Thích một người rất đơn giản, bạn chỉ cần một giây rung động là đủ.
Tuy nhiên, bạn cần phải nghĩ kỹ xem mình có nên thích hay không. Vì vấn đề này tương đối khó, nên bạn có thể phải cần vài ngày, vài tuần, thậm chí rất lâu mới tìm ra đáp án.
Và điều khó khăn nhất có lẽ là biến thích thành không thích, có thể bạn phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí cả một đời.
Từ hôm tôi phát hiện trái tim mình đã rung động trước bạn học Tiểu Trình mới tròn mười chín tuổi, đồng thời sau khi nhận thức rõ đây là một sai lầm, lúc nào tôi cũng muốn quên đi sự rung động này, lúc nào cũng muốn thoát khỏi tình yêu thầm lặng chắc chắn không có kết quả này. Nhưng mỗi lần tôi ngỡ mình làm được thì hắn lại đột ngột xuất hiện, khiêu khích trái tim thiếu nữ của tôi, khiến nó thổn thức không yên…
Action 1
Ngày nọ, đang chán nản nghịch điện thoại thì tôi nhận được tin nhắn của bạn học Tiểu Trình.
Tiểu Trình: “Chán quá, có câu hỏi trắc nghiệm trí tuệ nào không? Đố thử một câu xem nào!”
Tôi: “Cậu thử đoán xem, mật khẩu QQ của tôi là gì?”
Tiểu Trình: “Chính là tên phiêm âm đầy đủ của cậu.”
Tôi: “^0^ Á! Sao cậu biết?”
Tiểu Trình: “Tôi nghĩ là cậu chỉ có thể nhớ kiểu mật khẩu này.”
Tôi hỏi: “Cái này cũng bị cậu phát hiện ra sao?”
Tiểu Trình: “Cậu đã từng nói cậu không nhớ mấy thứ liên quan đến chữ số còn gì…”
Tôi: “Trí nhớ cậu tốt như vậy là chuyên dùng để làm tôi tự ti đúng không?”
Tiểu Trình: “Trí nhớ tôi cũng không tốt lắm, nhưng tôi luôn nhớ những thứ mình cho là quan trọng.”
Rõ ràng đó là một câu nói rất đơn giản, dễ hiểu, nhưng tôi lại nhìn màn hình điện thoại rất lâu, đọc từng chữ đó không biết bao nhiêu lần, đọc đến khi mắt cay xè mà vẫn không hiểu.
Action 2
Có một hôm, tôi đang đọc tiểu thuyết thì Tiểu Trình lên QQ “quấy rầy” tôi.
Tiểu Trình: “Cậu có rảnh không?”
Tâm Tâm: “Không, tớ đang đọc tiểu thuyết.”
Tiểu Trình: “Cuốn gì đấy?”
Tâm Tâm: “Ngộ Không truyện, cuốn tiểu thuyết rất hài hước.”
Tiểu Trình: “Vậy cậu đọc đi.”
Hôm sau, tôi đọc xong Ngộ Không truyện và quyết định làm phiền hắn.
Tâm Tâm: “Cậu đang bận gì thế?”
Tiểu Trình: “Cậu không thấy hoàng hôn hôm nay rất đẹp sao?”
Tâm Tâm: “Đang làm ban ngày ban mặt, lấy đâu ra hoàng hôn?”
Tiểu Trình: “…”
Tâm Tâm: “Cậu đọc Ngộ Không truyện chưa? Đọc lúc nào?”
Tiểu Trình: “Tối qua, muốn xem xem truyện đó “hài hước” thế nào.”
Tâm Tâm: “Có thấy rất hài hước không?”
Tiểu Trình: “Hài hước à? “Tôi có đi xa bao nhiêu cũng không bước chân ra khỏi khoảng trời đó”, “Rốt cuộc, tôi cũng không thể thay đổi được sự bắt đầu, vậy tại sao lại không thể nào quên đi kết thúc”, “Tất cả đều sẽ nhạt nhòa, chỉ còn lại ký ức mà thôi.””
