Tôi rất thích trẻ con, vô cùng thích, tuy đã kết hôn năm năm với Kẻ phiền phức, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chúng tôi vẫn chưa có con.
Mỗi lần nhìn thấy con nhà người khác là tôi lại không nhịn được mà trêu đùa chúng, nghĩ đến ngày nào đó tôi và Kẻ phiền phức có một “Tiểu phiền phức” thì tình yêu của chúng tôi mới thật sự tròn đầy.
Để sớm có Tiểu phiền phức, một người vô cảm với chữ số Ả Rập như tôi bắt đầu ngày ngày tính toán chu kỳ sinh lý, làm các xét nghiệm hoặc kiểm tra cần thiết, còn cẩn thận hơn cả làm luận án tiến sĩ.
Sau hai năm cố gắng, nỗ lực không ngừng của tôi và Kẻ phiền phức, trong sự mong đợi của đại gia đình, bỗng một ngày tôi phát hiện mình có Tiểu phiền phức!
Thế là, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn.
Action 1
Tiểu phiền phức ở ngày thứ bốn mươi, nói một cách chính xác hơn là thai nhi dang ở ngày thứ bốn mươi. Tôi gọi điện thoại cho Kẻ phiền phức đang đi công tác, bình thản nói với hắn: “Em vừa dùng que thử, có thể em mang thai rồi.”
Kẻ phiền phức vô cùng kích động, dặn dò tôi phải đi đứng cẩn thận, hắn nói sẽ lập tức mua vé về với tôi.
Một tiếng sau, Kẻ phiền phức lại gọi điện cho tôi với lời lẽ chứa đầy thuật ngữ chuyên ngành, nào là bảo tôi đến bệnh viên kiểm tra XX, tránh mọi tia phóng xạ, cẩn thận với các nguồn ô nhiễm. Có thể thấy là hắn đã tỉ mỉ đọc sách nghiên cứu trước đó rồi.
Tôi gật đầu, nhưng bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng: “Em nghe nói ba tháng đầu mang thai, thai nhi cực kỳ nhạy cảm, tốt nhất không nên nói với ai, như vậy mới tốt cho em bé.”
Kẻ phiền phức: “…”
Tôi hỏi: “Anh có nghe em nói không đấy?”
Kẻ phiền phức: “Anh nghe thấy rồi, anh đang nghĩ, còn có ai là anh chưa thông báo không…”
Tôi: “…”
Năng lực thi hành của cái con người này cao như vậy, thế nên tôi chỉ biết thở dài.
Action 2
Tiểu phiền phức ngày thứ bốn mươi lăm…
Kẻ phiền phức đích thân vào bếp, nấu cho tôi một bát canh cá chép.
Tôi cảm động rơi nước mắt, xoa cái bụng vẫn trong trạng thái ốm nghén, cảm khái: “Bé ngoan của mẹ, mẹ được nhờ phúc của con đấy, đến ngần này tuổi mới có cơ hội ăn một bữa cá do bố con nấu.”
Kẻ phiền phức nói: “Sao lại là một bữa? Ngày mai anh lại nấu cho em ăn.”
Hắn nói câu này xong chưa đầy một tiếng thì đã có điện thoại gọi đi công tác.
Tôi cười bảo hắn: “Anh đi đi, em có thể tự chăm sóc mình mà.”
Mặc dù tôi không muốn hắn đi, tôi cũng biết hắn không muốn đi, nhưng hắn lại không thể không đi.
Action 3
Tiểu phiền phức ngày thứ sáu mươi…
Do một hạng mục phải nghiệm thu tổng kết, tôi bận rộn cả ngày, không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà tôi thấy mình không được khỏe.
Lúc sắp tan làm, tôi gửi tin nhắn cho Kẻ phiền phức: “Hôm nay anh có phải làm thêm không? Em thấy hơi đau bụng, để em viết xong báo cáo nghiên cứu rồi anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem sao nhé!”
