Trong căn phòng sang trọng của một căn hộ cao cấp có một người đàn ông đang cầm ly rượu trên tay lắc qua lắc lại theo điệu nhạc đang vang lên mà người đó không ai khác chính là Hoàng Quốc Thiên. Mấy năm vừa qua, Quốc Thiên qua bên nước ngoài theo mong muốn của gia đình để học tập. Gia đình anh trước kia có một công ty ở đây nhưng giao cho em trai của ba anh điều hành giúp, bây giờ anh về để nhận chức.
Quốc Thiên trở về nước cũng đã được 1 tuần, trong 1 tuần đó anh nhắn cho tất cả bạn bè thời sinh viên để hỏi về thông tin của Diệu Nhi và biết được facebook cũng như tin cô đã kết hôn. Anh tự trách mình, nếu như năm đó anh kiên quyết không đi thì bây giờ chắc anh và cô đã kết hôn rồi. Lúc tối anh có gửi lời mời kết bạn với cô nhưng vẫn chưa thấy cô đồng ý. Nhìn khuôn mặt của cô qua tấm hình đại diện, anh nhận ra cô vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như cái ngày anh và cô còn yêu.
Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa phòng, không cần hỏi cũng biết là ai nên Quốc Thiên lên tiếng:
– Vào đi, cửa không khóa đâu.
Người bên ngoài nghe vậy thì liền mở cửa ra bước vào. Đó là Thuỳ An người mà anh đã cứu lúc vừa qua Mỹ. Khi đó Thùy An bị bắt đi tiếp khách nhưng cô ta một mực không chịu nên tìm cách bỏ trốn thì bị bắt lại và đánh đập dã man trên phố. Những người qua đường dường như không muốn dính vào rắc rối nên mặc kệ. Chỉ có Quốc Thiên không chịu được nên đã tới can ngăn rồi đàm phán đưa tiền ra chuộc Thùy An rồi đưa cô về nhà sống cùng gia đình anh tới nay. Lần này Thùy An cũng cùng anh về Việt Nam và sẽ vào công ty làm việc.
Còn Thùy An vì ngày đó được Quốc Thiên cứu nên rất cảm kích anh rồi đem lòng yêu anh suốt mấy năm qua, nhưng cô ta giấu trong lòng không dám nói ra. Gia đình cô ta đều đã mất hết nên cô ta chỉ biết bấu víu vào Quốc Thiên. Thời gian ở bên đó, Thùy An rất được lòng bà Mai, ông Trường là ba mẹ của Quốc Thiên. Bởi họ thấy hoàn cảnh của Thuỳ An rất đáng thương nên cho cô ở cùng nhà khiến cô ta rất biết ơn họ.
Thùy An đi vào phòng thấy Quốc Thiên chưa ngủ thì ngồi lên giường hỏi:
– Có phải anh cũng mất ngủ giống em không ?
– Uhm, cũng có một chút, ở bên đó với bên này lệch múi giờ nên về đây anh vẫn chưa quen vì vậy hơi khó ngủ một chút.
– Dạ. Khi nào anh Thiên tới công ty cho em đi theo với nhé.
– Chắc là ngày mai đó. Thôi cũng muộn rồi, em về phòng ngủ đi.
– Dạ, vậy em về phòng ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.
Quốc Thiên gật đầu chờ Thùy An đi thì đóng cửa phòng lại sau đó nằm trên giường nhìn những tấm hình của Diệu Nhi mà ngủ quên lúc nào không hay.
….
Sáng ngày hôm sau, Hoàng Sơn thức dậy thấy cô nhân tình nằm trong lòng mình thì anh nhẹ nhàng nhích người dậy thì cô ta tỉnh dậy nói:
– Anh dậy sớm vậy.
– Anh còn phải đến công trình nữa, nay em không đi dạy sao.
– Có, 8 giờ 30 em mới có tiết.
– Ừ, vậy dậy đi anh đưa đi ăn sáng.