Tâm Tâm: “Ặc, bỗng nhiên tôi muốn khóc…”
Khoảnh khắc đó, tôi đã rất muốn khóc, bơi vì tôi bỗng nhận ra rằng – hắn có một trái tim trưởng thành và rất đỗi dịu dàng, hơn nữa, hắn còn đọc cuốn tiểu thuyết tôi thích.
Trái tim sau bao ngày ngủ yên của tôi giờ lại bắt đầu đập loạn xạ.
Tôi luôn băn khoăn không hiểu, hắn thường xuyên làm phiền tôi, như vậy có phải là cũng hơi thích tôi rồi không?
Nhưng khi nghĩ kĩ, tôi thấy không đúng lắm. nếu hắn thật sự thích tôi thì đáng lẽ hán phải tìm mọi cơ hội tiếp cận tôi, cho dù không phải là tỏ tình thì cũng nên thể hiện sự quan tâm, sự nhiệt tình của hắn đối với tôi mới phải.
Thế nhưng đã hơn ba năm tôi và hắn quen nhau, thái độ của hắn với tôi lúc gần lúc xa, lúc thì hắn lên mạng chat với tôi vài câu, từng câu từng chữ như muốn xuyên vào tim tôi, lúc thì vài ngày chẳng đoái hoài gì đến tôi, cứ như đã quên sự tồn tại của tôi rồi. Cũng có khi tôi có việc nhờ hắn giúp đỡ, hắn là người đầu tiên xuất hiện; Có lúc chúng tôi gặp nhau ở giảng đường, hắn chỉ khẽ gật đầu chào tôi, đi lướt qua tôi, không nói một câu nào.
Sau một hồi suy nghĩ đầy lý trí, tôi quy chụp hành động hay “làm phiền” của bạn Tiểu Trình vào dạng nhàn rỗi quá không có việc gì làm, muốn nói chuyện với tôi để giết thời gian, cộng thêm chân lý “yêu người yêu cả đường đi” nữa!
Action 3
Bỗng một hôm, tôi đột nhiên nhớ ra mục đích của mình khi học trường T chính là tìm một người đàn ông tốt để lấy làm chồng.
Vì hia mươi cân thịt đã ra điu trong khổ sở, đau đớn, tôi tuyệt đối không thể sa ngã như vậy được. thế là tôi quyết tâm phải tìm bằng được một người đàn ông tốt.
Nghe nói quán internet gần trường Đại học T là nơi tập trung trai độc thân nhiều như mây trên trời, nhiều nam sinh đến đây chơi game đến mệt là cũng là vì muốn tìm xem xung quanh có nữ sinh nào nhìn thuận mắt hay không.
Nếu có, bọn họ sẽ lén liếc trộm số QQ của nữ sinh đó, rồi gửi lời mời kết bạn, thông điệp gửi đi thường là: “Tôi là…khoa XX trường Đại học T, có thẻ làm quen với bạn được không?”
Phì Phì cũng tìm được bạn trai bằng cách này.
Tối hôm đó, tôi trang điểm thật xinh đẹp rồi đến quán internet đối diên với khu ký túc Z.
Với tâm trạng cực kỳ mong chờ, tôi đi đôi giày cao gót mới mua, bước từng bước duyên dáng vào trong quán.
Quét ánh mắt nhìn một lượt vô số soái ca trước mặt, tôi nhận ra ngay trong đám đó có Tiểu Trình.
Chân bước loạng choạng vì đôi giày cao, suýt chút nữa trẹo mắt cá chân.
Tôi đang bặm môi nén cơn đau thì hắn ngước lên, đúng lúc ấy bốn mắt chạm nhau.
Tôi nở nụ cười gượng gạo, vẫy tay: “Hi! Thật trùng hợp!”
Hắn nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt đọng trên khóe môi.
