Yêu Là Thế

Chương 8: Trái tim thổn thức không yên




Bí kíp tình yêu – Bài học thứ tư

Tìm bạn trai càng sớm càng tốt


Nếu năm nay bạn đã ngắm chuẩn được chàng trai nào tốt mà không “ra tay” thì người con gái khác sẽ hành động trước bạn đấy, đến khi bạn muốn ra tay thì, xin lỗi nhé, bạn đã trở thành kẻ thứ ba rồi cũng nên!

Các bạn nghĩ rằng đàn ông đáng để dựa dẫm cả đời đến ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn là vì sao? Vì phụ nữ xung quanh anh ta đều không có mắt.

Vậy những phụ nữ xung quanh một người đàn ông đều không có mắt cá hay sao? Không thể nào! Thế nên một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, lại có khả năng là nửa kia lý tưởng của bạn, điều này vô cùng hiếm.

Cho dù hắn hoàn hảo như “Diệp Chính Thần”, bạn cũng không thể lấy hắn, vì trong lòng hắn chắc chắn đã có một “nha hoàn”!

Chương 8

Trái tim thổn thức không yên

Tôi thuộc thể loại “Uncle complex”, chuyên thích những người đàn ông có tuổi. Trước khi quen với Tiểu Trình, tôi luôn cho rằng mình sẽ lấy một người đàn ông hơn vài tuổi, người ấy sẽ chăm sóc, yêu thương tôi suốt đời giống như con gái của hắn, cuộc đời tôi như vậy là tốt đẹp.

Nhưng tôi lại rung động trước một nam sinh ít tuổi hơn mình, lý do vì sao như thế thì tôi nghĩ mãi mà cũng không thể giải thích nổi.

Rất nhiều năm sau, bạn học Tiểu Trình đã nói cho tôi đáp án: “Vì trên người anh có một thứ hấp dẫn em, mà thứ đó vừa hay lại là thứ em đang thiếu.”

Tôi hỏi: “Là IQ sao?”

Hắn đáp: “Không phải, là trái tim…”


Action 1

Dưới sự đề nghị nhiệt tình của bạn học Tiểu Trình, tôi đành phải giữ lời hứa, mời hắn đến một quán cơm nhỏ gần ký túc Z ăn một bữa. Quán cơm rất nhỏ, nhưng các món ăn cũng khá ổn.

Tôi vốn đã hẹn Trác Trác đi cùng, tạo cơ hội cho bạn học Tiểu Trình, nhưng ai ngờ trước khi đi, người bạn cấp ba của Trác Trác lại gọi điện cho cô ấy, nói rằng muốn đến gặp cô ấy để mượn sách.

Trác Trác đành phải ở lại phòng ký túc đợi bạn, chắc cậu bạn cấp ba đó có một ý nghĩa đặc biệt với cô ấy.

Mang theo một chút hụt hẫng và một chút mừng thầm, tôi và bạn học Tiểu Trình lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm cùng nhau.

Tiểu Trình khá ít nói, còn tôi lại không thích không khí trầm lắng nên luôn cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện.

Tôi hỏi hắn: “Cậu chơi bài giỏi thật đấy, có bí quyết nào không?”

Hắn nói: “Đơn giản mà, chỉ cần nhớ người nào ra quân bài gì là cậu có thể đoán ra trong tay hắn còn lại quân gì.”

Thế gọi là đơn giản sao?

Tôi lại hỏi hắn với vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ: “Thật đáng khâm phục! Chắc là cậu không thua bao giờ nhỉ?”

“Đương nhiên là bị thua chứ. Nếu bài chia chán quá hoặc gặp phải chiến hữu như heo thì cũng thua, giống như lần hẹn cậu đi xem phim đó.”

“Ồ, cậu không nói thì tôi cũng quên mất!”

Hắn câm nín hồi lâu: “Xem ra tình tiết câu chuyện Titanic quá mờ nhạt nên cậu vừa xem đã quên ngay rồi.”

