Yêu Là Thế

Chương 10: Sự lựa chọn tốt nhất




Bí kíp tình yêu – Bài học thứ năm

Muốn chọn một người đàn ông tốt thì đừng tin vào cảm giác đầu tiên, vì mắt của bạn không phải là máy X quang, không thể vừa nhìn bề ngoài mà biết được bên trong. Muốn biết bản chất của một người nào đó, chúng ta cần phải tiếp xúc lâu dài, tìm hiểu, trò chuyện với họ mới có thể hiểu được.

Vì thế, các bạn thân yêu, bắt đầu từ bây giờ, hãy thử làm quen với nhiều bạn khác giới đi nhé, cho dù là nói chuyện phiếm cũng được, ăn một bữa cơm xã giao hay cùng đi xem phim như những người bạn thuần khiết, cùng lúc với việc cho bọn họ cơ hội thì bạn cũng có cơ hội tìm hiểu những người đàn ông khác nhau đấy.


Chương 10

Sự lựa chọn tốt nhất


Tôi nhớ ra cô em họ của tôi khi thất tình đến n lần đã rất đau đớn, cô ấy nói với tôi rằng, khi nghe người bạn thân nói đang mang trong bụng đứa con người bạn trai của mình, cô ấy đã tưởng cả thế giới này sụp đổ.

Tôi hoàn toàn cảm nhận được cảm giác của cô ấy, vì khi tôi nghe nói Trình Trạch và Trác Trác bắt đầu tìm hiểu nhau, tôi cảm giác như chiếc gương trước mặt mình nứt vỡ, gạch men trong phòng vệ sinh nứt vỡ, tất cả mọi thứ xung quanh đều nứt vỡ.

Vài giây sau, tôi phát hiện mọi thứ vẫn lành lặn, nguyên xi, thứ vỡ nát thực sự chính là trái tim không nhìn thấy của tôi.


Action 1

Hôm đó là tết Nguyên đán, Trác Trác không có ở trong phòng, tối đó, sau khi cùng với lớp tổ chức ăn bữa cơm tất niên xong, cô ấy đã về thẳng nhà đón năm mới cùng gia đình.

Nám Nám và Cát Cát ở trong phòng tôi, tiết lệ tin tức nóng hổi bằng giọng điệu vô cùng sinh động: “Tối qua, Trác Trác hình như chấp nhận Trình Trạch rồi các cậu ạ.”

Tôi khuấy cốc cà phê trong tay, hết lượt này đến lượt khác, nói: “Không thể nào, Trác Trác không thích cậu ta đâu.”

Cát Cát nói: “Thật mà, tớ nhìn thấy tận mắt mà. Tối qua lớp tớ tụ tập, Trình Trạch uống khá nhiều, rồi sau đó chẳng thấy bóng dáng đâu. Sau đó, tớ thấy Trác Trác cầm theo một chai nước suối ra ngoài, rồi cũng mất hút luôn, tớ liền ra mấy quán cơm xung quanh tìm. Các cậu có biết tớ nhìn thấy gì không?”

Nám Nám vội hỏi: “Nhìn thấy gì?”

“Tớ thấy Trác Trác và Trình Trạch ngồi trong bóng tối, chỗ không có ánh sáng đè, họ ngồi rất gần nhau, Trình Trạch còn cởi áo khoác ra rồi khoác lên người Trác Trác, cậu ấy cũng không từ chối. hình như họ nói chuyện rất vui vẻ, bữa tiệc kết thúc từ lâu mà bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong, cái cảnh đó á, nhìn là biết có JQ.” (*)

(*) JQ: Phiên âm trong tiếng Trung là Jiam Qing, dịch nghĩa là gian tình, tình cảm mờ ám.

Chiếc cốc trong tay tôi nghiêng đi, cà phê bị đổ ra quá nửa, tôi vội chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, dùng hết sức mà chà rửa.

Tôi vặn vòi nước ở mức to nhất, cốt là để không nghe thêm một từ nào nữa, nhưng giọng của Nám Nám vẫn lọt vào tai tôi không sót một chữ: “Vậy là Trác Trác thực sự được Tiểu Trình theo đuổi rồi! Tin này quá sốc mà, tớ phải bình tĩnh mới được.”

“Có gì đâu mà sốc, tớ đã bảo rồi, bạn Tiểu Trình rất được, Trác Trác sớm muộn cũng sẽ đồng ý thôi.” Cát Cát nói.

“Cậu đã nói rồi á?”