Trái tim thiếu nữ tôi đây sao có thể không thổn thức cơ chứ!
Action 4
Miễn cưỡng tìm một chỗ trống ngồi xuống, tôi vừa đăng nhập vào QQ thì thấy hình avatar của Tiểu Trình không ngừng nhấp nháy ở hóc bên phải màn hình.
Tiểu Trình: “Cậu đến quán internet làm gì đấy?”
Tâm Tâm: “Tôi đến tìm soái ca.”
Tiểu Trình: “Có gặp không?”
Đầu óc tôi lúc ấy chắc bị đứt dây thần kinh nào đó nên gửi tin nhắn: “Gặp cậu, có được tính không?”
Hồi lâu không thấy Tiểu Trình trả lời, tôi lặng lẽ liếc nhìn về phía chỗ ngồi của hắn thì ngạc nhiên khi thấy hắn cũng đang nhìn tôi.
Tối giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo bị phát hiện, hoảng hốt chat: “Đùa với vậu thôi, đừng tưởng thật nhé!”
Không đợi hắn đáp lại, tôi vội vã đổi chủ đề: “Cậu rảnh không? Điểm chơi bài của tôi lại bị âm rồi, giúp tôi gỡ điểm nhé!”
“Ừ.”
Tối hôm đó, tôi và hắn đánh bài cả đêm, tôi vui đến nỗi hoàn toàn quên mục đích ban đầu tới quán internet.
Action 5
Cũng vào một buổi tối nọ, tôi lang thang trên mạng, vừa chat vừa chơi bài.
Trác Trác hỏi tôi: “Tâm Tâm, cậu có tua vít không, đường ống nhà vệ sinh của bọn mình bị tắc rồi.”
Vốn có tình cảm sẵn với bạn Tiểu Trình (đơn thuần muốn làm phiền), tôi gửi tin nhắn QQ cho hắn: “Người đẹp Trác Trác đang cần tua vít, chỗ cậu có không vậy?”
Vài giây sau, hắn đáp: “Có, tôi sẽ mang qua cho cậu.”
Tôi nói với hắn bằng giọng vừa ghen tị vừa coi thường: “Á, cái này không phải là phong cách của cậu nha! Không phải cậu từng nói, chuyện gì có thể nhờ vả người khác thì quyết không làm phiền bản thân sao?”
Hắn gửi kèm hình gương mặt biểu cảm. “Mấy việc của người đẹp, tôi chưa bao giờ nhờ người khác.”
Tôi còn chưa nghĩ ra từ gì để bày tỏ sự khinh thường của mình thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Tôi mở cửa thì thấy bạn Tiểu Trình đứng bên ngoài, trong tay cầm một bộ tua vít to nhỏ khác nhau, có lẽ hắn vừa mới tắm xong, tóc còn đọng nước, quần áo thoang thoảng mùi sữa tắm…Trái tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
Thực ra, hắn cũng không phải là nam sinh quá đẹp trai, nhưng là kiểu khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu, ít ra thì tôi cảm thấy vậy, nhìn thế nào cũng thấy dễ chịu!
“Cảm ơn nhé!” Tôi lập tức tránh ra cho hắn nhìn rõ người đẹp Trác Trác, để không uổng công qua đây.
“Có cần tôi giúp gì không?” Hắn hỏi.
“Rất cần!” Tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía hắn, trẻ con đúng là dễ bảo. “Vào đi!”
Action 6
Sự thật chứng mình, con người ta chẳng ai toàn diện cả.
Suốt mười chín năm qua, bạn Tiểu Trình chỉ mải mê phát triển IQ mà quên phát triển đôi tay.
Hắn hì hục với cái ống nước suốt nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng không có kết quả.
Tôi lặng lẽ đứng phía sau nhìn hắn nửa tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa. “Thôi được rồi, để tôi làm cho. Cậu vào nhà uống nước, nói chuyện với Trác Trác đi.”
