Bí kíp tình yêu – bài học thứ mười bốn
Nếu bạn gặp đúng người nhưng chưa đúng thời điểm thì không nên vội vàng làm chuyện ngốc nghếch, hãy kiên nhẫn chờ đợi cả hai trưởng thành, có thể đến khi đúng thời điểm, dù sai người thì cũng vẫn có kết thúc tốt đẹp!
Ngoại truyện: Tình yêu với công việc
Type: MarisMiu
Tôi và Kẻ phiền phức mặc dù làm việc ở Viện Nghiên cứu, nhưng hướng nghiên cứu đề tài lại khác nhau, cơ hội hợp tác không nhiều, chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau.
Action 1
Người quét dọn
Một hôm, tôi trang bị đầy đủ đến phòng thí nghiệm để thử nghiệm về quá trình ăn mòn.
Trang bị đầy đủ ở đây có nghĩa là phải mặc quần áo đồng phục, mặt đeo khẩu trang to, tay đeo găng bằng cao su dày, xách theo một thùng hóa chất thí nghiệm.
Vừa hay bước vào thang máy thì gặp Kẻ phiền phức. Hắn nhìn thấy tôi thì ngẩn người, nhìn ngó tôi từ đầu đến chân, ngạc nhiên hỏi: “Em trở thành nhân viên quét dọn từ khi nào thế?”
Tôi vừa thầm cảm thán mình mặc thế này vẫn bị hắn nhận ra, vừa kịp liếc thấy một mỹ nữ nhìn tôi với ánh mắt đúng là người quét dọn.
Đến tầng hai, tôi bước ra và đáp: “À, tầng hai do em phụ trách, lúc nào anh cần thì cứ gọi ạ!”
Trong thang máy vọng ra cây nói cuối cùng của Kẻ phiền phức: “Nhà anh, em có phụ trách được không?”
Lau mồ hôi, không phải tôi luôn phụ trách đấy sao?
Action 2
Quán rượu
Kẻ phiền phức và Tam Boss của chúng tôi khá thân thiết, thường cùng nhau đến quán rượu, xưng anh em rất thân mật.
Có lần, có một vị khách đến thăm nhóm làm đề án của chúng tôi, Đại Boss và Tam Boss muốn Kẻ phiền phức tiếp vị khách đó, thế nên Tam Boss gọi điện cho Kẻ phiền phức, hỏi hắn có rảnh không.
Lúc đó, tôi đang nghiêm khắc “giáo huấn” Kẻ phiền phức: “Hôm trước mười một rưỡi đêm anh mới về, tối qua thì mười hai rưỡi, hôm nay anh dám ra ngoài uống rượu, thử xem tôi có cho anh quỳ trên tấm ván giặt quần áo không!”
Kẻ phiền phức đang vỗ ngực đồm độp đảm bảo sẽ ỏ nhà với tôi thì Tam Boss gọi điện đến.
Kẻ phiền phức đương hiên phải từ chối thẳng thừng: “Tối nay em không đi đâu ạ, anh hiểu cho em… Em sợ vợ lắm!”
Tam Boss thản nhiên đáp: “Hiểu rồi!”
Ngắt điện thoại, Kẻ phiền phức giơ tay ra ôm tôi: “Vợ ơi, em thấy anh biểu hiện có tốt không? Tối nay thưởng anh thế nào đây?”
Tôi chưa biết thưởng cho hắn thế nào thì điện thoại của tôi kêu vang, Đại Boss nói với tôi: “Ninh Tâm, tối nay có khách quan trọng, em đến tiếp họ giúp anh nhé!”
Tôi là người cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng cho dự án, đối mặt với trách nhiệm nặng nề như thế, tôi không do dự đáp: “Được ạ, em sẽ đi ngay.”
Điện thoại của tôi vừa mới ngắt thì điện thoại của Kẻ phiền phức vang lên, hắn ấn nút nghe, giọng nói đắc ý của Tam Boss vang lên: “Cậu không đến cũng không sao, bọn tôi đã bảo vợ cậu đi tiếp họ rồi, tôi nhớ tửu lượng của cô ấy rất khá, chắc là sẽ không say đâu, cậu cứ yên tâm. Có điều, nếu cậu thật sự không yên tâm thì cùng đến cũng được.”
Kẻ phiền phức không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Em và cô ấy cùng đi ạ”
Thời khắc đó, tôi thật sự vô cùng khâm phục khả năng làm việc của Tam Boss, đúng là chẳng có vấn đề gì mà anh ta không giải quyết được!
Action 3
Bên A và bên B
Một hôm, Nhị Boss gọi tôi lên văn phòng của anh ta.
Theo những gì tôi hiểu về anh ta, nếu anh ta tìm gặp tôi thì nhất định là đã sắp xếp cho tôi một nhiệm vụ vực kỳ khó khăn, giờ tôi còn năm hạng mục khác chưa hoàn thành, hằng ngày đều phải làm thêm rất muộn.