Cát Cát nói: “Tớ nói rồi còn gì, hồi đại học năm nhất ấy.”

“…”

Năm thứ nhất đại học, tôi bất giác nhớ đến hồi ấy, Nám Nám và Cát Cát cũng thường bàn luận các chủ đề tương tự như thế này.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã lâu như vậy rồi, suýt chút nữa làm tôi quên mất chuyện “Một quả quýt dẫn đến vụ án oan”.


Action 2

Nám Nám và Cát Cát nói chuyện rất muộn mới rời đi, sau khi bọn họ đi khỏi, tôi cầm điện thoại lên đặt xuống mấy lần, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cho Trác Trác: “Nè, nghe nói cậu và Trình Trạch có tiến triển à, thật không đấy?”

Tôi không gọi điện vì sợ cô ấy nghe thấy giọng run run của tôi qua điện thoại.

Tôi cầm điện thoại rất lâu, cuối cùng Trác Trác cũng nhắn lại: “Cũng có thể coi như vậy.”

Dòng chữ trên điện thoại rõ ràng là thế, vậy mà tôi vẫn không thể tin, gửi thêm tin nhắn xác nhận: “Cậu và hắn thực sự ở bên nhau rồi?”

Trác Trác không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà gửi một tin nhắn rất dài: “Trước đây, tớ luôn nghĩ rằng cậu ấy quá trẻ, không thích hợp với tớ. Nhưng tối hôm qua tụ tập với lớp, cùng cậu ấy nói chuyện rất lâu, tớ phát hiện ra cậu ấy là người chín chắn, cũng rất có chính kiến, bọn tớ có nhiều điểm chung, đặc biệt là chuyện tình cảm.”

Khi tôi đang đọc đi đọc lại tin nhắn thì Trác Trác lại gửi thêm một tin nhắn khác. “Tôi qua, cậu ấy nói với tớ, cho dù cậu ấy có thích một người con gái nhiều như thế nào, nhưng nếu không chắc chắn mình có thể cho cô ấy tương lai, không chắc chắn mình có thể gánh vác phần tình cảm đó thì cậu ấy tình nguyện lựa chọn từ bỏ, kể cả chưa thử bắt đầu. Vì cậu ấy sợ rằng mình nhất thời kích động sẽ làm tổn thương đến người con gái mình thích…”

Nhìn dòng chữ trên màn hình, nước mắt tôi bỗng lăn dài, từng giọt rơi xuống điện thoại.

Tôi khó khăn ấn chữ trên bàn phím soạn tin nhắn: “Cậu ta ăn nói sâu sắc thật đấy!”

Trác Trác đáp: “Ừ! Tớ không ngờ cậu ấy lại có tình cảm sâu sắc với tớ như vậy, điều đó khiến tớ rất cảm động.”

Tôi không nói gì được nữa, tay run run ấn bàn phím. “Với tư cách là bà mai đầy thâm niên, hai người không định báo đáp gì cho tôi hả?”

Trác Trác đáp: “Đợi bọn mình xác định rõ quan hệ xong, nhất định sẽ mời cậu một bữa.”

Tôi đã soạn từ “OK” rồi mà không gửi đi.

Cuối cùng thù hắn cũng theo đuổi Trác Trác, sự chân thành của hắn cuối cùng cũng khiến Trác Trác cảm động, còn tôi vừa hay là người khiến hắn hiểu rõ thế nào là thành thật.

Tôi thật sự muốn vui mừng cho bọn họ, cười chúc phúc bọn họ, nhưng lại không thể cười nổi.

Tôi bỗng thấy hối hận, nếu như tôi cũng như Trác Trác, dũng cảm bước ra và ngồi bên cạnh Trình Trạch, liệu hắn có dịu dàng cởi áo khoác của hắn khoác lên người tôi không nhỉ?

Tôi lắc đầu cười khổ, không thể nào, đương nhiên không thể nào! Ngay từ đầu người hắn thích… không phải là tôi.


Action 3

Đêm giao thừa, tôi ngồi trong quán internet cả đêm.

Tôi ôm đống khăn giấy to, xem phim Cô nàng ngổ ngáo suốt đêm, xem đi xem lại đến ba lần.

Cậu nam sinh ngồi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi lau nước mắt, cười với cậu ta: “Bộ phim này cảm động lắm!”

Thấy thế, cậu nam sinh ngồi cạnh đó cũng bắt đầu xem Cô nàng ngổ ngáo và cười ngặt nghẽo…


Action 4

Ba hôm sau, Trác Trác trở lại trường.