Hắn rửa tay xong, nói: “Cậu đợi đã, để tôi đi nhờ người sửa giúp.”
Mười phút sau, ông bảo vệ khu ký túc đùng đình bước đến, sửa ống nước cho bọn tôi với vẻ thành thạo.
Sau khi ông đi khỏi, tôi hỏi bạn Tiểu Trình: “Ông bảo vệ này nổi tiếng lạnh lùng vô tình, cậu làm thế nào khiến ông ta động lòng thế?”
Hắn đáp: “Ở Trung Quốc ấy mà, không có chuyện gì là không làm được, chỉ có không kiên trì làm mà thôi.”
Hiếm khi nào thấy hắn thốt ra một câu đầy triết ký như thế nên tôi tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu kiên trì như thế nào? Không phải là ôm chân ông ấy cầu xin đấy chứ?”
“Hai bao thuốc lá.”
Quả nhiên là cái truyền thống văn hóa lâu đời từ hàng nghìn năm trước của đất nước Trung Quốc chưa bao giờ thay đổi.
Tôi lại giơ ngón cái về phía hắn: “Soái ca, tương lai cậu nhất định có tiền đồ.”
“Cảm ơn!”
Action 7
Thấy bạn Tiểu Trình hy sinh hai bao thuốc mới có được cơ hội thể hiện mình, tôi đương nhiên muốn giúp hắn phóng to cái cơ hội ấy lên.
“Vào uống nước đã.” Tôi mời hắn.
Hắn liếc nhìn Trác Trác đang gọi điện thoại, do dự giây lát.
“Vào đi mà.” Tôi đưa cốc nước vừa rót cho hắn rồi chỉ vào ghế của tôi.
Hắn ngồi trên ghế, lặng lẽ uống nước.
Tôi đứng phía sau, lặng lẽ nhìn hắn.
Tôi thích nhìn vào lưng hắn, vì chỉ khi đứng ở góc hắn không nhìn thấy tôi, tôi mới dám thoải mái mà nhìn ngắm hắn.
Action 8
Cuộc điện thoại của Trác Trác đã kết thúc.
Tiểu Trình cũng vừa hay uống cạn cốc nước.
Tôi phát hiện ra mình đứng giữa hai người bọn họ, cực kỳ chói mắt!
Tôi đang suy nghĩ tìm cớ tránh đi thì di động của tôi đổ chuông, là anh bạn đồng hương gọi đến.
Giọng anh bạn đồng hương nói trong điện thoại: “Ninh Tâm, đề thi Tin học bậc hai em cần anh đã tìm được rồi, giờ anh đem qua cho em, có tiện không?”
“Tiện ạ, tiện ạ.” Tôi cảm nhận sâu sắc rằng đồng chí đồng hương này đúng là thiên thần có cánh, chuyên đến cứu vớt linh hồn sắp rơi vào địa ngục của tôi.
“Em ở trong ký túc không?”
“Có, à, em đứng dưới tầng đợi anh nhé!”
“Ừ!”
Tôi cúp máy xong thì lập tức bước nhanh ra cửa, vừa đi vừa xách giày, muốn nhanh chóng rời đi.
Chạy đến cầu thang tôi mới nhớ ra một chuyện là mình vẫn chưa chào bạn Tiểu Trình.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại và thấy không cần thiết lắm, dù sao hắn đến đâu phải là để thăm tôi.
Action 9
Tối hôm đó, anh đồng hương không chỉ đưa cho tôi đề thi Tin học bậc hai, mà còn đem đến cho tôi một bất ngờ lớn, hay nói cách khác là một sự ngạc nhiên choáng váng – một bó hoa hồng và lời tỏ tình.
“Ninh Tâm, anh thích em!”
Tôi ngây như phỗng nhìn bó hồng, rồi lại nhìn gương mặt căng thẳng của anh đồng hương.