Tôi: “…”


Action 2

Nhắc đến chuyện đánh bài, tôi buột miệng hỏi thêm: “Mấy người bạn cùng phòng của cậu cũng dã man thật đấy, thua rồi thì thôi, lại còn nửa đêm nửa hôm bắt người ta gọi điện hẹn con gái đi xem phim… À, đúng rồi, cậu phải gọi tôi tất cả mấy cuộc điện thoại?”

“Chỉ gọi một cuộc.” Hắn liếc nhìn tôi, nói: “Vì hình phạt thực sự không phải là tùy tiện hẹn bất cứ bạn nữ nào ra ngoài xem phim, mà là hẹn cậu đi xem phim.”

Tôi tỏ vẻ khó hiểu. “Sao lại là tôi?”

“Mấy thằng bạn trong phòng đều nhất trí cho rằng người mà tôi không thể hẹn được chính là cậu!”

Tôi vẫn không hiểu. “Tại sao tôi lại là người khó hẹn nhất cơ chứ?”

“Vì từ khi tôi vô ý nói những lời không nên nói, suốt một năm cậu không thèm nói chuyện với tôi một câu nào.”

Haizz! Hắn thật sự đánh giá quá cao trí nhớ của tôi rồi.

Tôi nhớ ra một chuyện liền hỏi: “Nhưng tối hôm đó lúc tôi nhận điện thoại, rõ ràng cậu nói là muốn tìm Trác Trác mà.”

Hắn cúi đầu cầm cốc nước, uống một ngụm rồi nói: “Chiều hôm đó, tôi đã thấy cậu ấy thi xong thì về nhà luôn…”

Tôi: “…”

Haizz, thực ra, đối với một đứa con gái có chỉ số IQ dừng phát triển từ hồi tiểu học như tôi thì hắn hoàn toàn không phải nói quanh co như vậy đâu.


Action 3

Vừa ăn vừa nói chuyện, tôi bỗng nghĩ đến châm ngôn tình yêu độc đáo của bà chị họ: Nếu một người đàn ông có một trăm đồng, nhưng lại chỉ dám bỏ mười đồng ra tiêu vì bạn thì đừng nên lấy loại đàn ông đó, vì hắn chưa thực sự yêu bạn; Nếu một người đàn ông trong túi chỉ có mười đồng, nhưng lại sẵn sàng mua bất cứ thứ gì cho bạn thì người đàn ông ấy rất xứng đáng để bạn dựa dẫm cả đời.

Để kiểm nghiệm xem bạn học Tiểu Trình này có xứng đáng cho cô bạn Trác Trác dựa dẫm cả đời hay không, tôi nói: “Tôi nêu mấy câu trắc nghiệm tính cách này, thử xem cậu có phải là người đàn ông tốt không nhé!”

Hắn buông đũa xuống, chăm chú nghe tôi nói.

“Nếu cậu chỉ có một trăm đồng, cậu sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền cho người con gái mà cậu thích muốn mua gì thì mua?”

Hắn đáp: “Thế thì phải xem xem đồ cô ấy thích giá bao nhiêu tiền.”

“Cho dù là bao nhiêu tiền thì cậu cũng mua ư?”

“Mua chứ! Nếu không đủ, tôi sẽ nghĩ cách.”

“Là sao?”

“Tiền thì có nhiều cơ hội để kiếm, nhưng cơ hội làm cho người con gái mình thích được vui thì không phải lúc nào cũng có.”

Tôi kinh ngạc hồi lâu không thốt nên lời, tôi phát hiện ra logic của hắn…càng ngẫm nghĩ càng thấy có lý.

“Kết quả trắc nghiệm là gì?” Hắn hỏi: “Tôi có được coi là người đàn ông tốt không?”

Tôi nghiêm túc nói với hắn: “Cậu là người đàn ông tán gia bại sản.”

“Trắc nghiệm quá chuẩn!” Hắn cười, rồi lấy thìa canh múc thịt và nấm bỏ vào bát tôi: “Ăn đi, ăn nhiều một chút.”

Tôi đang sắp cảm động vì sự dịu dàng và chu đáo của hắn thì nghe thấy hắn bổ sung một câu: “… cho bổ não!”

Tôi: “…”


Action 4

Trong quá trình bổ não, tôi âm thầm quan sát hành động của bạn học Tiểu Trình.

Hắn không giống với những cậu bạn tôi quen trước đây.