Trên ghế của cô ấy có thêm một chiếc áo khoác nam, pha lẫn mùi của Trác Trác.

Trên máy tính của cô ấy đang phát đi phát lại bài Mơ hồ của Vương Phi: “Trà chưa uống hết đã bị chua từ lâu, tình yêu nồng cháy của em bao giờ mới trở thành tình yêu giữa hai chúng mình, ngày ngày cùng anh đi dạo, sự quấn quýt ấy sao ngắn ngủi đến thế…”

Tôi không chịu nổi mấy ca từ chói tai này nên thu dọn sách vở đến phòng tự học, đến khi Trác Trác ngủ rồi tôi mới trở về phòng.

Cuộc sống cứ trôi đi như vậy.


Action 5

Sang năm 2012, chúng tôi chính thức bước vào tháng thi cử.

Để chiến đấu với các môn thu, ngày nào tôi cũng ở phòng tự học, không có thời gian lên mạng, cũng không có thời gian đánh bài. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ không có thời gian chứng kiến tình cảm yêu đương ngọt ngào giữa Trác Trác và Trình Trạch.

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc trong sự cuống cuồng vội vã, tôi định thu dọn hành lý về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Tôi ôm đống tài liệu ôn thi về phòng thì nhìn thấy Trác Trác và một nam sinh khác đang ở trong.

Hai người đang dính lấy nhau, nhìn thấy tôi, họ liền lập tức tách ra.

Tôi như người bị sét đánh trúng. Ban ngày ban mặt, bọn họ định diễn trò gì thế này?

Trác Trác ngại ngùng: “Tâm Tâm, cậu về rồi à?”

Tôi đứng sững trước cửa, ngay cả việc đáp lại cũng không làm được.

Các bạn có lẽ đã từng trải qua nỗi đau: Có một thứ bạn trân quý như châu báu, bạn cẩn thận cất giữ, thậm chí không dám đụng vào, chỉ sợ đụng vào sẽ làm hỏng, sẽ làm bẩn nó. Nhưng bạn chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người trước mặt bạn vô tình làm tổn thương nó, vỡ vụn…

Trái tim bạn đau đến mức không thể đau hơn được nữa, nhưng lại không có quyền ngăn lại. Bởi vì, cho dù bạn có thích thế nào, nó cũng chưa bao giờ thuộc về bạn!


Action 6

Sau khi nam sinh đó rời đi, Trác Trác nói với tôi: “Tớ và Trình Trạch không yêu nhau.”

Tôi đã bị sét đánh trúng làm cho tê liệt cả người, chỉ “ừ” với giọng vô cảm.

Trác Trác lại nói: “Tớ và Trình Trạch… không hợp nhau.”

Tôi ra sức bóp trán, tôi thấy đau đầu, đau khủng khiếp.

Trác Trác lại nói: “Mấy hôm trước, Lâm Mộc tỏ tình với tớ, tớ thấy bọn tớ quen nhau nhiều năm, rất hiểu nhau, cậu ấy thích hợp với tớ hơn…”

Tôi cố gắng nín nhịn, nhưng cuối cùng không thể nhịn nổi liền nói: “Cậu biết không, so với việc chưa bao giờ có được, có được rồi mà lại để mất thì càng cảm thấy tổn thương hơn đấy.”

Trác Trác cúi gằm mặt, tôi nhìn thấy sự ủ rũ trong mắt cô ấy, nhưng đó không phải là sự áy náy.

“Tâm Tâm, chuyện của tớ và Trình Trạch, tớ không muốn nhắc lại… Cậu cũng đừng nói với ai chuyện của bọn tớ, được không? Dù sao chúng ta cũng là bạn, tớ không muốn người khác nói này nói nọ.” Trác Trác nói.

“Tớ hiểu.”

Tôi mệt mỏi ngồi xuống mép giường, còn Trác Trác lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Ba năm đại học, chúng tôi cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, chúng tôi nói không hết mấy chuyện phiếm, nói không hết mấy lời ngọt ngào, chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn. Tôi cứ ngỡ chúng tôi là hai người bạn cùng phòng thân nhất của nhau, nhưng hóa ra chúng tôi chỉ là những người bạn đồng hành cô đơn tìm đến nhau để giải sầu, bề ngoài thì thân thiết, nhưng lại luôn cẩn thận cất giấu tâm sự riêng…chưa bao giờ thẳng thắn chia sẻ với nhau.”