Nghe Hoàng Sơn quan tâm đến mình, cô ta liền dạ rồi dậy xếp mền gối cho gọn, còn Hoàng Sơn thì lấy quần áo đi thay. Một lát sau, Hoàng Sơn đi ra thì cô ta đi vào, trong lúc chờ thì anh gọi cho Diệu Nhi.
Diệu Nhi vừa mới đến trường, thì điện thoại đổ chuông, vội dựng xe lại mở túi xách lấy ra xem ai gọi thì thấy là Hoàng Sơn. Cô mỉm cười nhấn nghe:
“Dạ alo, em nghe đây”
Hoàng Sơn nghe tiếng Diệu Nhi thì trả lời:
“Em đang làm gì đấy, đã ăn sáng chưa hôm nay có đi dạy không “
“Em vừa mới tới trường, em có ghé mua hộp xôi tí vào ăn tạm rồi còn anh ăn chưa”
“Lát nữa anh mới ăn, em ăn như vậy sao đủ chất có sức mà dạy học”
“Em quen rồi, anh đừng lo nha. Thôi em đi cất xe đã, anh nhớ ăn nhé. Nhớ anh nhiều”
“Anh cũng nhớ em, ráng chờ anh nha”
“Dạ”
Nói xong thì Diệu Nhi tắt máy, dắt xe vào nhà xe để cất rồi vào phòng chờ tranh thủ ăn tạm hộp xôi cho qua bữa.
Hoàng Sơn vừa bỏ điện thoại vào túi thì cô nhân tình bên trong bước ra. Nãy giờ cô ta nghe hết cuộc nói chuyện của Hoàng Sơn và Diệu Nhi nên rất ganh tị. Nhưng vì muốn giữ Hoàng Sơn ở bên cạnh, cô ta giả vờ như không biết gì mỉm cười đi ra mà nói:
– Em xong rồi nè, chúng ta đi thôi.
– Ừ. Đi thôi.
Sau đó Hoàng Sơn đưa cô ta đi ăn sáng rồi bắt xe đến công trình, còn xe thì để cô ta tự chạy đi làm. Hôm nay được Hoàng Sơn quan tâm nên cô ta vui lắm.
Diệu Nhi đang ngồi ăn thì nghe tiếng Thảo Như hỏi:
– Nay lại ăn xôi à.
Cô nghe Thảo Như hỏi thì trả lời:
– Ừ, ăn cho qua bữa. Mà nay hình như mày có chuyện gì vui à.
– Sao mày biết thế.
– Chữ vui nói hiện ra trên trán mày kìa. Chắc có người yêu à hay sao.
– Mày hay thật chuyện gì cũng biết. Cũng không giấu gì mày, tao có người yêu mấy tháng nay rồi.
Diệu Nhi nghe Thảo Như nói có người yêu thì ngạc nhiên lắm, những lần trước cô hỏi nó đều nói làm gì có người yêu. Thì ra nó giấu chưa chịu công khai, cô vừa nói vừa trêu:
– Ghê chưa, thì ra có người yêu mà giấu. Hôm nào anh Sơn về thì giới thiệu cho bọn tao biết nha.
– Người này mày cũng biết đó.
Diệu Nhi nghe vậy thì tính tò mò lại trỗi lên, cô hỏi Thảo Như:
– Tao cũng biết à, là ai mà tao cũng biết vậy. Mày có hình người đó không cho tao xem thử đi chứ mày nói vậy làm tao tò mò quá.
– Không nha, chờ đi rồi mày sẽ bất ngờ. Tới giờ đi dạy rồi, tao đi trước đây.
– Ơ cái con này, nói chưa xong mà.
Thảo Như chỉ mỉm cười rồi đứng dậy cầm cặp xách đi để cô ngồi lại tò mò, thật quá đáng mà. Nhìn đồng hồ cũng sắp tới tiết dạy của mình, cô nhanh chóng rời đi.
…
Quốc Thiên đưa Thùy An đi ăn rồi mới đến công ty. Khi đến nơi thấy công ty to lớn đồ sộ thì Thúy An trầm trồ nói:
– Công ty nhà anh Thiên lớn thật đấy.