Tin nhắn gửi đi chưa đầy nửa phút, Kẻ phiền phức hầm hầm tức giận đến văn phòng của tôi: “Cảm thấy không được khỏe mà không đến bệnh viện ngay, còn ở đây viết báo cáo báo cày gì hả?!”
Tôi chưa kịp phản ứng lại, hắn đã thu dọn đồ đạc giúp tôi rồi đưa tôi đến bệnh viện. Trên đường đi, hắn gọi điện khắp nơi, sắp xếp đủ thứ…
Tôi nói: “Anh không cần lo lắng như vậy, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Anh cũng hy vọng không có chuyện gì…”
Tuy nhiên, kết quả kiểm tra không tốt chút nào, bác sĩ thông báo với chúng tôi: Không có phôi thai, cũng chưa có tim thai, có thể là phát triển muộn, cũng có thể… đã ngừng phát triển.
Toàn thân tôi lạnh toát, Kẻ phiền phức nắm chặt tay tôi, tôi cảm nhận được tay hắn đang run.
Bác sĩ còn nói với tôi: Từ ngày mai bắt đầu phải nằm trên giường dưỡng thai, một tháng sau, nếu vẫn không có tim thai và phôi thai thì chứng tỏ thai nhi đã ngừng phát triển.
Tôi và Kẻ phiền phức bước ra khỏi bệnh viện, hắn luôn miệng động viên: “Em đừng lo lắng quá, tình trạng này rất hay gặp, vợ chồng mình còn trẻ, không vội em ạ.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, nhìn sang thấy ánh mắt hắn đã đỏ hoe.
Action 4
Sau bao nhiêu biện pháp dưỡng thai, các loại theo dõi, các biện pháp bảo vệ, cơn đau đớn giày vò suốt hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiểu phiền phức của tôi cũng xuất hiện.
Bác sĩ nói: “Là con gái, được ba cân chín nhé!”
Sau khi các bác sĩ vệ sinh sạch sẽ, bé được đặt bên cạnh tôi, ngoài động tác nhắm tịt mắt khóc to, bé không có hành động gì khác, tôi nhẹ ôm con vào lòng, nắm lấy bàn tay bé nhỏ, yếu ớt của con, cẩn thận chụp lại dáng vẻ đầu tiên khi con chào đời.
Tôi gửi hình con cho Kẻ phiền phức đang ngồi chờ ngoài phòng sản, vì mệt đến nỗi không có sức soạn một tin nhắn cho ra hồn, tôi chỉ viết: “Con gái của anh.”
Hắn lập tức gọi điện lại, qua điện thoại, tôi nghe rõ tiếng thở của hắn, rất lâu sau mới nghe thấy giọng: “Cuối cùng anh cũng có thể yên tâm rồi.”
Tôi không có sức để nói, chỉ biết mỉm cười gật đầu. Sau này không cần phải quan tâm đến tim thai mỗi ngày nữa, khi bị động thai, không cần nửa đêm nửa hôm đến phòng cấp cứu của bệnh viện nữa, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi.
Tôi và Tiểu phiền phức được hộ lý đưa ra khỏi phòng sản, bao nhiêu người thân đang kiễng chân ngóng vào bên trong thấy thế thì vây xung quanh ngắm nghía em bé đáng yêu.
Chỉ có Kẻ phiền phức là vội vàng nhìn lướt qua con gái một chút rồi lập tức đến bên giường, nắm lấy tay tôi.
Trên đường về phòng bệnh, hắn luôn miệng hỏi tôi có đau không, có lạnh không, muốn ăn gì.
Tôi hỏi hắn: “Sao anh không xem con thế nào, anh không thích con à?”
“Thích chứ!” Hắn nói. “Nhưng em nhỏ nhen như vậy, nếu anh bỏ rơi em không quan tâm đến, chạy đi nhìn người tình bé nhỏ kiếp trước của anh, em sẽ ghen lồng lộn cho mà xem!”
“Em là người phụ nữ nhỏ nhen như vậy sao?”
