Yêu Là Thế

Chương 25: Lúc Kẻ phiền phức không đáng ghét




Kẻ phiền phức luôn phàn nàn rằng cách tôi gọi hắn như vậy không thể hiện được phẩm chất ưu tú của hắn, hắn quyết liệt yêu cầu tôi kể những chuyện không đáng ghét của hắn, tôi phải vắt óc mới nghĩ ra được một vài chuyện.


Action 1

Một buổi tối, tôi đang vui vẻ lấy quả thông – món ăn gia truyền của mẹ chồng – ra ăn thì phát hiện cái kẹp quả khô không biết tôi để chỗ nào rồi.

Tôi tìm một hồi vẫn không thấy, lén liếc nhìn Kẻ phiền phức đang xử lý văn bản trước màn hình vi tính.

Xác định hắn đang tập trung làm việc thì sẽ không để ý đến một kẻ nhàn rỗi như tôi, thế là tôi lặng lẽ lấy một quả thông đưa lên miệng, đang chuẩn bị cắn vỏ quả… thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em không cần răng nữa à?”

Tôi nhìn hắn với ánh mắt ai oán, lông mày hắn đang nhíu chặt, có vẻ như tôi đã làm một chuyện tày đình.

“Nhưng người ta muốn ăn.”

Vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh mùng: “Sáng mai anh đi mua cho em cái kẹp quả khô.”

Tôi vẫn giữ giọng ai oán: “Nhưng bây giờ người ta muốn ăn, một phút cũng không đợi được.”

Kẻ phiền phức liếc nhìn tôi với ánh mắt chán nản: “Đồ tham ăn!”

Nói xong, hắn chìa tay ra lấy một nắm thông rồi đập đập từng quả lấy nhân bên trong, nhét vào tay tôi.

Tôi bỗng cảm thấy thực ra hắn chẳng đáng ghét chút nào!


Action 2

Kẻ phiền phức rất bận, phần lớn thời gian đều đi công tác khắp nơi.

Năm ngoái, tôi phải chuẩn bị một cuộc thi hỏi đáp rất quan trọng, ngày nào cũng phải sửa đi sửa lại file PPT, sửa nhiều đến nỗi gần như suy sụp.

Có hôm tôi làm tăng ca đến rạng sáng, một mình trở về nhà. Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, gọi điện cho Kẻ phiền phức đang đi công tác.

Tôi nói với hắn: “Em thực sự không chịu nổi nữa rồi, không thể chịu đựng được áp lực công việc lớn thế này, càng không chịu đựng được cảm giác cứ sống một mình như vậy.” Kẻ phiền phức an ủi tôi rất lâu, cho tới khi tôi ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn thấy tin nhắn của Kẻ phiền phức: “Anh đã lên máy bay rồi, ba tiếng nữa về đến nhà, đợi anh.”

Đọc dòng tin ngắn gọn nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm của hắn, tôi đã bật khóc.

Trong mấy ngày tăm tối nhất của cuộc đời tôi, Kẻ phiền phức đã luôn ở bên cạnh giúp tôi sửa báo cáo, mang đến cho tôi sự tự tin. Đến khi tôi báo cáo thành công, hắn mới yên tâm đi công tác tiếp.


Action 3

Trong thời gian tôi mang bầu, Kẻ phiền phức đã tràn đầy quyết tâm học nấu ăn.

Lần thứ hai vào bếp, chưa được mười phút, Kẻ phiền phức đã gọi to: “Vợ ơi, vào đây mau lên.”

Tôi vào bếp thì thấy dầu trong chảo đang sôi, tảng thịt vẫn còn chưa rã đông bị ném thẳng vào chảo.

“Anh đang làm cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“Anh đang xào thịt! Anh đợi năm phút rồi mà sao thịt vẫn nguyên cả tảng thế này?”

Tôi không còn gì để nói với IQ của hắn. “Anh trai, anh có cần gấp như vậy không? Không thể đợi thịt rã đông rồi mới xào ư?”

Kẻ phiền phức nói với tôi bằng giọng của người có kiến thức vật lý phong phú: “Dầu nóng như thế này, tốc độ rã đông của tảng thịt sẽ nhanh hơn!”

“Đến lúc đó thì chẳng thể nuốt nổi thịt đâu a…” Tôi dựa vào kinh nghiệm nấu ăn thành thạo của mình lên tiếng khinh thường hắn. “Haizz, sao em lại lấy người ngốc nghếch như anh nhỉ, không biết liệu có ảnh hưởng đến IQ của con gái không nữa…”

Kẻ phiền phức âm thầm tự ti, rồi tiếp tục miệt mài nghiên cứu các món ăn cho bà bầu.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy hắn thật đáng yêu!


Action 4

Có lần, Đại Boss giao cho tôi một nhiệm vụ rất khó khăn.

Tôi cảm thấy áp lực rất lớn, về nhà mệt mỏi nằm nhoài trên ghế xô pha, Kẻ phiền phức có trêu chọc thế nào, tôi cũng mặc kệ.

Kẻ phiền phức thấy vấn đề nghiêm trọng, vỗ ngực nói: “Em gặp chuyện gì khó khăn à? Nói với người chồng siêu cấp vô địch của em đi, chồng em sẽ giúp em một tay!”

“Là chuyện công việc, anh không giúp được em đâu.”

“Trên đời này lại có việc anh không giải quyết được ư?”

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, vẻ mặ đầy hoài nghi.

“Ồ, đương nhiên, anh là ngoại lệ!”

“Coi như em cũng biết nhìn người đấy!”

Sau đó, Kẻ phiền phức hỏi hoài, tôi đành nói: “Đại Boss giao cho em một hạng mục mới, hạng mục này em thật sự không làm được, em phải nói thế nào để Đại Boss tin em từ chối là vì không đủ năng lực, chứ không phải vì muốn thoái thác công việc?”

