Yêu Là Thế

Chương 7: Một quả quýt dẫn đến một vụ án oan




Từ sau buổi hẹn đi xem phim “giúp đỡ” đó, tôi và Tiểu Trình vẫn xa cách như trước. Thực ra không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì tôi luôn cho rằng chúng tôi không thân thiết, thậm chí cũng chẳng thân thiết bằng tình bạn giữa Tiểu Trình và cô bạn thân cùng phòng ký túc của tôi - Trác Trác.

Trong mắt tôi, Trác Trác là đại mỹ nữ, là típ nữ sinh mà tôi rất thích. Tính tình cô thùy mị vì được hưởng nền giáo dục tốt của gia đình; sự thông minh lạnh lùng kế thừa từ bộ gen hoàn hảo của bố mẹ; làn da trắng sứ không chút tì vết; mái tóc dài mềm mượt như suối. Còn tôi, tóc dài được đến ngang vai và hoàn toàn phải nhờ vào công nghệ ép tóc mới suôn thẳng được.

Tóm lại, nếu là đàn ông, tôi chắc chắn sẽ thích Trác Trác, tôi cũng tin bạn học Tiểu Trình có cùng quan điểm thẩm mỹ với tôi.

Sự thực chứng minh, quan điểm của tôi đúng.


Action 1

Tháng 10 năm 2000, để mừng Quốc khánh, khoa tôi có phát vé xem phim miễn phí, mỗi lớp được hai vé.

Tiểu Trình là bí thư chi đoàn, cũng là người phụ trách phát vé, hắn nhận được vé xem phim từ lãnh đạo xong không thèm nghĩ ngợi gì mà đưa ngay cho Trác Trác một cái.

Tôi, với con mắt “hỏa nhãn kim tinh” đọc tiểu thuyết ngôn tình vô số lần, đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra tình cảm của hắn đối với Trác Trác.

Tôi ghé vào tai Trác Trác thì thầm: “Bạn học Tiểu Trình có ý với cậu! Lấy việc công để làm việc tư, chắc chắn là muốn cùng cậu đi xem phim rồi.”

Bạn học Tiểu Trình hình như nghe thấy, hắn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đó khá sâu xa khó đoán, vượt ra khỏi phạm trù mà IQ của tôi có thể lý giải.

Mặc dù sau khi tôi về phòng ký túc, nghe nói bạn học Tiểu Trình này đã đưa vé xem phim còn lại cho mỹ nữ lớp họ là Cát Cát, tôi vẫn tin là hắn đang giấu đầu hở đuôi.


Action 2

Suy đoán bạn học Tiểu Trình thích Trác Trác đã được tôi chứng thực, vật chứng chính là một quả quýt.

Hôm đó, tôi và Trác Trác đang đi bộ về phòng, miệng khát lưỡi khô thì nhìn thấy phía trước là Tiểu Trình đang đi tới, trong tay cầm quả quýt vàng óng, vừa nhìn đã biết rất ngọt và nhiều nước, tâm trạng tôi tự nhiên phơi phới như mùa xuân.

Tôi đang định xin quả quýt ấy ăn, nhưng chưa kịp mở miệng thì hắn đã đưa ngay quả quýt cho Trác Trác mà chẳng nói câu nào, còn chúng tôi chỉ đi lướt qua nhau.

Trác Trác đương nhiên chia cho tôi nửa quả, nhưng tôi lại thấy quả quýt này rất chua, chua đến nỗi tê hết cả răng.

Tôi không phải là đứa con gái nhỏ nhen, nhưng lại là đứa cực kì có lòng tự trọng. Cho dù tính tôi không tốt như Trác Trác, không xinh đẹp cũng chẳng thông minh bằng cô ấy, nhưng tôi có tấm lòng lương thiện, hay giúp đỡ mọi người, quả quýt đó đáng lẽ hắn cũng nên chia cho tôi một nửa mới đúng chứ nhỉ?

Vậy mà hắn lại trọng sắc khinh… bạn học, khiến tôi cực kỳ bực mình.

Lúc đó tôi đã quyết định, từ nay về sau không chơi với hắn nữa, hắn đã làm tổn thương lòng tự trọng của tôi một cách quá đáng!

