Về đến nhà, thấy mẹ chồng và Thanh Nhàn đang ngồi nói chuyện ở sân nên Diệu Nhi cùng Hoàng Sơn đi lại. Cô cúi đầu chào mẹ rồi nói:
– Tôi nghe anh Sơn nói vợ chồng cô Nhàn đang gặp khó khăn hả.
Thanh Nhàn khó chịu trả lời:
– Biết rồi còn hỏi nữa.
– Tôi có 10 triệu đây, tôi cho cô mượn về lo ăn uống cho bọn trẻ.
Nói xong, Diệu Nhi mở túi xách ra lấy 10 triệu vừa rút đưa cho Thanh Nhàn. Thanh Nhàn nhận lấy bĩu môi đáp:
– Cảm ơn lòng tốt của chị, chờ mấy hôm nữa tôi kiếm được việc làm có tiền sẽ trả lại chị.
– Cô cứ để lo cho bọn trẻ, khi nào dư trả tôi cũng được.
Nhận được tiền, Thanh Nhàn gọi hai đứa nhỏ trong nhà ra chào mọi người rồi đưa về bên nhà chồng. Cô chờ cô ấy đi rồi quay sang nhìn mẹ chồng nói:
– Con xin phép mẹ cho vợ chồng con tối nay sang nhà ngoại ăn cơm.
– Tôi nghe thằng Sơn nói rồi, cô muốn đi đâu thì đi đi.
– Dạ con cảm ơn ạ. Con xin phép vào trong chuẩn bị.
Nói xong Diệu Nhi cầm túi xách đi vào nhà, Hoàng Sơn thấy Diệu Nhi đi thì cũng đứng dậy đi nhưng bị mẹ gọi lại, anh hỏi:
– Có chuyện gì nữa thế mẹ.
– Anh nói thế nào mà nó đưa cái Nhàn có 10 triệu thế kia, có nhiêu đó làm sao mà đủ.
– Ơ hay, mẹ nói thế mà nghe được hả. Tụi con cũng đi làm vất vả mới có tiền chứ có phải tiền từ trên trời rơi xuống đâu. Con cho nó mượn là may rồi đấy, mẹ muốn lo cho con gái mẹ thì tự lo đi, con không liên quan đến nữa.
– Cái thằng này, nó là em ruột con đó.
– Nó lớn rồi, để tự nó lo. Mẹ có sống cả đời với nó để lo cho nó được không. Thôi không có gì nữa thì con đi vào trong đây.
Dứt lời Hoàng Sơn đứng dậy đi vào trong mặc kệ tiếng mẹ kêu phía sau.
Hoàng Sơn vào trong phòng thay quần áo thì điện thoại anh đổ chuông. Cầm lên xem thì là cô nhân tình gọi, Hoàng Sơn mở cửa nhìn về phía nhà tắm thấy Diệu Nhi chưa ra thì nhấn nghe:
“Alo, anh nghe đây”
Cô nhân tình nghe tiếng Hoàng Sơn thì giả vờ ho vài tiếng rồi giọng yếu ớt nói:
“Anh đến đưa em đi bác sĩ được không, khi nãy đi về tự dưng em say xẩm mặt mày bây giờ còn phát sốt nữa”
“Anh có việc bận rồi, em tự lo đi”
“Anh không thương em nữa hay sao, mọi khi em bệnh anh lo lắng lắm mà giờ về nhà với vợ, anh lại xa cách với em”
“Em đừng có gọi mè nheo này nọ kia nữa, anh bận rồi, có gì nói sau đi”
Nói xong Hoàng Sơn tắt máy, hai ngày vừa qua ở nhà, nhìn cảnh Diệu Nhi vất vả đi dạy về còn phải cơm nước lo cho ba mẹ mình nên Hoàng Sơn cảm thấy rất có lỗi với vợ. Anh dù sao đối với cô nhân tình kia cũng chỉ là cảm nắng, tình cảm cũng chưa sâu đậm lắm nên có lẽ kết thúc là tốt nhất. Anh định hết kỳ nghỉ này sẽ nói chuyện thẳng với cô ta rồi chuyển công tác về gần nhà làm.
Cô nhân tình của anh chẳng qua giờ vờ gọi anh nói bệnh để dụ dỗ anh về với cô ta mà thôi, nhưng anh lại phũ phàng không đoái hoài đến làm cô ta tức điên lên ném chiếc ly đang cầm trong tay vào tường vỡ tan tành. Đôi mắt cũng vấy lên vài vệt đỏ trông rất đáng sợ rồi lẩm bẩm nói trong miệng “Anh muốn vứt bỏ tôi à, không dễ đâu” rồi bật cười ha hả.
….
