĩ cô lại liều lĩnh như thế nên liền quát:
– Thảo Như em đang làm gì đấy đừng suy nghĩ nông cạn như thế, mau đưa con dao cho anh.
– Em không đưa, anh phải thề là không bỏ em đi phải ở đây với em thì em mới đưa. Anh nhìn xem, vì yêu anh mà em bị Diệu Nhi đánh đến sưng mặt, anh không thương em sao.
– Thôi được rồi, em bỏ xuống đi. Anh sẽ không đi nữa.
Vừa nói Hoàng Sơn vừa đi lại gỡ con dao ra khỏi tay Thảo Như. Thảo Như nhân cơ hội đó liền ôm lấy Hoàng Sơn thủ thỉ làm anh ta mềm lòng không đi nữa mà ở lại với cô ta.
…
Sáng hôm sau Diệu Nhi thức dậy với đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, cũng may hôm nay không có tiết dạy chứ không đến trường sẽ bị các chị trong tổ hỏi ngay. Nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, cô dậy vệ sinh cá nhân đi xuống trả phòng rồi về lại nhà chồng.
Bà Linh sáng ra không thấy Diệu Nhi đâu nên phải tự đi chợ, lúc bà ta về thì thấy Diệu Nhi đang mở cửa cổng. Bà nhanh chân đi lại hỏi:
– Cô đi đâu từ tối hôm qua tới bây giờ mới về vậy hả.
– Con ở bên nhà ba mẹ con.
Trả lời xong cô dắt xe vào trong sân, mẹ chồng cô đi theo kéo tay cô lại nói:
– Cô ở nhà ba mẹ cô hay đi đú đởn hú hí với thằng khác làm sao tôi biết được.
– Cái câu đú đởn hay hú hí mẹ nên dành cho con trai mẹ thì tốt hơn.
– Cô nói vậy là có ý gì.
– Tối nay mẹ sẽ biết thôi ạ. Không có gì nữa con xin phép vào phòng ạ.
– Cô… cô…
Cô đi lại xe lấy túi đồ rồi đi vào trong nhà, thấy ba chồng đang đọc báo cô cúi đầu chào ông rồi đi vào phòng. Việc đầu tiên cô làm là mở máy tính lên, bắt đầu soạn đơn ly hôn sau đó cô gọi cho Hoàng Sơn.
Ở bên phòng Thảo Như lúc này cô ta đang ôm Hoàng Sơn ngủ, nghe tiếng chuông điện thoại Thảo Như với tay lấy nhấn đại nghe:
“Alo ai đấy”
Cô nghe tiếng Thảo Như trả lời thì chết lặng, cô cứ nghĩ tối quá khi cô đi như thế thì ít ra anh ta cũng sẽ đi tìm nhưng có lẽ cô sai rồi. Cô hít thật sâu rồi trả lời:
“Đưa máy cho Hoàng Sơn đi”
Lúc này Thảo Như mới bừng tỉnh, cô ta ngồi dậy nhìn số máy đang gọi tới lưu là vợ yêu thì nhếch mép cười nói lại:
“Anh ấy vẫn đang ngủ, mày biết không đêm qua anh ấy lo cho tao sợ tao bị tổn thương nên không dám rời xa tao, anh ấy nói chỉ yêu tao còn anh ấy lấy mày chẳng qua để có người lo cho ba mẹ anh ấy thôi. Mày ng.u lắm”
“Đúng, tao ng.u nên để cho mày và anh ta gian díu qua mặt bấy lâu nay mà không biết. Tao ng.u khi hết lòng tin tưởng mày, chuyện gì cũng tâm sự với mày để bây giờ nhận lại cú sốc không đỡ được. Mày và anh ta hợp nhau lắm, đúng kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã đó. Nhưng mà mày nên nhớ, tao là vợ được cưới hỏi, pháp luật công nhận còn mày chỉ là con giáp thứ 13, thứ giật chồng người khác thôi. Ba mẹ mày chắc hãnh diện khi có đứa con gái như mày lắm đấy”
“Mày… mày… cho dù tao có là con giáp 13 đi chăng nữa thì tao cũng được anh Sơn yêu thương, ở bên cạnh chứ không như mày. Để tao nói cho mày nhớ “Trong một mối quan hệ, kẻ nào không được yêu kẻ đó mới kẻ thứ ba”
Nói xong Thảo Như cười phá lên , Hoàng Sơn đang ngủ nghe tiếng nói chuyện kèm theo tiếng cười thì giật mình mở mắt ra, anh ta hỏi Thảo Như:
– Em đang nói chuyện với ai đấy?