Thế nên sau lần đó, cho dù có gặp Tiểu Trình, tôi cũng giả vờ như không quen hoặc nhìn sang soái ca khác.

Lúc đầu, hắn cũng chủ động chào hỏi tôi, nhưng thấy tôi trả lời với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt nên hắn không chào hỏi nữa.


Action 3

Có người nói rằng, những năm tháng đẹp đẽ trôi qua thật nhanh, tôi thì cảm thấy những năm tháng bình yên trôi qua càng nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc mà năm thứ hai đại học của tôi cũng kết thúc.

Mùa hè rực rỡ năm 2011, buổi học cuối cùng của năm thứ hai, giảng đường rộng thênh thang, đâu đâu cũng thấy chỗ trống. Tiểu Trình bước vào, sau khi đi gần hết một vòng trong lớp liền chọn ngay chỗ trống cạnh Trác Trác và ngồi xuống.

Tôi lại ngồi phía bên kia Trác Trác nên vừa ngoảnh đầu sang đã nhìn thấy hắn.

Một năm không nhìn hắn trực diện nên vừa thấy hắn, tôi phát hiện hắn thay đổi rất nhiều, cao lên và cũng gầy đi, bộ quần áo thể thao thường mặc thay bằng áo sơ mi đen và quần bò vừa vặn, gương mặt điển trai đúng tiêu chuẩn ngày ấy giờ đã có thêm vài phần góc cạnh, trưởng thành và thâm trầm hơn.

Điều duy nhất không thay đổi ở hắn chính là sự trầm tĩnh ẩn chứa trong đôi mắt, hoàn toàn không phù hợp với tuổi.

Ồ, hóa ra bạn học Tiểu Trình không đeo kính, thảo nào tôi luôn chú ý đến ánh mắt của hắn.

Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hắn quay sang tôi, khóe miệng che giấu nụ cười nhẹ.

Tôi lập tức nhìn về phía thầy giáo.

Thầy đang nói về trọng điểm của kỳ thi, tôi cố gắng nghe thật chăm chú, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng những gì thầy giáo nói lại không vào đầu tôi một chữ nào…

Tan học, tôi hỏi Nám Nám đang ngồi cạnh: “Bạn ơi, vừa nãy thầy giáo giảng trọng điểm của kỳ thi là gì đấy?”

Nám Nám kinh ngạc quay sang nhìn tôi: “Tất cả những gì thầy giáo nói đều là trọng điểm của kỳ thi mà!”

“Á, Đâu, đâu, có những chỗ nào? Cho tớ xem vở ghi với!”

“Tớ có ghi vào vở đâu, tớ vẽ vào sách.”

Nám Nám đang cố gắng giở sách xem lại thì một tờ giấy thần kỳ rơi đến cạnh tay tôi, tôi mở ra xem, bên trong ghi chép tỉ mỉ những bài giải quan trọng thầy giáo vừa giảng.

Tôi cẩn thận xem lại nét chữ, hóa ra là của bạn học Tiểu Trình…

Cái này… là cho tôi sao? Không phải tôi hoa mắt đấy chứ?


Action 4

Mùa thu năm 2011, chúng tôi bước vào năm thứ ba đại học cũng là lúc khu ký túc xá Z vô cùng xa hoa, lộng lẫy của Đại học T được khánh thành.

Nghe nói khu ký túc đó rất “tư bản”, năm sinh viên ở một phòng, trong đó lại chia làm hai phòng nhỏ, một phòng ở hai người, một phòng ở ba người, vệ sinh khép kín, có bình nóng lạnh, bật điện suốt cả ngày.

Tôi và Trác Trác liền lập tức xin chuyển ký túc.

Hôm chuyển đến ký túc mới, tôi và Trác Trác gặp ngay bạn học Tiểu Trình ở cầu thang, hắn liền gọi mấy bạn nam đến giúp.

Sau khi giúp Trác Trác chuyển vài thứ đồ xong, hắn hỏi tôi có cần giúp gì không.

Tôi từ chối thẳng thừng: “Không cần đâu, tôi đã tìm được người giúp rồi.”

Tôi vừa nói xong thì một anh người đồng hương lịch sự đẹp trai xuất hiện, nhiệt tình hăm hở giúp tôi chuyển một đống đồ lặt vặt vào phòng.