Tôi nghĩ, lúc đó nếu trong đầu tôi không bị “ánh mắt đặc biệt trầm tĩnh” đó lấp đầy, đầy đến nỗi không có khe hở nào chui lọt, thì cũng có thể trong lúc cao hứng tôi đã chấp nhận tình cảm chân thành của anh đồng hương ấy.
Nhưng dồn ép bản thân rất lâu, tôi cũng chỉ thốt ra được một câu: “Em xin lỗi!”
Anh ta có chút thất vọng, nhưng rất nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc, hỏi tôi: “Vậy anh có thể theo đuổi em được không?”
Lúc này đây, tôi chỉ biết nói không. “Nếu em nói là không thể thì sao?”
“Thì anh vẫn theo đuổi em.”
“Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
Anh ta nghĩ ngợi hồi lâu, rồi hình như phát hiện câu hỏi này có vẻ không logic cho lắm, liền vừa cười vừa gãi đầu: “Thế thì coi như anh thông báo với em, để tránh trường hợp anh theo đuổi em mà em lại không biết.”
Tôi toát mồ hôi: “Em lại ngốc thế sao?”
Con người ta luôn có lúc không hiểu rõ mình!
Action 10
Ngẩng đầu lên, tối bất giác nhìn về phía cửa sổ phòng ký túc, rèm cửa đã buông, hoàn toàn không nhìn thấy người bên trong.
Tôi không biết Trác Trác và Trình Trạch đang làm gì, nói gì, cũng không muốn biết, thế nên tôi ngồi xuống bồn hoa trước ký túc.
Anh đồng hương cũng ngồi xuống theo, bó hoa hồng để giữa hai chúng tôi.
Tôi nhớ rõ, đó là ngày 20 tháng 12, thành phố T đang là giữa đông nên rất lạnh. Tôi chỉ mặc một chiếc áo len mingr, ngồi trên ghế dài trước khu ký túc hai tiếng đồng hồ, gió rét cứ theo chiếc áo len xuyên vào da thịt và xương cốt tôi, lạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Anh đồng hương nói rất nhiều, vậy mà tôi hoàn toàn không có tâm trạng lắng nghe, tôi chỉ thầm hối hận là lúc chạy ra khỏi phòng không đem theo cái áo bông thật dày.
Action 11
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, sau cánh cửa lớn bằng kính của khu ký túc xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, tự nhiên tôi cảm thấy không lạnh nữa.
Tôi dán chặt mắt vào đó và nhìn thấy Trình Trạch từ bên trong bước ra, hắn chỉ mặc một chiếc áo ngoài màu xanh đen mỏng, vạt áo bay theo gió.
Hắn cũng nhìn thấy tôi, bước chân chợt dừng lại, mắt để ý đén bó hoa hồng bên cạnh.
Tôi mỉm cười vẫy tay, vui vẻ chào hỏi hắn: “Hi! Muộn thế nàycòn đi đâu vậy?”
Hắn gật đầu, rồi nhìn chăm chú vào chiếc áo len tôi đang mặc trên người, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy anh đồng hương bên cạnh thì không nói nữa.
Bóng dáng hắn dần dần biến mất trong màn đêm, khi không nhìn thấy gì nữa tôi mới thu lại ánh mắt chua xót của mình, gượng gạo đứng lên.
“Em phải vào rồi.” Tôi nói. Không vào nhà chắc tôi chết cóng mất.
Anh đồng hương vội vàng đưa bó hồng cho tôi, tôi lắc đầu.
Anh ta nói: “Em không thích thì vứt đi, anh cầm về ký túc thì bọn bạn trong phòng cười chết.”
Tôi nghĩ thấy cũng có lý nên ôm bó hoa bước lên lầu.
Action 12
Khi tôi về phòng, Trác Trác đã tắm gội xong xuôi, đang nằm trên giường nghe nhạc, chuẩn bị ngủ.
Cô ấy thấy tôi ôm bó hoa hồng bước vào thì kinh ngạc ngồi bật dầy: “Anh đồng hương tỏ tình với cậu rồi à? Cậu có đồng ý không?”