– Vợ anh chứ còn ai.
Hoàng Sơn vội giật điện thoại trên tay Thảo Như nói:
“Em… em… nghe anh nói”
Đến nước này, tôi cũng không muốn dây dưa làm gì nữa nên liền nói:
“Anh muốn nói gì thì tối nay 7 giờ về nhà rồi nói, tôi chờ anh”
Dứt lời cô liền tắt máy, tối qua cô đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc vì tên khốn nạn này nữa nên tắt máy xong thì cô mở tủ kéo vali ra rồi bắt đầu xếp quần áo của mình bỏ vô.
….
Hoàng Sơn sau khi nghe Diệu Nhi nói vậy thì có chút lo sợ, có khi nào cô ấy muốn ly hôn hay không. Nghĩ đến chuyện đó, Hoàng Sơn vội lấy quần áo đem vào toilet thay rồi đi về nhà nhưng chợt nhớ công việc ngoài công trình chưa xong nên đành ra công trình trước rồi sẽ về nhà sau.. Thảo Như thấy thế thì hỏi:
– Anh định đi đâu đó.
– Ra công trình chứ đi đâu.
– Tranh thủ về lo giải quyết với nó đi, em ở đây chờ anh.
Hoàng Sơn nghe vậy thì không trả lời mà đi ra trước bắt grab đi đến công trình. Chờ Hoàng Sơn đi khuất, Thảo Như đóng cửa nghĩ đến những gì khi nãy nói với Diệu Nhi mà cười đắc ý.
Buổi chiều, Hoàng Sơn đã được cấp trên phê duyệt việc chuyển công tác, anh ta tranh thủ xử lý công việc xong thì tức tốc bắt taxi đi về nhà. Trên đường về, anh ghé quán trà sữa quen thuộc mua cho Diệu Nhi vị trà sữa mà cô thích, trong lòng hy vọng cô có thể tha thứ cho mình.
Sau những gì chứng kiến tối qua và nghe lời Thảo Như nói thì trong lòng anh có sự so sánh giữa Thảo Như và vợ anh. Thảo Như bây giờ khác hẳn lúc đầu mới quen anh, cô ta không hiền như vẫn tỏ ra với anh và hơn cả cô ta không chịu là người tình trong bóng tối như đã hứa với anh mà muốn vợ anh biết để cô ta được công khai với anh. Còn vợ anh vì anh mà đã hy sinh rất nhiều, cũng chưa từng ép buộc anh theo ý của vợ như Thảo Như. Anh tin Diệu Nhi vẫn còn yêu thương mình nên anh sẽ về năn nỉ cô tha thứ cho anh, cho dù cô có mắng c.hửi anh thế nào đi chăng nữa anh cũng chịu vì anh là người gây lỗi lầm và anh sẽ không bao giờ bỏ cô để theo Thảo Như.
Về đến nhà, bước xuống xe thấy mẹ đang nói chuyện với bác hàng xóm trước cổng nên Hoàng Sơn đi lại cúi đầu chào. Bà Linh thấy con trai về thì chào hàng xóm rồi kéo tay con trai vào sân hỏi:
– Sao lại về nhà nữa đấy con.
– Dạ con xin chuyển công tác về đây rồi ạ, nên con về nhà ở.
– Thế thì tốt quá rồi.