Action 7

Tối hôm đó, trong phòng tự học, tim tôi như bị dao cứa, trong lúc nhất thời kích động, tôi chạy đến phòng của Trình Trạch.

Từ tầng sáu chạy xuống tầng ba, trong một phút ngắn ngủi đó, tôi đã nghĩ ra không biết bao nhiêu điều muốn nói với hắn.

Tôi muốn nói: Trác Trác không thích cậu cũng không sao, vẫn còn có tôi đây, tôi muốn là bạn gái của cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu từ lâu lắm rồi.

Tôi muốn nói: Cậu không thích tôi cũng không sao, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một nữ sinh xinh đẹp hơn cả Trác Trác, chúng ta không thể tự tử trên một cái cây được.

Tôi còn muốn nói: Trình Trạch, thực ra cậu rất tốt, thực sự rất tốt, giờ chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, có người đàn ông nào mà không trải qua tuổi mười chín đâu? Có ông chú nào mà chẳng điên cuồng thay đổi từ thời niên thiếu? Chẳng có gì ghê gớm cả!

Tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng khi tôi bước vào phòng của hắn, thấy hắn nằm trên giường, đang ngủ mà vẫn nhíu lông mày thì tất cả dũng khí của tôi trong phút chốc tan biến như mây khói.

Cậu bạn thân cùng phòng hắn nói với tôi: “Cậu ta vừa cùng với bọn bạn trong đội bóng ra ngoài ăn cơm, uống rượu về. Cậu tìm cậu ta có việc gì không? Tôi gọi cậu ta dậy nhá!”

Tôi vội vàng nói: “Không cần đâu, thực ra tôi cũng chẳng có việc gì cả.”

“Ồ, vậy tôi đi giặt quần áo đây, cậu cứ ngồi chơi tự nhiên nhé!”

Cậu bạn cùng phòng hắn vào phòng vệ sinh rồi không thấy ra nữa, tôi đoán chắc quần áo cậu ta để hai tháng rồi chưa giặt, thế nên mới lâu như thế. Sau đó tôi mới biết cậu bạn này rất sạch sẽ, quần áo bẩn không bao giờ để qua đêm.


Action 8

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi ngồi cạnh giường của Trình Trạch.

Tôi quen hắn đã rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn hắn ở khoảng cách gần đến thế.

Cứ nhìn hắn mãi như vậy, nhiệt huyết căng tràn do kích động của tôi đã dần dần nguội lạnh.

Tôi bắt đầu thấy sợ, tôi không sợ bị hắn từ chối khi bày tỏ tình cảm của mình. Điều tôi sợ là hắn sẽ chấp nhận.

Giống như việc Trác Trác chấp nhận hắn, trong lúc nhất thời vội vã đã chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng rồi thoáng chốc lại phát hiện ra họ không hợp nhau. Sau đó thì chia tay, trở thành kẻ xa lạ, trở thành cái gai trong tim mà cả hai đều không muốn chạm vào.

Đây là kết cục mà tôi không muốn nhìn thấy nhất, nhiều sai lầm trong tình yêu hầu như sẽ có kết cục này.

Hơn nữa, giữa chúng tôi còn bị ngăn cách bởi Trác Trác, cho dù cô ấy có coi tôi là bạn hay không thì tôi cũng không muốn phớt lờ cảm nhận của cô ấy.



Action 9

Tôi ngồi đợi không lâu thì Trình Trạch thức giấc, mở mắt ra nhìn thấy tôi, hắn bỗng ngồi bật dậy.

Ánh mắt vẫn chưa tỉnh rượu đảo một lượt khắp phòng sau đó hắn đưa tay day day trán.

Sau vài giây im lặng, tôi nói: “Bạn cậu đang trong phòng tắm giặt quần áo.”

“Ừ, cậu tới đây lúc nào vậy?” Hắn hỏi.

“Vừa nãy.”

“Tìm tôi có việc gì à?”

Tôi buột miệng nói: “Đến mượn cậu cái sạc điện thoại.”

“Không phải điện thoại của cậu là Motorola à?”

“Tôi… mượn giúp người khác.”

Vài phút sau, tôi cầm sạc điện thoại rời đi, tôi rất vui vì mình đã không nhất thời kích động.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn rất vui vì điều đó.

Vui vì chúng tôi không vội vã bắt đầy bồi dưỡng tình cảm ở thời điểm mà cả hai chưa hiểu thế nào là trân trọng, vui vì chúng tôi đã cho nhau thời gian để học cách nhung nhớ, học cách tôn trọng, học cách trân quý, học cách vun đắp tình yêu.