Hắn rất chu đáo, trước khi ăn cơm, hắn bóc túi bọc đũa dùng một lần ra và để trước đĩa ăn của tôi.

Hắn mở nắp chai nước uống và để vào tay tôi.

Hắn còn tráng cốc của tôi bằng nước sạch, sau đó mới rót nước đầy cốc và đặt trước đĩa ăn của tôi.

Hắn để tôi chọn xong đồ ăn rồi mới bổ sung thêm hai món bánh ngọt mà mấy nữ sinh thường thích ăn. Số lượng món ăn hắn gọi đủ cho bốn người, trong khi đó lượng ăn của hắn không bằng một nửa tôi.

Hắn biết đưa cho bạn một tờ giấy ăn vào lúc thích hợp, cũng rót đầy nước vào lúc thích hợp…

Tôi thường không có sức để kháng với nam sinh biết chăm sóc người khác, thế nên thấy hắn làm cho tôi mấy việc này một cách tự nhiên, trái tim tôi như bị sợi tơ mỏng manh quấn lấy, phảng phất như là cảm giác tiếc nuối, tiếc vì chàng trai rất phù hợp với tiêu chuẩn trước mặt mình đây lại chỉ có mười tám tuổi, kém tôi những hai tuổi ba tháng.

Thực ra, khoảng cách hai tuổi đối với tôi không phải là nhiều, nếu hắn hai mươi tám tuổi, tôi ba mươi tuổi, đó chẳng qua là sự khác nhau giữa kẻ sinh sớm, người sinh muộn mà thôi, nhưng giờ tôi hai mươi, còn hắn mười tám, vừa mới đủ tuổi thành niên.

Nếu tôi ở bên cạnh cậu ta thì không phải là khẩu vị nặng, mà là não tàn!

Trong bầu không khí yên lặng đó, bạn học Tiểu Trình bỗng hỏi tôi: “Sao mọi người đều gọi cậu là Lơ mơ?”

“Vì trí nhớ của tôi không tốt, lúc nào cũng quên trước quên sau. Tôi lại rất ghét chữ số, không nhớ mọi thứ có liên quan đến chữ số.”

Hắn nói hắn thì hoàn toàn ngược lại, đặc biệt nhạy cảm với chữ số.

Tôi nổi hứng lại muốn thử trắc nghiệm: “Tôi lại ra một câu đố cho cậu nhá!”

Hắn lặng lẽ liếc nhìn tôi rồi bảo: “Nói đi!”

Tôi cười và nói số điện thoại của mình.

Hắn cũng cười và nói cho tôi biết số điện thoại có mười một chữ số của hắn.

Ngoài số 139, các số khác tôi hoàn toàn không nhớ.


Action 5

Ăn uống no say xong, tâm trạng vui vẻ, tôi đang định lấy tiền thanh toán thì hắn đưa tay ra ngăn lại: “Cất ví đi, tôi không để cho con gái trả tiền trước mặt tôi bao giờ.”

“Tại sao?”

“Đàn ông trả tiền là lẽ đương nhiên, cũng giống như phụ nữ sinh con đẻ cái vậy.”

Lý lẽ của bạn học Tiểu Trình luôn là như vậy – đúng kiểu tuyên truyền.

Action 6

Trở về ký túc, tôi đang ôm di động ghi nhớ số điện thoại của hắn thì âm báo tin nhắn vang lên.

Thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn đến từ số 139, tôi lập tức đoán ra là ai.

Tôi hăm hở mở tin nhắn ra đọc: “Tôi chắc chắn là cậu không nhớ số di động của tôi nên gửi cho cậu tin nhắn này để cậu lưu số vào.”

Tôi: “…”

Con người này, có cần hiểu tôi như vậy không? Thật mất mặt mà!


Action 7

Cầm điện thoại trên tay, tôi ngẩng đầu nhìn Trác Trác đang viết “Đơn xin vào Đảng”, mái tóc dài mềm mượt rủ xuống một bên má, càng làm nổi bật làn da trắng mịn và dáng vẻ xinh đẹp như hoa.

Tôi hỏi: “Trác Trác, cậu thấy bạn Tiểu Trình là người thế nào?”

