Yêu Là Thế

Chương 26-2




Action 11

Tiểu phiền phức càng lớn thì tôi càng phát hiện ra con bé không giống tôi chút nào, mà là bản sao của Kẻ phiền phức.

Tiểu phiền phức được sáu tháng, tôi dẫn bé ra ngoài chơi, mũ của con bị rơi xuống đất, con liên tục chỉ vào cái mũ bị rơi cho đến khi tôi phát hiện ra mới thôi.

Lúc Tiểu phiền phức được một tuổi, tôi dẫn bé đi dạp phố, giày của con bị tuột, con kéo ống tay áo tôi kêu ầm lên: “Mẹ, giày! Rơi rồi! Giày rơi rồi!”

Cho đến khi tôi nhặt giày cho con, đi vào chân con bé, nó mới chịu để yên.

Tiểu phiền phức được một tuổi rưỡi, hàng ngày trước khi tôi đi làm, Tiểu phiền phức sẽ cầm điện thoại của tôi chạy đến, đặt vào tay tôi. “Mẹ ơi, điện thoại của mẹ…”

Từ đó, cuối cùng tôi đã tin, con người thiếu thứ gì sẽ luôn tìm được thứ đó. Tiểu phiền phức chính là… trái tim đã quên lớn từ lúc sinh ra của tôi.

Tiểu phiền phức vừa tròn hai tuổi, một hôm, trước khi ra ngoài tôi không tìm thấy điện thoại đâu liền gọi to: “Bé ngoan của mẹ ơi, tìm điện thoại giúp mẹ đi!”

Tiểu phiền phức nhìn tôi, bĩu môi chê bai: “Mẹ ngày nào cũng thé, cứ mơ mơ màng màng!”

Con bé dám chê bai tôi, kiểu này là học ai chứ?



Action 12

Cái tin tôi định mang bầy lần hai truyền ra ngoài như hòn đá ném xuống mặt hồ, tạo nên hàng nghìn đợt sóng.

Được sự cổ vũ, động viên của nhiều người, tôi có chút dao động nên trưng cầu ý kiến của Tiểu phiền phức. “Bé ngoan của mẹ, con có muốn một em gái nữa không?”

Con bé nói: “Vâng! Muốn!”

Tôi lại hỏi: “Vậy em trai thì sao?”

Tiểu phiền phức nói: “Anh trai có được không? Có thể không ạ?”

Tôi: “… Việc này khá là khó, con chỉ có thể có em trai hay em gái thôi.”

“Vâng, con không kén chọn đâu.”

Thấy Tiểu phiền phức phối hợp như thế, Kẻ phiền phức ở bên cạnh bổ sung: “Nhưng khi đã có em trai và em gái, em ấy sẽ đòi mẹ, ngày nào cũng đòi mẹ và bố bế, hôn này, dỗ dành này…”

Tiểu phiền phức lập tức nói: “Không được! Con không muốn có em trai và em gái nữa.”

Hắn nói: “Thế anh trai thì sao?”

“Không cần!”

Tôi ôm chặt con vào lòng, cuộc đời này, có con thật sự đã đủ rồi!



Action 13

Từ khi có Tiểu phiền phức, tôi và Kẻ phiền phức hầu như không cãi nhau.

Vì Tiểu phiền phức luôn là người hòa giải tốt nhất của chúng tôi.

Một hôm, Kẻ phiền phức đi công tác, tôi và Tiểu phiền phức gọi điện cho hắn, giọng hắn sặc mùi rượu, chưa nói được mấy câu đã tắt máy.

Tôi giận điên người, nói với Tiểu phiền phức: “Bố con lại đi uống rượu rồi, không ngoan chút nào, sau này nếu buổi tối bố con không về nhà, mẹ sẽ tìm cho con người bố mới.”

Tiểu phiền phức nói: “Không được, con muốn có một bố thôi.”

Tôi hỏi: “Con có yêu bố không?”

Con bé gật đầu: “Yêu ạ!”

Nhìn gương mặt đáng yêu của con mỉm cười, cơn giận của tôi tan biến từ lúc nào không hay.