Sau khi tắm và chuẩn bị xong thì Diệu Nhi cùng Hoàng Sơn đến nhà ba mẹ. Bữa cơm hôm nay mẹ nấu rất nhiều món, đa phần là món cả hai vợ chồng cô đều thích. Ăn uống xong cô phụ mẹ dọn dẹp còn Hoàng Sơn đánh cờ với ba. Vợ chồng cô nói chuyện với ba mẹ một lát thấy cũng muộn nên xin phép về.
Một tuần nghỉ phép của Hoàng Sơn đã trôi qua, hôm nay đã là ngày anh phải trở lại công trình. Diệu Nhi ngồi xếp quần áo bỏ vào balo cho anh mà lòng buồn mang mác. Có lẽ Hoàng Sơn nhận ra nên tới ôm cô rồi an ủi:
– Em ở nhà giữ gìn sức khỏe nha, mẹ có hơi khó tính một chút em chịu khó nhé. Anh sẽ cố gắng xin chuyển công tác rồi về với em.
– Em biết rồi, anh cũng giữ gìn sức khỏe nhớ gọi cho em thường xuyên đó nha.
– Anh biết mà. Thôi tới giờ rồi anh đi nha.
Diệu Nhi kéo balo lại đưa cho Hoàng Sơn, anh đeo lên rồi cầm tay dẫn cô ra ngoài. Ba mẹ chồng cũng dặn dò anh vài câu rồi taxi tới nên anh đi. Sau khi anh đi, ba chồng ra sau làm việc còn mẹ chồng liền tỏ thái độ hậm hực nói với cô:
– Chuyện cái Nhàn nó mượn tiền cô, để đấy tôi trả cho nó. Cô đừng đòi nó biết chưa.
– Dạ, vậy mẹ định khi nào trả cho con vậy ạ.
– Khi nào có tôi tự khắc sẽ trả, không cần cô nhắc khéo vậy đâu.
– Con đâu dám đâu ạ, con sợ mẹ quên nên nhắc thôi. Mà không sao, mẹ mà quên thì con đòi cô Nhàn cũng được. Xin phép mẹ con đi nấu cơm ạ.
– Cô… cô tính trêu ngươi cho tôi tức chết phải không.
– Mẹ cứ nói vậy lỡ hàng xóm nghe được họ đồn gia đình mình không yêu thương nhau đấy.
Thấy vẻ mặt đỏ bừng của mẹ chồng, Diệu Nhi biết bà tức cô lắm nhưng nhà bà trọng sĩ diện nên không dám làm rùm beng lên. Bà liếc mắt lườm cô rồi ôm cục tức đi vào nhà. Cô thì lắc đầu mỉm cười rồi cũng đi vào bếp nấu ăn.
…..
Hoàng Sơn trên đường đi thì ghé vào xem công trình đã thực hiện đến đâu, trong lúc đi khảo sát thì anh gọi cho Diệu Nhi báo mình đã tới nơi để cô yên tâm. Sau đó Hoàng Sơn ở lại công trình đến chiều muộn mới trở về phòng của cô nhân tình.
Lúc này cô nhân tình đang nấu bữa tối thì nghe tiếng mở cửa, cô ta đoán là anh đã lên nên mỉm cười vặn nhỏ lửa rồi đi ra. Thấy Hoàng Sơn, cô ta ôm lấy, hôn vào má rồi nói:
– Cuối cùng anh cũng về với em, mấy ngày qua em nhớ anh lắm.
Hoàng Sơn thả balo xuống nền nhà rồi trả lời lại:
– Thôi anh mới đi về hơi mệt, để anh đi tắm đã.
– Vậy anh đi đi, em nấu cơm xong rồi ra ăn nha.
Hoàng Sơn gật đầu rồi mở balo lấy quần áo ra để đi tắm, cô ta thì vào nấu cho xong. Một lát sau thì cũng xong, cô ta háo hức dọn cơm ra bàn chờ Hoàng Sơn ra. 10 phút sau Hoàng Sơn cũng ra, cô ta nói:
– Ăn cơm thôi anh.
Vừa nói cô ta vừa bới cơm cho Hoàng Sơn, cả hai ăn uống xong thì Hoàng Sơn nói:
– Em này, anh có chuyện muốn nói với em.
– Chuyện gì anh nói đi, quan trọng lắm hay sao mà em thấy anh lạ lắm nha.
– Ừ, cũng khá quan trọng.
– Vậy anh nói đi em nghe .
Hoàng Sơn hít thở thật sâu rồi trả lời:
– Anh nghĩ chúng ta nên kết thúc đi, anh đã có vợ, em còn trẻ đẹp, vẫn có cơ hội gặp nhiều người khác tốt hơn anh. Nhưng Diệu Nhi thì khác cô ấy chỉ có mình anh, thời gian qua anh thật sự cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.