Toàn thân lạnh run khiến tôi hắt hơi mấy cái. “Không. Anh ấy rất tốt. nhưng tớ không thích típ người như vậy.”
“Không phải cậu rất thích đàn ông trưởng thành, chín chắn sao? Tớ thấy anh ấy chững chạc đấy chứ”’
“Không phải kiểu trưởng thành, chín chắn đó.”
“Thế là kiểu nào mới được chứ?”
Trong đầu tôi vụt qua hình ảnh đôi mắt thâm trầm đó, rồi tôi thở dài: “Tớ cũng không rõ nữa, dù sao không phải kiểu của anh ấy.”
“Ồ!”
Tôi bỏ bó hoa xuống, hỏi Trác Trác: “Tiểu Trình đi lúc nào thế?”
“Cậu vừa đi thì anh ấy cũng đi luôn.” Trác Trác cười ngượng ngịu. “Tâm Tâm, sau này cậu không cần cố tình tạo cơ hội cho bọn tớ như vậy đâu, làm thế cậu ấy ngại đấy…”
Ngại á? Cơ hội tốt như thế, hắn có gì mà phải ngại chứ?
Tôi nói: “Không phải tớ tạo cơ hội cho bọn cậu đâu, tớ có việc ra ngoài thật mà.”
Trác Trác nhìn tôi với ánh mắt “tớ lại còn không hiểu cậu sao”, rồi tiếp tục nằm nghe nhạc.
Action 13
Hai tối sau đó, tôi không buồn ngủ chút nào, chơi bài đến tận đêm.
Tiểu Trình đột nhiên xuất hiện ở góc chat màn hình, hỏi tôi: “Sao vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được nên chơi bài một lúc. Sao cậu vẫn chưa ngủ?”
“Tôi cũng không ngủ được.”
Tôi vừa đánh bài vừa nói chuyện với hắn vài câu, rồi không hiểu dao lại nói đến chuyện tình cảm. Hắn hỏi tôi: “Tối hôm trước, người ở cùng cậu là bạn trai của cậu à?”
Tôi đã soạn trong đầu rất nhiều đáp án, nhưng tin nhắn gửi đi lại là: “Trước mắt vẫn đang trong giai đoạn khảo sát.”
Hắn hỏi tôi: “Cậu thích anh ta ở điểm gì?”
“Cũng không hẳn là thích, chỉ cảm thấy anh ấy rất tốt, chín chắn, dịu dàng, chân thành. Bố mẹ tôi cũng rất thích anh ấy, nói rằng anh ấy có chí tiến thủ.”
Tôi lại bổ sung thêm: “À, còn nữa, anh ấy hơn tôi bốn tuổi, mẹ tôi nói tìm một người lớn tuổi hơn mình, sau này người ấy sẽ biết chăm sóc, yêu thương tôi hơn.”
Tiểu Trình gửi biểu tượng cảm xúc với vẻ mặt coi thường: “Đây là quan điểm tình yêu của thời đại nào thế?! Chị gái, chị bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chị đây năm nay hai mươi mốt tuổi, nếu sinh vào những năm đất nước chưa hòa bình thì đã có con bồng con bế rồi đấy.” Tin nhắn gửi đi, tôi lại bổ sung thêm một câu: “Cậu còn dám khinh thường tôi, cậu thì bao nhiêu tuổi chứ? Quan điểm tình yêu của cậu phát triển chưa đấy?”
Tiểu Trình: “Chắc chắn là phát triển hơn cậu!”
Tâm Tâm: “Xì, không được trông mặt mà bắt hình dong.”
Tiểu Trình: “Chẳng có thằng con trai nào không thích gái đẹp, nhưng tôi lại chú trọng đến cảm xúc hơn, cảm giác đúng là được.”