Vài hôm sau, Kẻ phiền phức đi công tác về thì tôi đã quên chuyện bực bội đó rồi.

Tiểu phiền phức ngủ dậy nhìn thấy bố, đang nằm cạnh tôi, nó lập tức chạy như bay xuống, ôm chầm lấy bố và nói: “Bố ơi, bố mà không về là con có bố mới đấy!”

Tôi: “…”

Tiểu phiền phức, con nói như vậy bố con sẽ hiểu theo nhiều nghĩa lắm đấy!





Action 14

Một hôm, Kẻ phiền phức lại làm tôi giận.

Hắn gọi điện thoại về, tôi không nghe, quay sang nói với Tiểu phiền phức: “Bé ngoan của mẹ, con nghe điện thoại đi, bảo với bố con rằng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.””

Tiểu phiền phức cầm điện thoại lên: “Bố ơi, mẹ nói rằng số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Kẻ phiền phức gọi lại, con bé nhận cuộc gọi: “Bố ơi, mẹ giận rồi ạ… Vâng, được ạ!”

Sau đó, Tiểu phiền phức đưa điện thoại cho tôi: “Bố nói: Bố sai rồi!”

Con bé ngước gương mặt nhỏ xíu, ngoan ngoãn hỏi tôi: “… Mẹ, nghe điện thoại đi, được không? Được không ạ?”

Là mẹ nên tôi đành phải nói: “… Được, được chứ!”

Trước đây nghe mọi người nói rằng, trẻ con lên hai tuổi là đáng yêu nhất, tôi vốn không tin, nhưng từ khi Tiểu phiền phức được hai tuổi, hằng ngày kéo tay tôi nói “Mẹ đừng đi làm nữa!” thì tôi bỗng cảm thấy mình không cần theo đuổi điều gì nữa, chỉ muốn ở nhà làm một bà mẹ tốt của con.





Action 15

Từ lúc Tiểu phiền phức được hai tuổi, tôi ngày càng nghi ngờ IQ của mình, vì tôi cảm nhận sâu sắc rằng, khi tôi và Tiểu phiền phức nói chuyện với nhay, IQ của tôi không đủ dùng.

Hôm nay, Tiểu phiền phức năn nỉ: “Mẹ ơi, con muốn xem ti vi…Con muốn xem phim hoạt hình.”

Tôi tự cho là mình thông minh, từ chối khéo léo: “Con ngoan, bây giờ không có điện, không thể bật ti vi được, lúc nào có điện, mẹ sẽ mở ti vi cho con xem, được không?”

Tiểu phiền phức nhìn sâu vào mắt tôi, không nói gì, đôi mắt trong veo đảo vài vòng rồi chạy tới trước cái ti vi.

Tôi đang cảm thấy vui mừng vì “lời nói dối” rất có sức thuyêt phục của mình thì thấy Tiểu phiền phức nằm bò trước ti vi tỉ mỉ xem xét hồi lâu.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Tiểu phiền phức chỉ vào góc trái bên dưới của ti vi rồi gọi tôi: “Mẹ nhìn vào chỗ này đi, đèn đỏ đang sáng, có điện đấy!”

Tôi: “…”

Ặc, trẻ con bây giờ khó lừa như vậy sao?



Action 16

Dỗ Tiểu phiền phức ngủ là nhiệm vụ cực kỳ vinh quang và gian nan.

Mỗi tối, dù tôi đã tắt hết đèn nhưng cô bé vẫn rất hào hứng bò qua bò lại trên người tôi, bắt tôi hát các bài hát trước lúc ngủ, cho đến khi tôi vừa hát vừa gà gật, cô bé mới ngủ thiếp đi, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ viết lách của tôi.

Muốn đăng tải tiểu thuyết đúng thời gian, tôi phải vắt óc nghĩ ra cách đối phó với con bé.

Đó chính là: giả vờ ngủ.

Phương pháp giả vờ ngủ thực hiện ngày đầu tiên, hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Đến ngày hôm sau, lúc đang giả vờ ngủ thì tôi nghe con bé nói: “Mẹ ơi, con muốn đắp chăn.”