“Đúng thế còn gì!”
“…”
Tôi đúng là không yêu lầm người, chọn lầm người!
Cho dù hắn có phiền phức thế nào, nhưng hắn luôn hiểu lòng tôi, luôn luôn bên cạnh tôi.
Action 5
Sau khi chào đời, Tiểu phiền phức dường như không có cảm giác an toàn, lúc nào cũng đòi bế ngủ, nếu không sẽ khóc ngằn ngặt.
Để tôi có thể ngủ ngon giấc, Kẻ phiền phức bế con ngồi cạnh giường tôi suốt đêm.
Tôi không ngủ được, mở mắt ra lén nhìn hắn.
Hắn cúi đầu ngắm khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu phiền phức đang ngủ trong lòng mình.
Dù đã ba ngày không ngủ, nhưng khóe mắt hắn vẫn không lộ ra vẻ mệt mỏi, gương mặt tràn ngập ý cười…
Action 6
Từ khi có Tiểu phiền phức, hằng ngày tôi bận đến mức ngay cả thời gian đọc tin nhắn trên Weibo cũng không có, mệt đến mức hông đau, lưng mỏi, chân thì bị chuột rút.
Tôi phàn nàn với Kẻ phiền phức: “Anh có thể chăm sóc người tình bé nhỏ kiếp trước của anh một chút được không? Đừng để nỗi khổ kiếp trước của anh cho một mình em phải chịu đựng!”
Kẻ phiền phức biện bạch: “Không phải anh không muốn phụ trách, nhưng anh với con bé không thể sống chung được, IQ thấp thì không nói làm gì, làm việc lại hoàn toàn không có logic tí nào, thực sự anh và con bé không có tiếng nói chung…”
Tôi tiện tay lấy ngay chú gấu Pooh bằng bông của Tiểu phiền phức đập vào đầu hắn: “Con chưa đầy một tuổi mà anh không thể nhường nhịn con được hay sao! Mau, hát cho con nghe một bài hát thiếu nhi để dỗ con ngủ đi!”
Kẻ phiền phức thấy tôi chuẩn bị cầm chiếc xe đồ chơi to đùng của Tiểu phiền phức lên thì lập tức bế ngay Tiểu phiền phức chạy vào phòng ngủ.
Sau đó, tôi nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng hát vui vẻ: “Mùa xuân đang ở đâu? Mùa xuân đang ở trong rừng núi xanh biếc… Mẹ đang ở đâu? Mẹ đang ở đâu? Mẹ đang ở trong chăn của bố…”
Tôi: “…”
Tiểu phiền phức là con của anh đấy, anh dạy dỗ con như vậy sao?
Action 7
Có Tiểu phiền phức rồi, tôi không thể không tin vào sự kỳ diệu của gen di truyền.
Tiểu phiền phức được di truyền gen xấu của bố nó, nếu đã thích làm việc gì là cố chấp làm đến cùng, không bao giờ từ bỏ.
Tiểu phiền phức một tuổi…
Một hôm, con bé khóc mãi không thôi, Kẻ phiền phức giả vờ vấp ngã để chọc cho nó vui, nó lập tức bật cười.
Sau đó, lần nào nó cũng bắt bố ngã để chọc cho nó cười.
Sau n lần, Kẻ phiền phức không chịu nổi nữa, kiên quyết không ngã.
Tiểu phiền phức liền đẩy bố ngã, rồi kéo đứng dậy, sau đó lại đẩy ngã, rồi lại kéo đứng dậy…
Cứ lặp đi lặp lại như vậy n lần.
Cho đến khi Kẻ phiền phức nằm phịch xuống đất, nói rằng chết cũng không đứng dậy nữa.
Nó nghĩ ngợi một lát, sau đó tự giả vờ ngã ra đất, rồi chỉ vào bố, bảo bố cười!
Trò chơi này sau đó lặp lại n lần.