Tôi cũng không thèm nghĩ, nhanh chóng gõ chữ: “Cảm giác ư? Cảm giác thì có thể duy trì bao lâu? Một năm, hai năm, hay một tháng, hai thấng? Nếu cảm giác không còn thì lập tức chia tay sao?”
Tiểu Trình: “Trong chuyện tình cảm, vốn không hợp nhau thì chia tay, chẳng thể nào miễn cưỡng được. Chẳng lẽ cậu yêu một chàng trai nào đó là sẽ ở bên anh ta suốt đời suốt kiếp, sông cạn đá mòn sao?”
Nhìn những dòng chữ này, tôi cười khổ. Cậu ấy đúng là còn quá trẻ, không hiểu thế nào là tình yêu, cũng không hiểu thế nào là trách nhiệm, chỉ chú trọng đến cảm xúc của bản thân.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi trả lời hắn: “Không nhất thiết cứ yêu là phải ở bên người đó suốt đời suốt kiếp, nhưng ít nhất tôi cũng phải tìm một người muốn lấy tôi làm vợ. Nếu thích ai tôi sẽ toàn tâm toàn ý thích người đó và không thể chịu đựng được nỗi đau chia tay. Không phải cứ yêu là phải có kết quả tốt đẹp, nhưng nếu tình yêu đó không nghiêm túc, không có kết quả thì tôi tuyệt đối không cần!”
Tôi đợi rất lâu mới thấy hắn đáp lại: “Có lẽ cậu nói đúng.”
Tôi không trả lời lại.
Tôi ôm cậu bé bút chì Shin mềm mại, nhìn hàng chữ hiển thị trên màn hình vi tính hết lần này đến lần khác.
Tôi bỗng nhận ra cuộc đối thoại mang đầy tính triết học về quan điểm tình yêu này dường như phảng phất chút “ngược”, càng đọc càng cảm thấy chàng trai dạng khéo léo bày tỏ tình cảm mơ hồ của mình thì bị cô gái vô tình từ chối!
Tôi đọc lại những dòng chat thêm ba lần nữa và cảm thấy rõ ràng hơn.
Sau đó, tôi nhớ đến rất nhiều chuyện, nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi đi xem phim, nhớ đến Tiểu Trình thức cả đêm giúp tôi nâng điểm chơi bài, nhớ đến sự chăm sóc chu đáo của hắn với tôi trong bữa cơm hôm đó, nhớ đến món quà tặng cậu bé bút chì Shin bằng bông tôi đang ôm trong lòng nữa…
Sau đó thì tôi mất ngủ! Tôi nằm trên giường trằn trọc cả đêm, đầu óc rối bời.
Khi rối bời đến mức không thể chịu nổi, tôi lấy di động muốn nhắn tin cho hắn. tôi nhanh chóng soạn tin: “Có phải cậu thích tôi không?”
Sau đó, tôi lại sửa thành: “Những lời tối nay cậu nói với tôi là ý gì vậy?”
Nghĩ một lát, tôi lại sửa tin nhắn thành: “Người mà cậu có cảm giác là ai vậy?”
Cuối cùng, tôi để di động vào chỗ cũ, xóa hết các tin nhắn vừa soạn.
Hôm sau, tôi vẫn vô cùng hỗn loạn, nhưng Tiểu Trình không chủ động liên lạc với tôi nữa.
Vài hôm sau, hắn vẫn không xuất hiện, tôi không chịu nổi nữa liền quyết định làm phiền hắn, lên mạng đăng nhập QQ hỏi: “Có ở đó không?”, không thấy hắn trả lời.
…
Hiện thực tàn khốc nhất không phải là bạn mãi mãi không thể đạt được điều mình muốn, mà là khiến bạn chìm đắm trong sự mong chờ tốt đẹp rồi mới phát hiện ra tất cả chỉ là giấc mơ giữa ban ngày.
Vài ngày sau, tôi nghe được một tin chấn động, có cảm giác như mình bị ngã từ chín tầng mât xuống đất, đau đớn chẳng khác gì thịt nát xương tan!