Kẻ phiền phức không trả lời tôi ngay mà việc đầu tiên hắn làm là đi nói chuyện với rất nhiều người, ví dụ Nhị Boss, Tam Boss của tôi. Hắn tìm hiểu một cách khách quan mức độ khó khăn cũng như quan trọng của nhiệm vụ, đánh giá thời hạn công việc Đại Boss giao cho tôi, tiếp đó là mức độ hiểu biết của ông ấy về tôi, rồi suy nghĩ rất lâu.

Hai ngày sau, hắn đã cho tôi một lời khuyên chân thành nhất: “Việc này rất quan trọng, em có khả năng làm được, hãy cố gắng làm tốt nhé.”

Sau đó, hắn còn cung cấp cho tôi phương án phối hợp nguồn nhân sự hiệu quả nhất, để tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.


Action 5

Cách đây không lâu, khu chung cư thay chuông cửa cho các hộ gia đình đơn nguyên, chuông cửa nhà chúng tôi có chút trục trặc, thỉnh thoảng tự kêu ầm lên, có hôm nửa đêm canh ba, hai vợ chồng đang ngủ say thì chuông cửa kêu làm chúng tôi bừng tỉnh.

Tôi gọi điện cho nhân viên kỹ thuật đến sửa, nhận điện lần nào, người bên họ cũng nhiệt tình nói là đến ngay, nhưng rồi trì hoãn mãi không thấy sửa, tôi đã gọi vài lần nhưng không có kết quả…

Tôi rất bực, đành phải cầu cứu Kẻ phiền phức.

Kẻ phiền phức nói: “Sao em không dùng thủ đoạn đối phó với anh để đối phó với bọn họ là được!”

“Thủ đoạn của em?”

“Em xem nhé!” Kẻ phiền phức cầm điện thoại lên, bình tĩnh nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nhà chúng tôi ở số XX, đơn nguyên XX, tầng XX. Sự cố chuông cửa anh chắc rõ rồi? Vâng, biết rõ là tốt rồi, anh không cần giải thích với tôi, anh chỉ cần nói hôm nào có thể đến sửa. Được rồi, hai hôm nữa, nếu trong vòng hai hôm mà các anh không giải quyết được, tôi sẽ làm cho chuông cửa cả cái khu đơn nguyên này không bao giờ kêu nữa.”

Sáng sớm hôm sau đã có người đến sửa chuông cửa.

Tôi tò mò hỏi Kẻ phiền phức: “Nếu họ không đến sửa, anh sẽ làm cho chuông cửa không bao giờ kêu nữa thật à?”

Kẻ phiền phức mỉm cười hỏi lại: “Mỗi lần anh về nhà muộn, em đều gọi điện cho anh, nói: “Nửa tiếng nữa nếu anh không về thì đừng bao giờ về nữa.” Nếu anh thưc sự không về, em sẽ không bao giờ cho anh vào nhà ư?”

“Anh… đáng ghét! Lần sau không cho phép anh học trộm tuyệt chiêu của em!”


Action 6

Cách đây rất lâu rồi, hồi đó tôi vẫn còn trẻ, tôi luốn nhớ lời dạy của cha ông qua câu “Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”, nấu nướng vừa đủ ăn, không để thừa một hạt cơm nào.

Một ngày nị, không nhớ rõ là ngày tết gì, tôi và Kẻ phiền phức ăn bánh sủi cảo, tôi ăn rất no rồi, nhưng Kẻ phiền phức vẫn khuyên tôi ăn nhiều một chút, không nên đê thừa.

Tôi cố gắng hết sức, cuối cùng chỉ còn thừa lại mấy cái bánh sủi cảo, nhưng tôi lực bất tòng tâm.

Tôi tha thiết nói với Kẻ phiền phức: “Ba cái còn lại anh ăn đi nhé!”

“Anh ăn no rồi, em ăn đi.” Nói xong, hắn đẩy bánh về phía tôi.

Tôi đẩy lại phía hắn. “Em không biết đâu, ba cái bánh này anh phải phụ trách.”

Kẻ phiền phức phát cáu lên: “Anh nói không ăn là không ăn!”

Tôi thấy thái độ hắn kiên quyết như vậy, đành vứt ba cái bánh sủi cảo vào thùng rác.

Lúc chiếc bánh vừa bị vứt vào thùng rác thì tôi nghe tiếng Kẻ phiền phức kêu lên: “Em! Em dám vứt đi hả! Anh không nỡ ăn là muốn để phần cho em…”

Tôi: “…”

Từ đó về sau, tôi nhận ra sâu sắc một điều, việc đùn đẩy nhau ăn này chẳng ra làm sao cả!


Action 7

Những ngày mùa đông, Kẻ phiền phức luôn nhắc nhở tôi đeo gang tay, nhưng tôi thường xuyên quên.

Có hôm, tôi và Kẻ phiền phức ra khỏi nhà thì phát hiện quên găng tay, tay lạnh cóng phải đút vào túi áo.

“Găng tay của em đâu?”

“Mất rồi.”

Kẻ phiền phức nói: “Ngày mai mua cá ăn đi!”

“Hả?”

“Em ăn cá cho bổ.” Nói xong, hắn tháo găng tay bên trái đưa cho tôi đeo, rồi cầm tay phải của tôi đút vào túi áo hắn, dùng tay hắn sưởi ấm cho tôi.

Sau này, tôi ra khỏi nhà không phải đeo găng tay, cũng không phải mặc áo có túi nữa, vì hai tay đã xỏ vào trong túi áo khoác của hắn rồi.