– Dạ, mà vợ con đâu rồi mẹ.
– Nó ở trong phòng đấy, không biết đi đâu từ tối qua đến sáng nay mới về. Con liệu mà xem dạy lại nó chứ mẹ nói câu nào ra nó trả treo lại câu đó.
– Chắc cô ấy sang nhà ba mẹ rồi ở lại ngủ thôi, để con nói chuyện lại với cô ấy.
– Ừ, thôi vào nhà tắm rửa đi cho mát. Mà nói nó lo nấu cơm nước đi, mẹ sang nhà bà Ánh chơi tí.
– Mẹ đi đi.
Bà Linh nói xong thì đi, Hoàng Sơn nhanh chóng vào trong nhà. Đi tới phòng, anh mở cửa ra thì thấy một vali đồ, những vận dụng Diệu Nhi hay dùng cũng được bỏ vào thùng ngay ngắn. Hoàng Sơn nghe tiếng nước chảy ở bếp nên cầm ly trà sữa đi xuống, thấy Diệu Nhi đang rửa rau thì đi lại nói:
– Để anh phụ em.
Cô đang rửa rau, nghe tiếng Hoàng Sơn vang lên thì có chút giật mình. Bởi vì cô không nghĩ anh ta lại về sớm như thế. Cô hất bàn tay anh ta vừa chạm vào tay cô rồi nói:
– Tôi tự làm được, phiền anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra đi.
Hoàng Sơn biết Diệu Nhi giận mình nên anh thu tay lại, ngập ngừng nói:
– Anh xin lỗi, anh có mua trà sữa vị em thích nè, em uống đi.
– Khẩu vị của tôi thay đổi rồi, giờ tôi đã không còn thích uống trà sữa nữa, phiền anh tránh ra đi.
– Anh biết bây giờ anh có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ không tin, nhưng anh đối với Thảo Như chỉ là cảm giác nhất thời. Còn em mới là người mà anh yêu thương, muốn đi hết quãng đường còn lại.
Sau đó Hoàng Sơn nói rất nhiều nữa nhưng cô mặc kệ, đối với cô bây giờ càng nghe thấy lời từ miệng anh ta thốt ra cô chỉ càng thấy ghê tởm hơn thôi nên cô cố gắng nấu ăn cho xong rồi đi vào phòng.
Chờ đến buổi tối, sau khi cả nhà ăn cơm xong thì cô nói:
– Thưa ba mẹ, hôm nay con có chuyện muốn nói ạ.
Bà Linh nguýt dài một hơi rồi nói :
– Có gì thì nói mau đi còn bày đặt thưa với gửi.
Ông Tuấn quát bà Linh:
– Bà im đi, có chuyện gì con nói đi Diệu Nhi.
– Dạ thưa ba mẹ, con vừa phát hiện anh Sơn ngoại tình. Thời gian vừa qua anh Sơn lừa con, lừa ba mẹ là đi làm xa nhà nhưng thật ra anh ấy ở nhà của nhân tình.
Lời cô vừa dứt thì tiếng ba chồng vang lên:
– Chuyện này là sao, có đúng như lời Diệu Nhi nói không hả Sơn.
Hoàng Sơn cúi mặt gật đầu nói:
– Dạ con xin lỗi ba mẹ.
Ba chồng tôi đứng dậy vung tay tát thẳng mặt Hoàng Sơn rồi hét:
– Thằng con trời đánh, vợ mày nó ngoan hiền, chăm chỉ lo cho gia đình để mày yên tâm đi làm mà mày đối xử với nó như thế hả.
Mẹ chồng cô thấy ba chồng cô lớn tiếng rồi còn đánh Hoàng Sơn thì liền nói:
– Ông làm gì mà lớn tiếng quá vậy hả. Đàn ông ra ngoài làm việc xa nhà, xa vợ con thiếu thốn thì đi giải quyết thôi, ăn bánh rồi trả tiền. Chứ nó có về đòi bỏ vợ nó đâu mà ông lo.