Chiếc bút đang cầm trong tay Trác Trác đột nhiên dừng lại, cô ấy trầm tư hồi lâu mới trả lời: “Cũng được, mặc dù chỉ mới mười tám tuổi, nhưng độ tuổi tâm lý thì lớn hơn. Có điều, cho dù tâm hồn, trí tuệ có trưởng thành thì cậu ấy vẫn là một nam sinh, quá nhỏ…”

Tôi lờ mờ cảm nhận được sự tiếc nuối từ trong giọng nói của Trác Trác, cũng tương tự như sự tiếc nuối quấn quanh trong lòng tôi.

Dựa vào thành giường, tôi thất thần nhìn lên trần nhà.

Tôi nhớ đến những cậu nam sinh mười tám tuổi hồi cấp ba với tình yêu chết đi sống lại, vô cùng hào hùng của họ. Giờ thì bọn họ đều có tình yêu mới. Nhắc đến “lời thề non hẹn biển” năm xưa, bọn họ chỉ cười, nói một câu: “Hồi xưa mình còn trẻ con quá!”

Đúng vậy, hồi xưa bọn họ chỉ mới mười tám tuổi thôi, ai mà có thể tin một người đàn ông từ mười tám đến tám mươi tuổi không thay lòng đổi dạ?

Trác Trác không tin, tôi cũng không tin!


Action 8

Vài hôm sau, tôi đang vô cùng buồn chán thì thiên sứ xinh đẹp Trác Trác vừa bước vào phòng đã hỏi tôi: “Tâm Tâm, cậu có muốn chơi bài không? Tớ vừa gặp Trình Trạch, cậu ta hẹn chúng ta xuống tầng chơi bài… Cậu muốn đi không?”

Tôi bỗng thấy rất hào hứng, nhảy từ trên giường xuống đất rồi nói: “Đi, đi thôi…À, tớ phải chải đầu, rửa mặt và thay quần áo cái đã.”

Không biết từ lúc nào. Tôi bắt đầu để ý đến hình tượng của mình trước mặt hắn.

Mặc dù tôi không xinh đẹp như Trác Trác, nhưng tôi vẫn hy vọng mình không đến nỗi quá tệ trong trí nhớ của hắn.

Lần đầu tiên đến phòng của bạn học Tiểu Trình, tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Tôi nghĩ chỗ ở của bọn con trai thường là chăn màn lộn xộn, tất bẩn vứt mỗi nơi một chiếc, đồ đạc bày tứ tung không có chỗ mà đứng. Tuy nhiên, bạn học Tiểu Trình thuộc cung Xử Nữ này lại vô cùng sạch sẽ.

Tất cả đồ đạc của hắn đều được sắp xếp gọn gàng, trên giá sách còn để bộ tượng đất Shin – Cậu bé bút chì, ga trải giường kẻ ô vuông trải phẳng phiu, chăn thì gấp gọn gàng để đầu giường, cạnh đó còn cậu bé bút chì Shin bằng bông với cái đầu to, vô cùng đáng yêu.

“Đáng yêu quá!”

Độ này tôi đang cuồng bộ phim hoạt hình Shin – Cậu bé bút chì. Thấy đồ thật ngoài trời, tôi thích thú ôm vào lòng, áp cái đầu to mềm mại vào vai mình, trên đó còn vương một mùi hương vừa thân quen vừa xa lạ.

Ôm cậu bé bút chì Shin đáng yêu bằng bông đó, tôi tò mò hỏi Tiểu Trình: “Cậu cũng rất thích cậu bé bút chì Shin à?”

“Ừ.”

Một cậu bạn cùng phòng của hắn nói chen vào: “Lúc Trình Trạch còn nhỏ rất giống Shin…”

Tôi ngó gương mặt nghiêng của bạn học Tiểu Trình, rồi lại nhìn cậu bé bút chì Shin đang ôm trong lòng, kiểu so sánh này… đúng là đang thách thức trí tưởng tượng của tôi mà!


Action 9

Ngày chơi bài hôm đó, bạn học Tiểu Trình cùng một đội với tôi, tôi tràn trề hy vọng thắng một trận to, nhưng cuối cùng chúng tôi lại bị thua, thua một cách thảm hại.