– Cũng bình thường chứ không lớn lắm đâu, mau vào trong thôi.
Thùy An định nói thêm nữa nhưng nghe Quốc Thiên nói đi vào trong nên cô ta liền khoác tay Quốc Thiên đi vào.
Lúc này ở sảnh công ty Thiên Hoàng có vài người trong ban lãnh đạo Công ty đang đứng đợi để đón giám đốc điều hành mới theo thông báo của cấp trên.
Họ thấy một đôi nam nữ đang sánh bước đi vào thì vội lấy ảnh đã được cấp trên ra gửi xem thì thấy đúng là giám đốc mới nên một người trong số họ liền nhắc mọi người chuẩn bị. Thấy đôi nam nữ đi tới gần, người đó bước lên phía trước cúi đầu:
– Xin chào, tân giám đốc ạ.
Quốc Thiên thấy bọn họ cúi đầu chào thì mỉm cười, anh nghĩ ngay đến chú Tuân vì hôm qua anh có liên hệ với chú nói hôm nay sẽ tới công ty nhận chức, chắc chú ấy nói họ xuống đón anh đây mà. Quốc Thiên cũng cúi đầu chào lại rồi đáp:
– Chào tất cả mọi người, tôi là Quốc Thiên. Tôi sẽ đảm nhiệm chức giám đốc vào thời gian sắp tới còn đây là Thuỳ An, cô ấy sẽ làm ở bộ phận kinh doanh. Mong mọi người chiếu cố.
Quốc Thiên nói xong thì mỉm cười khiến mấy cô nhân viên có mặt ở đó trầm trồ vì giám đốc quá đẹp trai. Sau màn chào hỏi thì chú Tuân cũng xuất hiện, thấy Quốc Thiên đi cùng Thùy An thì ngạc nhiên hỏi:
– Thuỳ An cũng về cùng Quốc Thiên sao.
Thùy An đã có vài lần nói chuyện với chú Tuân nên cô cũng biết kha khá. Nghe chú Tuân hỏi thì trả lời lại:
– Dạ, con theo anh Thiên về đây luôn ạ.
– Ừ, thôi hai đứa lên phòng chú đi rồi nói chuyện tiếp.
Sau đó Quốc Thiên và Thùy An cùng chú Tuân đi lên phòng làm việc của chú ấy. Lên tới nơi, chú mời cả hai ngồi xuống sofa, rót trà rồi nói:
– Bây giờ Thuỳ An đi theo trợ lý của chú đến phòng kinh doanh tham quan xem công việc, còn Quốc Thiên thì theo chú đi họp nhé.
Thuỳ An mỉm cười trả lời:
– Dạ.
Năm phút sau, trợ lý của chú Tuân đến dẫn Thuỳ An đi. Trong phòng lúc này chỉ còn Quốc Thiên và chú Tuân ở lại. Chú Tuân nhìn Quốc Thiên hỏi:
– Con về từ khi nào mà hôm qua mới gọi cho chú vậy. Ba mẹ bên đó có khoẻ không?
Quốc Thiên đang cầm ly trà nóng trên tay nghe chú Tuân hỏi thì anh đặt xuống bàn đáp lại:
– Con về được 1 tuần rồi ạ, ba mẹ con vẫn khỏe chú ạ.
– Thế thì ổn, lần này con về chú sẽ bàn giao lại hết cho con rồi về hưu. Sau này có khó khăn hay không biết gì cứ đến hỏi chú.
– Sao vậy được, chú giúp con củng cố thêm một thời gian nữa được không ạ. Con nghĩ con mới về các cổ đông khác sẽ không tin tưởng mà để con điều hành đâu.
– Ừ, vậy cũng được. Thôi theo chú qua phòng họp giới thiệu với mọi người.