Anh đồng hương này là nghiên cứu sinh của khoa nào đó trong trường tôi, hơn tôi bốn tuổi. Mẹ tôi đã có lời nhờ cậy nên anh ta rất quan tâm đến tôi, lần này nghe tôi bảo chuyển nhà anh liền vội vã phi đến giúp đỡ.

Tôi liếc nhìn bạn học Tiểu Trình, ra vẻ: Cậu tưởng chị đây IQ thấp thì không có ai giúp đỡ sao?

Hắn hình như cũng hiểu được ánh mắt đó của tôi nên liền quay lại tiếp tục giúp Trác Trác bê đồ, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Tôi loáng thoáng nghe thấy hình như hắn hỏi: “Đó là bạn trai cô ấy à?”

Trác Trác liếc nhìn tôi, cười rồi đáp: “Bây giờ thì không phải, nhưng có lẽ cũng sắp rồi!”

Tôi sững người, ngoảnh đầu nhìn sang anh đồng hương đẹp trai kia, anh ta sắp thành bạn trai của tôi lúc nào vậy? Chuyện này sao không có ai thông báo cho tôi biết nhỉ?

Có điều, tôi cũng tỉ mỉ quan sát anh đồng hương và thấy điều đó không phải là không có khả năng. Dù sao anh ta cũng thuộc dòng dõi con nhà gia giáo, bố mẹ đều là người hiền lành, anh ta lại rất chăm chỉ, nghiêm túc, có chí tiến thủ, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi. Hơn nữa, anh ta hơn tôi bốn tuổi, mang lại cảm giác an toàn cho tôi, tôi thật sự phải xem xét mới được!


Action 5

Khu ký túc Z chính là khu nhà trọ “tình yêu” nổi tiếng của Đại học T, vì Đại học T đã bãi bỏ “chế độ phong kiến”, xây dựng một khu ký túc chung cho cả nam lẫn nữ.

À, đương nhiên không phải là nam và nữ ở chung, mà sinh viên nam ở từ tầng ba trở xuống, còn sinh viên nữ ở từ tầng ba trở lên, hành lang thông nhau, ra vào thoải mái.

Tôi và Trác Trác ở phòng 615, phòng có hai người; Tiểu Trình và hai người bạn đồng hương của hắn ở phòng 310, phòng có ba người.

Từ khi chuyển vào ký túc Z, tình hình chiến tranh lạnh giữa tôi và Tiểu trình không thể tiếp tục được nữa, vì lý do anh em xa cũng không bằng láng giềng gần.

Các bạn cũng biết đấy, cuộc sống thời sinh viên thường rất nhàm chán, chỉ có học và học, thế nên nảy sinh “tình yêu ký túc” cũng là chuyện bình thường, mấy chuyện chiến tranh lạnh ấy chỉ thoáng qua mà thôi.

Hơn nữa, bạn Tiểu Trình này cũng rất thật lòng với Trác Trác, thường xuyên đến phòng tôi chơi, nào là nói chuyện, nào là cắn hạt dưa, mượn sạc điện thoại này nọ, tôi là bạn cùng phòng của Trác Trác nên ít nhiều cũng phải nể mặt bạn mình một chút.

Tối hôm đó, Trác Trác không có ở trong phòng, tôi đang đánh bài trên mạng vô cùng vui vẻ thì bạn Tiểu Trình đến đưa mẫu “Đơn xin vào Đảng” cho Trác Trác. Tôi chỉ biết khách sáo nói: “Trác Trác và bạn cấp ba đi ra ngoài ăn cơm rồi, chắc cũng nhanh về thôi, cậu có muốn vào ngồi đợi cậu ấy không?”

Ai ngờ hắn cũng khách sáo trả lời ngay “Ừ”, rồi bước thẳng vào phòng, có vẻ như vô cùng muốn gặp Trác Trác nhà tôi.

Tôi rót cho hắn một cốc nước, bảo hắn ngồi ở ghế của Trác Trác mà đợi, còn tôi trở về máy tính của mình tiếp tục chơi bài.

“Cậu cũng thích chơi Tractor (*) à?” Không hiểu hắn đứng sau lưng tôi nhìn tôi đánh bài từ lúc nào.
(*) Tractor: Một game chơi bài bốn người trên mạng phổ biến ở Trung Quốc.