Kẻ phiền phức không chịu nổi nữa, ôm tôi cầu xin: “Vợ ơi, anh cầu xin em, cho anh đi làm thêm đi!”
“Bây giờ anh đã hiểu nỗi khổ của em chưa?”
“Hiểu rồi.”
Tôi bế Tiểu phiền phức đưa cho hắn: “Vậy tiếp tục gánh vác với em đi!”
Tiểu phiền phức chớp chớp mắt, chỉ vào bố nó, ra hiệu cho hắn tiếp tục ngã…
Action 8
Tiểu phiền phức được một tuổi rưỡi…
Trong lúc tôi đang nửa thức nửa ngủ thì nghe thấy giọng cưng nựng của Kẻ phiền phức: “Mẹ vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, sáng nay bố cho còn uống sữa nhé!”
Tiểu phiền phức: “Không, con muốn mẹ cho uống cơ!”
Kẻ phiền phức: “Bố cho con uống!”
Tiểu phiền phức: “Mẹ cho uống!”
Kẻ phiền phức: “Bố cho uống!”
Tiểu phiền phức: “Mẹ cho uống!”
Sau khi nói qua nói lại vô số lần, Kẻ phiền phức bắt đầu xắn tay áo, nói với giọng nghiêm khắc: “Ơ hay, con định làm phản đấy à? Con nói đi, rốt cuộc để ai cho con uống!”
Tiểu phiền phức chớp chớp mắt, đáp rất dõng dạc: “Bố cho ăn! Được rồi! Ok! Tốt thôi!”
Tôi thầm thở dài trong lòng: Đúng là không hổ với biệt danh “Tiểu phiền phức”, gen biết nhận định thời thế quả không lãng phí chút nào!
Action 9
Nghe nói Kẻ phiền phức ngày còn nhỏ biết nói sớm, thế nên Tiểu phiền phức cũng rất hay nói, đặc biệt thích những câu ra lệnh.
Ví dụ:
“Mẹ đừng đi làm nữa!”
“Bố đừng xem điện thoại nữa, chói mắt quá!”
“Mẹ đọc truyện cho con nghe đi!”
“Bố, bố vứt vỏ chuối vào thùng rác đi…”
Một hôm, tôi đang đánh răng trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào của Tiểu phiền phức: “Mẹ, mẹ ơi, mau lại đây!”
Tôi vẫn chưa đánh răng xong nên giả vờ như không nghe thấy.
Tiếng gọi lanh lảnh, trong trẻo của Tiểu phiền phức đến: “Vợ ơi, anh nhớ em, mau đến ôm anh đi!”
“…”
Đây chính là “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” (*) trong truyền thuyết!
(*) Trong bản gốc là “Thượng lương bất chính, hạ lương oai”, ý muốn nói người bề trên (cấp trên) ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương và dạy bảo được ai. Người bề dưới (cấp dưới) hư đốn, bất trị là lẽ đương nhiên.
Action 10
Được sự dạy dỗ “mẫu mực” của Kẻ phiền phức, Tiểu phiền phức nhanh chóng học được cách hát chế mấy bài hát trước giờ đi ngủ.
Ví dụ: “Trên đời này chỉ có bé là tốt nhất…” (*)
(*) Lời bài hát phải là “Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất” do bé Đường Từ Nghi hát.
Ví dụ: “Em bé hái nấm…”
Hôm đó, con bé lại sửa lời bài hát trước giờ đi ngủ mỗi ngày (bài Tình bạn của Châu Hoa Kiệt):
“Những người bố, một người mẹ… từng yêu chân thành mới có thể hiểu…”
Tôi dù chân thành thế nào cũng không hiểu nổi mối quan hệ này!
Kẻ phiền phức lập tức kéo Tiểu phiền phức qua một bên: “Con nhớ nhé, lần sau trước mặt người ngoài thì không được hát như vậy. Con chỉ có một bố, một mẹ, cả đời này chỉ có một mà thôi!”
Câu này tôi thích nghe!