Tôi liền kéo chăn đắp cho con bé, thế là thất bại!

Phương pháp giả vờ ngủ thực hiện đến ngày thứ n…

Lúc tôi đang giả vờ ngủ thì nghe thấy con bé nói: “Mẹ ơi, chăn của con bị rơi xuống đất rồi, mẹ nhặt lên đi.”

Tôi nằm im không động đậy.

“Mẹ oi, con sợ, mẹ ôm con.”

Tôi vẫn nằm im.

Cuối cùng con bé đã ngủ yên, rất lâu rất lâu sau, thấy con bé nằm im không ngọ nguậy, tôi tin chắc là nó đã ngủ.

Tôi vô cùng vui mừng, lặng lẽ dậy bước đến chỗ để máy vi tính, không ngờ Tiểu phiền phức bỗng kéo tay tôi: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu đấy?”

“Mẹ… con ngoan, con vẫn chưa ngủ ư?”

“Con cũng đang giả vờ ngủ!”

Tôi toát mồ hôi, nó biết dùng từ “cũng” cơ đấy!


Action 17

Dỗ Tiểu phiền phức ngủ quả là một hoạt động cần vận dụng khả năng đấu trí, đấu dung và diễn xuất, mà hoạt động này có vẻ không phải là sở trường của Kẻ phiền phức.

Vào ngày lễ Tình nhân nọ, vì muốn Tiểu phiền phức yên tĩnh ngủ sớm, tôi bàn bạc với Kẻ phiền phức, hắn ở ngoài phòng khách đợi, sau khi Tiểu phiền phức ngủ mới vào phòng ngủ.

Nửa tiếng sau, tôi đang giả vờ ngủ, còn Tiểu phiền phức thì tiu nghỉu nằm bò trên gối chuẩn bị ngủ.

Kẻ phiền phức lặng lẽ đẩy cửa ngó đầu vào.

Tiểu phiền phức lập tức ngồi dậy, vui vẻ vẫy tay trong bóng tối.

Kẻ phiền phức thấy có người vẫy tay với hắn, hào hứng hỏi lại: “Em dỗ được con ngủ rồi à? Tốt quá, chúng ta…”

Tiểu phiền phức vung tay loạn xạ: “Bố ơi, con dỗ được mẹ ngủ rồi, chúng ta xem phim hoạt hình đi!”

Kẻ phiền phức: “…”

Tôi vắt tay lên trán. Đúng là không sợ đối thủ giống sói, chỉ sợ đồng đội giống sói mà thôi!


Action 18

Một buổi tối, trong lúc nhàn rỗi, tôi gọi Tiểu phiền phức đang chơi xếp hình bằng miếng gỗ: “Bé yêu của mẹ ơi, con hát tặng mẹ một bài đi, hát bài nào liên quan đến mẹ ấy!”

Tiểu phiền phức nghiêng đầu nghĩ ngộ một lát: “Con muốn hát bài hát về bố cơ.”

Nghe con nói, mặc dù hơi buồn, nhưng tôi nhanh chóng ổn định tình cảm, bảo: “Cũng được, mẹ không kén chọn đâu, con hát đi.”

“Con không hát cho mẹ nghe đâu, con muốn hát cho bố nghe cơ.”

“… Nhưng bố con ngủ rồi.”

“Thế thì con vẫn hát cho bố nghe.”

Nói xong, Tiểu phiền phức chạy một mạch vào phòng ngủ, đứng ngay cạnh bố, cất cao giọng hát cho ông bố đang ngủ ngon: “Bố ơi, người bố tốt của con ơi, bố tốt của con ơi! Bố tốt của con ơi!”

Tôi thề, bài này không hề dạy, chắc chắn là con bé tự sáng tác!

Một phút sau, Tiểu phiền phức vui vẻ chạy ra.

Tôi bình thản ngồi trên ghế xô pha, hỏi: “Con hát cho bố nghe xong rồi à?”

“Hát xong rồi ạ.”