Cô ta nghe thế thì sững sờ, cô ta dường như sợ mình nghe lầm nên liền nói:
– Anh nói gì vậy, nay đâu phải ngày cá tháng tư mà anh đùa em như vậy, không vui đâu đó. Thôi anh đi về mệt thì ngủ nha.
– Anh không đùa, chúng ta kết thúc đi. Mối quan hệ này sai trái lắm em à.
Cô ta nghe Hoàng Sơn khẳng định lại một lần nữa thì mới tin là anh không đùa. Cô ta bắt đầu tuôn nước mắt rồi nói:
– Anh đừng bỏ em mà, cái quý giá nhất của đời con gái em dành cho anh hết rồi. Em không muốn kết thúc đâu, anh đừng vậy mà.
Hoàng Sơn chán nản vò đầu, bây giờ quả thật anh không muốn biết phải làm như thế nào cả. Cô ta nói đúng, cái quý giá nhất của người con gái của cô ấy là dành cho anh. Anh cũng không muốn bỏ rơi cô ta nhưng còn Diệu Nhi, anh cũng không muốn một ngày nào đó Diệu Nhi biết chồng mình ngoại tình.
Cô ta không thấy Hoàng Sơn trả lời thì tiếp tục nói:
– Chỉ cần anh đừng bỏ em, em hứa sẽ ngoan ngoãn chấp nhận làm người tình trong bóng tối của anh được không. Thời gian qua em đã quen với sự có mặt của anh, bây giờ anh bỏ đi em chịu sao được.
Cô ta nói xong oà lên khóc nức nở. Hoàng Sơn thấy vậy không đành lòng mà ôm cô ta vào lòng vỗ về. Chờ cô ta ngừng khóc thì nói:
– Anh sẽ chuyển công tác về gần nhà và không ở đây nữa.
– Được, chỉ cần nhớ đến thăm em thì sao em cũng chấp nhận.
– Ừ, thôi đi ngủ đi. Anh cũng hơi mệt.
Hoàng Sơn nói xong thì với tay tắt đèn để đi ngủ nhưng coi người tình của anh thì không. Cô ta cởi áo Hoàng Sơn vuốt ve vòm ngực trần của anh, khiến anh không kìm chế được mà đè cô ta ra điên cuồng chiếm đoạt. Anh không hề biết rằng cô người tình của anh muốn lợi dụng lần này để có thai, bởi vì anh và Diệu Nhi chưa có con nên cô ta mà có thai thì Hoàng Sơn sẽ không bỏ rơi cô ta được mà sẽ mãi mãi thuộc về cô ta và đây là cơ hội tốt cô ta không thể bỏ lỡ.
……
Từ lúc Hoàng Sơn đi thì cuộc sống của Diệu Nhi lại trở lại giống như trước. Đi dạy về cô lại nấu nướng dọn dẹp xong mới vào phòng để soạn giáo án. Soạn xong thì đã 9 giờ, cảm thấy chưa buồn ngủ nên cô lấy điện thoại vào facebook để lướt. Cũng khá lâu rồi cô không vào facebook, phần vì cô khá bận phần vì không có thời gian.
Đang lướt thì thấy có một nick facebook tên “Hoàng Quốc Thiên” kết bạn. Đột nhiên cô chợt nhớ đến anh_người yêu cũ của cô cũng tên như vậy. Dù khi xưa cô chặn hết mọi liên lạc của anh và kể từ đó cô chưa gặp lại anh nhưng những kỉ niệm về anh, cô vẫn chưa quên. Mỗi khi nhớ lại trong lòng vẫn có chút gì đó buồn man mác.
Diệu Nhi liền nhấn vào xem thì thấy avatar để hình bầu trời, xem tiếp phần thông tin cá nhân thì thấy hơn cô 2 tuổi. Thật sự rất trùng hợp với anh, nhưng cô nghĩ chắc là người giống tên tuổi vậy thôi chứ cũng mấy năm trôi qua, anh bây giờ có lẽ cũng có vợ con rồi. Nghĩ thế nên cô không add mà thoát facebook ra tắt đèn phòng rồi bật báo thức sẵn xong nằm xuống ngủ. Trong cơn mơ, cô phát hiện ra Hoàng Sơn chồng mình đang ngoại tình và trong lúc tuyệt vọng nhất, cô định buông mình xuống dòng sông thì nhìn thấy một dáng người rất cao kéo cô lại ôm cô vào lòng. Diệu Nhi hoảng quá nên giật mình tỉnh dậy, đưa tay lau mồ hôi túa ra như mưa cô mới chợt nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ. Có lẽ do ban ngày cô làm nhiều việc và suy nghĩ nhiều nên mơ linh tinh. Với tay lấy điện thoại xem mới hơn 12 giờ nên cô tiếp tục nằm xuống cố nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.