– Con trai mẹ đã sai mà mẹ con bênh như thế thì con cũng không còn gì nói nữa ạ.
Con quyết định rồi ạ, chúng con sẽ ly hôn nên thời gian chờ tòa giải quyết thì con sẽ về bên nhà ba mẹ con ạ.
– Cô đi được thì đi luôn đi, không có cô thì tôi cũng có đứa con dâu khác. Con trai tôi giỏi giang thiếu gì người theo đuổi.
Mẹ chồng cô vừa nói vừa hất hàm, cô lúc này đã quá chán nản nên không muốn đôi co gì nữa mà chỉ mỉm cười đáp lại:
– Dạ, con chúc mẹ sau này sẽ có được một cô con dâu vừa ý ạ.
Nói xong cô đứng dậy đi vào trong phòng, đưa tay kéo vali đi thì Hoàng Sơn đã đứng trước cửa chặn lại. Anh kéo tay cô vào trong phòng đóng lại rồi quỳ xuống nói:
– Anh xin lỗi em, chúng ta không ly hôn có được không. Anh bị cô ta mê hoặc nên mới dây dưa mãi không dứt, em có thể tha thứ cho anh lần này được không, anh xin em.
– Lúc anh ăn nằm với nó, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không. Ngày hôm qua, tôi cứ nghĩ anh sẽ chạy theo năn nỉ xin lỗi tôi nhưng tôi không ngờ anh lại chọn cách là đến ngủ với nó. Từ trước tới giờ, tôi đã làm gì có lỗi với anh chưa mà anh lại làm thế với tôi.
– Anh có đi về nhà tìm em, thấy nhà khoá cửa anh nghĩ em đã về rồi nên anh đến xem Thảo Như thế nào… Anh…
Cô hất tay Hoàng Sơn ra, đi lại bàn cầm tờ đơn ly hôn đưa anh rồi nói:
– Tôi đã ký sẵn rồi, anh ký đi rồi gửi về nhà ba mẹ giúp tôi. Cả cuộc đời này, sai lầm lớn nhất của tôi là lấy anh nên tôi mong sau này khi đã kết thúc anh đừng làm phiền tôi, có gặp lại cũng xem như không quen biết.
Sau đó cô kéo vali ra trước, rồi vô ôm thùng đồ thì thấy Hoàng Sơn ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn về hướng cửa sổ. Cô ôm thùng đồ ra ngoài thì thấy ba chồng đang ngồi ở sofa còn mẹ chồng cô chắc vào phòng rồi. Ba chồng thấy cô ôm thùng đồ thì đi lại ôm phụ, cô nhìn đôi mắt ông buồn buồn. Cô định nói thì ông đã lên tiếng:
– Con có thể suy nghĩ lại được không, hai đứa còn trẻ lại sống xa nhau nên chuyện đó xảy ra cũng không có gì lạ lắm. Con cho nó một cơ hội sửa chữa lỗi lầm được không.
– Dạ không ba ạ. Con đã quyết định rồi, chuyện đến nước này con biết ba sẽ buồn nhưng con không muốn cả đời sống cùng người phản bội. Cho dù con có tha thứ cho anh ta nhưng nỗi đau trong lòng con, nhất định con sẽ không quên được nên giải thoát cho nhau là cách hợp lý nhất ạ.
– Con về bên đó nhớ gửi đến ông bà thông gia lời xin lỗi của ba nha. Do ba dạy dỗ con trai ba không tốt nên mới như thế.
– Dạ, thôi cũng muộn rồi ba vào nghỉ ngơi đi con xin phép đi ạ.
Ba chồng gật đầu rồi đi vào nhà thì lúc đó taxi cũng vừa tới. Cô kéo vali ra và nhờ anh tài xế giúp bỏ thùng đồ lên, sau đó cô ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà mình ở hơn 2 năm qua rồi quay người bước lên taxi về nhà ba mẹ.