Quốc Thiên gật đầu rồi đứng dậy theo chú Tuân đi sang phòng họp. Quả đúng như những gì Quốc Thiên nghĩ, các cổ đông khác đều phản đối việc anh nhậm chức giám đốc và đòi rút cổ phần. Nhưng chú Tuân thuyết phục một hồi thì bọn họ cũng bằng lòng để cho anh thể hiện tài năng. Rời khỏi phòng họp, chú Tuân nói:
– Con có một tháng để thể hiện tài năng quản lý cũng như lãnh đạo công ty đó.
– Dạ, con nhất định sẽ cố gắng. Chú hãy tin ở con.
– Ừ, trưa nay qua nhà chú ăn cơm đi. Hai đứa nhỏ với thím Thư nhắc anh Thiên mãi đó.
– Dạ cũng được ạ. Để con đưa Thuỳ An về rồi con qua.
– Đưa con bé theo luôn mà chú để ý con bé An thích con đấy.
Quốc Thiên nghĩ tới Diệu Nhi rồi mỉm cười trả lời:
– Con chỉ coi Thuỳ An là em gái của con thôi chứ không có tình cảm khác. Trong lòng con đã có người con gái mà con yêu rồi.
– Thôi chuyện tình cảm của mấy đứa chú không nói nữa, nhớ trưa đến nha con.
– Dạ. Con nhớ mà chú yên tâm.
Sau đó chú Tuân đi vào phòng làm việc còn Quốc Thiên đi lại ghế ngồi chờ Thùy An. Trong lúc chờ thì anh lấy điện thoại ra, vào facebook của Diệu Nhi xem cô có cập nhật trạng thái gì không nhưng không có nên anh thoát ra đi vòng quanh tham quan. Đi hết một vòng, anh quay lại chỗ cũ thì thấy Thuỳ An đang đứng nên đi lại.
Thùy An quay lại thấy Quốc Thiên thì đưa tay vẫy rồi mỉm cười, chờ anh đi lại thì nói:
– Nãy giờ anh đi đâu vậy.
– Anh đi tham quan công ty thôi. Bây giờ thì về thôi, anh có việc bận rồi.
– Dạ.
Quốc Thiên đưa Thùy An về đến chung cư, anh vào phòng thay quần áo rồi nói với Thùy An:
– Anh định tìm người giúp việc, em rảnh thì lên mấy trung tâm giới thiệu việc làm tìm hộ anh nhé, nếu có thì báo với anh.
– Dạ, để em tìm cho. Mà anh định đi đâu thế.
– Anh đi công việc, thôi tới giờ rồi anh phải đi đây.
Thùy An gật đầu rồi chờ Quốc Thiên đi thì đóng cửa lại vào bếp nấu nước pha mì ăn.
….
Quốc Thiên bắt taxi đi tới nhà chú Tuân, trên đường đi, anh ghé mua ít quà cho tụi nhỏ. Vừa tới nơi thì chú Tuân cũng về nên hai chú cháu cùng vào nhà. Thím Thư đang ở trong bếp, thấy Quốc Thiên thì đi ra mỉm cười nói:
– Quốc Thiên đấy à, mấy năm không gặp mà ra dáng thanh niên quá chẳng mấy chốc lại có vợ.
– Dạ con chào thím, con ế rồi thím ạ.
– Cháu thím đẹp trai vậy mà ế sao được hay là kén quá phải không.
– Không có ạ, mà hai đứa nhỏ đâu thím. Con có mua ít quà cho tụi nhỏ.
– 2 đứa ở trên phòng đó con, để thím lên kêu.
Chú Tuân nghe vậy thì nói:
– Bà vào bếp nấu cho xong đi, để tôi lên thay quần áo rồi gọi cho. Thiên ra ngoài sofa ngồi chờ chú tí nha.
– Dạ.
Một lát sau chú Tuân cùng bọn trẻ xuống, thấy anh, tụi nhỏ mừng lắm nhận quà cảm ơn anh rối rít một lúc mới chịu lại ăn cơm. Quốc Thiên ăn cơm xong thì ở lại nhà chú Tuấn chơi đến chiều mới về. Trên đường đi về, anh nhìn đường phố, những hình ảnh kỷ niệm lại ùa về. Không kìm được lòng, anh liền đi tới một nơi.