Tôi hỏi hắn: “Hôm nay bài của của cậu chán quá à?”

Hắn nhìn vào mắt tôi, ánh mắt sâu hun hút: “Không phải.”

Tôi đang định hỏi thế thì tại sao lại thua, đột nhiên nhớ ra hắn từng nói một câu: “Đương nhiên là bị thua chứ. Nếu bài chia chán quá hoặc gặp phải chiến hữu như heo thì cũng có thể thua…”

Tôi ôm cái gối hình cậu bé bút chì Shin trong lòng mà âm thầm xấu hổ.

Thì ra, tôi chính là chiến hữu như heo đó.


Action 10

Thời gian dần trôi đi, chẳng mấy chốc đã hơn mười một giờ đêm.

Tôi biết mình nên về phòng, nhưng lại tiếc không nỡ bỏ cậu bé bút chì Shin bằng bông đang ôm trong lòng xuống, thật sự không nỡ chút nào.

Bặm môi suy nghĩ hồi lâu, tôi mặt dày hỏi Tiểu Trình: “Cậu bé bút chì Shin này đáng yêu quá, cho tôi mượn chơi hai hôm nhé?”

“Cậu thích à? Lần sau tôi sẽ tặng cậu.” Hắn buột miệng trả lời.

Tôi nghĩ hắn đang từ chối khéo vì không muốn cho mượn, đành lưu luyến bỏ xuống.

Không ngờ tối hôm sau, hắn ôm cậu bé bút chì Shin bằng bông giống hệt của hắn bước vào phòng bọn tôi.

Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Cậu ôm nó đến đây làm gì?”

“Tặng cậu.”

Tôi vẫn ngỡ ngàng: “Tặng tôi á? Sao lại tặng tôi?”

“Tôi nhận lời tặng cậu rồi thì sẽ tặng thôi.”

Nói xong, hắn dúi cậu bé bút chì Shin đó cho tôi rồi quay người rời đi.

“Nhận lời tặng là sẽ tặng sao? Nếu tôi muốn cậu tặng người thật thì cậu cũng tặng à?”

Hắn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, muốn nói gì đó, nhưng tôi lại có vẻ như ngại không biết mở miệng thế nào.

Tôi lập tức nhận ra mình lại phạm một sai lầm vô cùng ngốc nghếch.

Tôi quyết định trở về phòng đập đầu vào tường tự vẫn!


Action 11

Ôm cậu bé bút chì Shin về phòng với tâm trạng xấu hổ, tôi ngồi phịch xuống mép giường.

Tôi vẫn nhớ rất rõ, hôm đó là buổi tối mùa thu, lá cây úa vàng vang lên tiếng xào xạc khi từng cơn gió thổi qua, rồi lá rụng lả tả trên nền đất.

Người ta nói tới mùa thu thê lương, lá rơi vô tình, nhưng tôi không nghĩ như vậy.

Cho đến chiều hôm đó, ôm cậu bé bút chì Shin bằng bông mềm mịn, dựa đầu vào cái đầu to của cậu bé, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi mới thấy mùa thu thật tiêu điều.

Thế sự tiêu điều, lòng người cũng tiêu điều.


***

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn vô cảm với đồ chơi bằng bông, cậu bé bút chì Shin mà Tiểu Trình tặng tôi có lẽ là thứ đồ bằng bông duy nhất mà tôi thích.

Tôi đặt nó ở cạnh gối, mỗi khi trằn trọc khó ngủ, gối đầu mình lên cái đầu to đùng ấy, tôi cảm thấy lòng bình yên đến lạ.

Nhiều năm sau đó, cậu bé bút chì Shin bằng bông này luôn để ở cạnh gối tôi, dù nó chiếm đến cả một nửa cái gối, nhưng tôi lại không cảm thấy vướng víu chút nào. Vì mỗi lần nhìn thấy nó, tôi luôn nhớ đến Trình Trạch.

Tôi yêu Trình Trạch không ồn ào, mạnh mẽ, không đau đớn vật vã, chỉ từng chút một đem hình ảnh hắn khóa chặt trong tim, không bao giờ quên.