Tôi bước vào phòng Nhị Boss với tâm trạng lo lắng, anh ta từ trong đống văn bản chất cao như núi ngẩng đầu lên nói với tôi: Anh ta muốn đặt một thiết bị thí nghiệm XX, bảo tôi dựa vào yêu cầu của anh ta, nghiên cứu kỹ một chút, sau đó gửi đơn hàng cụ thể cho công ty An Thời, để công ty đó nhanh chóng báo giá.
Tôi vừa ghi chép vừa đáp: “Vâng, em biết rồi ạ”
Tôi đang định đi, Nhị Boss bổ sung thêm một câu: “Thiết bị này chúng ta đang cần gấp, em và Trình Trạch nói chuyện với nhau xem, để cậu ấy xúc tiến sớm.”
Hả, Anh ta nói ai vậy? Trình Trạch? Là Trình Trạch nhà tôi sao? Nói chuyện với anh ấy cái gì?
Ôm một bụng nghi vấn trở về văn phòng, tôi lập tức điều tra, tìm hiểu một chút về công ty An Thời, thì ra đó là một công ty ở thành phố S, chuyên chế tạo các loại thiết bị nghiên cứu khoa học. nhưng Nhị Boss tại sao lại bảo tôi và Kẻ phiền phức nhà tôi bàn bạc với nhau, chẳng lẽ hắn và công ty đó có quen biết nhau?
Tôi gọi điện hỏi Kẻ phiền phức: “Nhóm em muốn đặt hàng một thiết bị ở công ty An Thời, anh có quen công ty đó không?”
Im lặng khoảng ba giây, sau đó Kẻ phiền phức mới trả lời tôi: “Nhóm anh vừa thu mua công ty này, em không biết sao?”
“Á! Vậy công ty đó bây giờ ai là người phụ trách? Bọn em cần thiết bị thì phải tìm ai?”
“Anh!”
Ồ, cuối cùng thì tôi đã hiểu vì sao Nhị Boss bảo tôi nới chuyện với Kẻ phiền phức rồi. “Chuyện lớn như vậy sao anh không kể với em?”
“Anh kể với em lâu rồi. Nhưng trí nhớ em như vậy, không nhớ được cũng là chuyện bình thường.”
“…”
Đúng lúc trong văn phòng của tôi chẳng có ai, cũng đang rỗi nên việc tôi muốn trêu chọc Kẻ phiền phức một chút.
Tôi cầm điện thoại, cười ngọt ngào nói với hắn: “Giám đốc Trình, anh đã có quyền quyết định như vậy, thế thì thiết bị đó anh báo giá rẻ một chút nhé, tốt nhất hãy ra giá thấp thôi!”
“Anh có thể rút ngắn thời gian chế tạo, chế độ hậu đãi cũng sẽ tốt hơn, nhưng về giá cả thì miễn bàn.”
“Đừng có tuyệt tình như vậy chứ, dựa vào quan hệ của hai chúng ta, có thể nói chuyện tình cảm mà!”
“Bây giờ đang bàn công việc.” Kẻ phiền phức cố giấu ý cười: “Muốn nói chuyện tình cảm thì tối này chúng ta sẽ nói, em cần bao nhiêu tiền anh sẽ cho em bây nhiêu…”
Câu này tôi nghe thấy có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc thì sai ở đâu nhỉ?
…
Ba ngày sau, Kẻ phiền phức gọi điện cho tôi, hỏi: “Bên em có lấy thiết bị không đấy? Không phải em nói đang cần gấp sao?”
Tôi đáp: “Có, đương nhiên là lấy, em đang nghiên cứu đây, đợi em nghiên cứu xong sẽ gọi lại cho anh.”
“Được, em mau lên!”
Tôi vội vàng cúp máy, tiếp tục làm bản kế hoạch.
…
Ba ngày nữa, Kẻ phiền phức lại gọi điện giục tôi: “Em nghiên cứu thế nào rồi?”
“Dạo này em bận viết bản kế hoạch, vài ngày nữa nói sau nhé!”
“Vậy em nói cho anh biết yêu cầu cụ thể là gì, anh sẽ báo giá cho bên em.”
Tôi có chút chán nản: “Bên em vẫn chưa thử nghiệm nên yêu cầu cụ thể chưa chắc chắn đâu.”
Kẻ phiền phức đã khá sốt ruột, thái độ lạnh lùng: “Ngày mai anh cần rồi, trước ngày mai em cung cấp tham số cho anh.”
“Em đang bận, không có thời gian!”
“Sao khả năng làm việc của em kém thế, làm gì cũng chậm chạp!”
Thấy hắn chê bai, tôi lập tức nổi xung lên: “Anh nói gì vậy hả? Anh nói với em mà có thái độ như vậy sao? Anh nghĩ em là nhân viên của anh đấy à?”
“Vợ ơi, đừng giận mà. Anh đang nói chuyện công viêc với em mà! Em có thể dùng thái độ trong công việc nói chuyện nghiêm túc với anh được không?”