“Bố có khen con không?”

“Khen rồi ạ!”

“Ồ, khen thế nào?”

Tiểu phiền phức cố gắng nhớ lại: “Đi! Đi ra ngoài kia hát đi!”

“…”

Con bé học cái gì không học, lại đi học cái tính “không biết mình là ai” của bố!


Action 19

Từ lúc Tiểu phiền phức biết nói chuyện, thỉnh thoảng con bé nói ra một câu khiến người khác cực kì bất ngờ, dở khóc dở cười. Dần dần, chúng tôi thích hỏi một số câu khó để nghe những câu trả lời không giống ai của con bé.

Bà nội làm bánh sủi cảo mà Tiểu phiền phức thích ăn nhất, con bé nhìn thấy bánh sủi cảo thù vui mừng hớn hở.

Tiểu phiền phức vỗ vai bà nội nói: “Con có một người bà thật tốt, bà nội tốt nhất của con!”

Bà nội nghe thấy thế cảm động rưng rưng nước mắt, hỏi Tiểu phiền phức: “Cháu ngoan của bà, bà đối với cháu tốt như vậy, khi nào bà già, cháu chăm sóc bà nhé!”

Tiểu phiền phức chớp chớp mắt rồi lắc đầu: “Không được, cháu phải chăm sóc bố cháu!”

Bà nội nghe thấy thế thì không nói được câu nào, tôi cũng câm nín, nó không nuôi bà nó, thật đáng giận mà…

Tôi buồn bã hỏi: “Con yêu, còn mẹ thì sao? Mẹ ấy? Lớn lên con có nuôi mẹ không?”

Tiểu phiền phức lại nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Được, có thể! Con nuôi mẹ!”

Tôi thấy thế rất vui.

Nhưng bà nội của Tiểu phiền phức không nản lòng, tiếp tục hỏi Tiểu phiền phức: “Cháu gái của bà, cháu không nuôi bà, bà già rồi thì làm thế nào?”

Tiểu phiền phức đáp hùng hồn: “Thì để con trai cả của bà nuôi bà!”

Bà nội lại hỏi: “Con trai cả của bà là ai nào?”

“Bố cháu!” Con bé tiện tay chỉ vào tấm ảnh của bố. “Chính là bố, bố đấy!”

Buổi tối Kẻ phiền phức về nhà, tôi kể chuyện này cho hắn nghe. Kẻ phiền phức xoa đầu con, cười bảo: “Tốt quá, may mà con không bị di truyền tư duy logic của mẹ con!”

Tôi: “…”

Kẻ phiền phức, anh khen con gái anh thì đừng tùy tiện khen tôi như thế có được không hả?

***

Giờ thì Tiểu phiền phức lớn lên từng ngày, càng ngày càng đáng yêu.

Con bé thích ngồi yên trong lòng tôi, để tôi dạy con bé vẽ tranh, dạy đọc sách, dạy viết chữ, sau đó sẽ khen: “Mạ thật thông minh!”

Con bé muốn tôi làm cô giáo của nó, nó và bố sẽ cùng ngồi trên bàn, tranh nhau trả lời câu hỏi, cho dù ai đáp đúng, con bé luôn vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình.

Con bé thích bước đến gần, ghé vào tai bố nói thầm: “Bú ơi, bú lấy điện thoại mở phim hoạt hình cho con xem đi! Suỵt! Đừng nói với mạ…”

Con bé ngày nào cũng hỏi tôi vô số lần: “Mạ ơi, đến tám giờ chưa ạ? Con có thể xem chương trình Cây nhỏ trí tuệ không?”, “Mạ ơi, đã đến tám giờ chưa ạ?”

Con bé thích nhắc tôi: “Mạ ơi, mạ mau cất kéo đi, không nó cắt vào tay con đấy… Mạ mau khen con thông minh đi!”



Con bé giúp tôi hiểu rằng: Khi chỉ có một mình, cần đối xử tốt với bản thân; khi có hai người, cần đối xử tốt với đối phương; khi có ba người, cần đối xử tốt với cuộc đời…