“Ừ, trò này vui mà!”

Hồi đó, ở trường Đại học T rất thịnh hành trò đánh bài Tractor này, tôi vừa mới học chơi nên vẫn kém, có điều ham mê đến mưc không dứt ra được.

Mơ ước lớn nhất mỗi ngày của tôi là tăng số điểm tích được để có thể chuyển bại thành thắng. Nhưng ngày này qua ngày khác, số điểm của tôi cứ âm dần, không có hy vọng chiến thắng.

“Đừng ra quân 6, ra quân K đi.” Tiểu Trình nói.

“K là điểm đấy, ngộ nhỡ đối phương không ra quân lớn hơn thì không phải tôi bị mất điểm sao?”

Hắn nói với tôi bằng giọng chắc nịch: “Đối phương chắc chắn ra quân to, cậu yên tâm đi.”

Tôi thử làm theo, quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

“Sao cậu biết hay vậy?” Tôi hỏi.

“Thì tính chứ sao.”

“Ặc, cái này cũng tính được à?”

Hắn im lặng nhìn tôi, hoàn toàn bất lực.

Tôi vội vàng kéo ghế của Trác Trác lại phía mình, bảo hắn ngồi xuống hướng dẫn tôi cách chơi. Có hắn chỉ dẫn, cộng thêm vận bài của tôi cực tốt, thế nên điểm số không ngừng tăng lên.

Từ thời khắc đó trở đi, tôi hoàn toàn bị chinh phục bởi IQ của bạn học Tiểu Trình.

Tôi tha thiết nhìn hắn, nói: “Cậu gíup tôi tích điểm, chuyển bại thành thắng, tôi mời cậu ăn cơm, được không?”

Hắn trầm ngâm liếc nhìn điểm số của tôi rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Action 6

Trác Trác trở về sớm hơn tôi tưởng, hay nói cách khác, thời gian trôi nhanh hơn tôi tưởng.

Tóm lại là lúc Trác Trác bước vào phòng, Tiểu Trình lập tức đưa tờ mẫu “Đơn xin vào Đảng” cho cô ấy, bảo cô ấy cứ viết theo mẫu, viết xong thì đưa lại cho hắn.

Có lẽ không muốn Trác Trác hiểu lầm, hắn nói xong rồi đi luôn, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến sự mong đợi của tôi với ván bài dang dở.

Ván bài đó tôi đã thua, thua một cách thảm hại, tôi đang hết cả hứng định thoát khỏi trò chơi thì bàn đối diện với tôi xuất hiện một game thủ có số điểm vô cùng bắt mắt với nickname “Sa ngã vô tội”.

Tôi đang tò mò không biết game thủ đại thần nào không chê một đứa chơi bài dở như tôi mà lại nhảy vào, thì điện thoại trong phòng tôi vang lên, tôi tiện tay bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói ngắn gọn và mạnh mẽ của Tiểu Trình. “Tôi ngồi bàn đối diện với cậu. Cho tôi số QQ của cậu.”

Tôi lập tức nói ra số QQ của mình.

Tối hôm đó, tôi thắng suốt và cũng cười suốt.

Đương nhiên không chỉ vì bạn học Tiểu Trình đánh bài giỏi, mà vì tôi gặp phải hai đối thủ “hạng hai”. Ván nào họ đánh cũng thua, mà thua rồi cũng không thèm bỏ đi, cứ liều mạng với chúng tôi, chơi thâu đêm. Điểm số của tôi từ âm chuyển thành dương.

Đến khi trời sắp sáng, tôi đang vươn vai ngáp dài thì từ QQ xuất hiện tin nhắn: “Nhớ mời tôi ăn cơm đấy!”

Tôi gửi một cái biểu tượng mặt cười: “Trong vòng mười dặm, cho cậu tùy chọn!”

Đương nhiên, trò chơi bài nhiều người lúc đó không có chức năng cấm người chơi cùng bàn dùng chung IP, chứ nếu như có thì tôi sẽ phát hiện ra hai đối thủ “hạng hai” đó có địa chỉ IP giống hệt với IP của bạn học Tiểu Trình.