“Được, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau bằng thái độ trong công việc. Em là bên A, anh là bên B; Em là khách hàng, em là Thượng đế.”
“Ồ, em nói rất có lý.” Kẻ phiền phức lập tức thay đổi thái độ: “Giám đốc Ninh, không phải cô nói đang cần thiết bị gấp sao, có thể cho tôi tham số sớm không, tôi sẽ nhanh chóng báo giá bên cô! Thiết bị này rất phức tạp, thời gian chế tạo lâu, chúng ta sẽ nhanh chóng xúc tiến, có được không?”
Tôi vui ngay: “Được, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ cho anh câu trả lời.”
Kẻ phiền phức: “…”
Action 4
Không giấu được gian tình
Xét tính cách mộc mạc, thuần khiết của cán bộ ở viện chúng tôi, tôi và Kẻ phiền phức bình thường đi đường cũng giữ khoảng cách nhất định, hắn cũng ít đến văn phòng tìm tôi, thế nên những đồng nghiệp không quen thân thì không biết được quan hệ của bọn tôi.
Một hôm trong giờ nghỉ trưa, tôi và một đồng nghiệp nữ mới đến đang nói chuyện trong văn phòng, Tam Boss đi cùng với Kẻ phiền phức gặp đồng nghiệp nữ phòng tôi nói chuyện, tôi bình thản ngồi trước màn hình máy tính tiếp tục làm việc.
Lúc ba người thảo luận, Kẻ phiền phức lén liếc nhìn sang tôi.
Ánh mắt của Tam Boss sắc như dao, thấy thế cười trêu chọc: “Nhìn thấy người quen cũ à? Sao không chào hỏi nhau?”
Kẻ phiền phức cười: “Dạ, được ạ, vậy hai người cứ nói chuyện, em ra chào hỏi người quen!”
…
“Hi” Kẻ phiền phức lên tiếng chào tôi.
Tôi đang xem kết quả thí nghiệm, chỉ tùy tiện đáp một câu: “Ừ.”
Hắn nói: “Nhóm bên anh muốn luyện hợp kim, anh qua đây để bàn bạc yêu cầu cụ thể.”
Tôi trả lời với giọng không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt: “À! Vậy anh đi bàn bạc đi!”
“Bàn bạc cũng tương đối rồi, qua bên này xem em đang làm gì.” Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi với tư thế trò chuyện rất thân mật.
Đồng nghiệp nữ liếc nhìn chúng tôi, rồi lại tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng. “Còn làm gì nữa, làm việc mà.”
“Tối mấy giờ em tan làm?”
“Tan làm như bình thường.”
“Anh nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng lẩu, cũng ngon lắm, có muốn thử không? Anh mời!”
Tôi đang đấu tranh gian nan giữa chuyện giảm béo và món ăn ngon nên có chút do dự. “Nhưng dạo này em đang giảm béo, buổi tối mà ăn lẩu dễ béo lắm.”
Hắn dựa gần vào tôi hơn, giọng thì thầm: “Chúng ta có thể vận động một chút sau khi ăn.”
“...”
“Thế là quyết nhá, tan làm anh sẽ gọi điện cho em.”
“Vâng.”
...
Chúng tôi đang nói chuyện hăng say thì Tam Boss bàn giao xong công việc, gọi Kẻ phiền phức: “Đi thôi! Không nỡ chứ gì? Hay là cậu đến nhóm bọn anh làm đi!”
Kẻ phiền phức cười vỗ vai tôi: “Anh đi trước đây, tối đợi điện thoại của anh nhé.”
“Vâng, được.”
Nhìn theo Kẻ phiền phức rời đi, tôi chưa kịp thu lạu nụ cười trên gương mặt thì thấy đồng nghiệp nữ nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, tôi cố gắng nhớ lại mấy lời nói, hành động vừa nãy của tôi và Kẻ phiền phức... có gì không chính đáng đâu nhỉ?
Đồng nghiệp nữ là người có cá tính thẳng thắn, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?”
“Hả?” Từ ánh mắt ngạc nhiên khác thường của đồng nghiệp nữ, tôi đọc được sự băn khoăn của cô nàng, nên muốn trêu chọc một chút, cười e thẹn: “Cũng không thân lắm.”
“Ồ...” Cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Không phải cậu muốn nói gì sao?”
Đồng nghiệp nữ cười ám muội: “Có cơ hội cậu để ý mà xem, rất rõ ràng.”
“Ồ, được! Tối nay về nhà thử nhìn coi sao!”
“Á!” Đồng nghiệp nữ bỗng kêu lên. “Anh ấy không phải là chồng cậu đấy chứ? Thật hay dối? Rốt cuộc là thật hay dối?”
“Thật mà. Anh ấy là chồng tớ, chồng mới cưới!”
Đồng nghiệp nữ đập vào ngực: “Thảo nào, ánh mắt anh ấy nhìn cậu tràn đầy tình yêu...”
Rõ ràng như vậy sao? Tối nay về nhà mình nhất định phải nhìn kỹ mới được!