Đi du lịch hưởng trăng mật, trong tiểu thuyết ngôn tình thường được miêu tả là khoảng thời gian ngọt ngào nhất, lãng mạn nhất, tôi từng mơ mộng không biết bao nhiêu lần rằng mình cùng người đàn ông mình yêu thương đi hưởng tuần trăng mật, chắc chắn đó phải là thời gian vô cùng tuyệt vời.
Chính vì mơ mộng ở thời thiếu nữ như thế, việc đầu tiên sau khi tôi và Kẻ phiền phức kết hôn cũng là lên kế hoạch đi nghỉ tuần trăng mật.
Action 1
Kẻ phiền phức hỏi tôi: “Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Đương nhiên là Hồng Kông, thành phố em yêu thích nhất!” Tôi muốn đi tham quan những nơi được chiếu rất nhiều trên phim. “Em muốn đến phố Portland, đến cảng Causeway, em còn muốn đến vịnh Repulse, cảng Victoria…”
“Được, em cứ nghiên cứu đường đi đi, anh sẽ đặt vé máy bay… Mà thôi, chúng ta đặt chuyến du lịch theo đoàn, tránh trường hợp anh lơ là một phút lại lạc mất em.”
“Chẳng qua anh không muốn thừa nhận mình lười tìm đường chứ gì?”
Kẻ phiền phức cố gắng tỏ ra là mình nói đúng, nhưng sau khi nhìn ánh mắt cảnh cáo của tôi, hắn đáp: “… Được rồi, anh thừa nhận.”
Tôi nhanh chóng đặt chuyến du lịch theo đoàn, mong ngóng đến ngày đó, nhưng cứ việc nọ nối tiếp việc kia nên chuyến du lịch cũng bị hoãn hết lần này đến lần khác.
Một hôm, tôi hung hồn nói với Kẻ phiền phức rằng mình sẽ xin sếp nghỉ phép, phải đi du lịch bằng được.
Buổi trưa về nhà, tôi ủ rũ nói: “Báo cho anh biết một tin xấu.”
“Có phải sếp em không cho nghỉ phép không? Không sao, chúng ta có thể đợi đến mùa đông rồi đi cũng được…”
Tôi lắc đầu: “Sếp bảo em đi nghiên cứu ở Nhật một năm.”
Kẻ phiền phức mãi sau vẫn không nói câu nào.
Action 2
Khi cùng Kẻ phiền phức từ Nhật trở về, tôi lập tức bảo hắn đi làm visa Hồng Kông – Ma Cao, ai ngờ làm xong thì Kẻ phiền phức lại vướng nhiều việc bận, chuyến du lịch lại phải hoãn lại, quá cả hạn visa.
Đến khi cả hai đều đi làm, nhận lương, tôi lại sôi sục khí thế lên kế hoạch đi nghỉ trăng mật ở Hồng Kông, ai ngờ một ngày đẹp trời sấm sét lại giáng xuống: Hộ chiếu và visa của tôi và Kẻ phiền phức bị giữ lại.
Tôi bực quá, nói với Kẻ phiền phức: “Chẳng có gì là không thể, lần này em không đi được, đợi lần sau em sẽ lại đi…”
Tôi chưa nói hết câu, Kẻ phiền phức đã cáu, đem tôi ra “xử hình” một trận.
Action 3
Chớp mắt mà chúng tôi đã kết hôn được bảy năm.
Một hôm, trong lúc nhàn rỗi, tôi hỏi Kẻ phiền phức: “Người ta nói kết hôn bảy năm rồi thì rất ngứa, anh có ngứa không?”
“Có!” Hắn chỉ vào lưng mình. “Lưng anh rất ngứa, mau gãi cho anh cái!”
“…”
Lúc tôi gãi lưng cho hắn, hắn đột nhiên bảo: “Chúng mình đi tuần trăng mật nhé, đi Hồng Kông.”
“Tuần trăng mật? Anh trai à, chúng ta kết hôn bảy năm rồi đấy.”
“Ai nói tuần trăng mật là dành cho vợ chồng mới cưới! Chúng mình kết hôn bảy năm, ngày nào không phải là trăng mật?”
Câu này tôi thích nghe.
“Nhưng chúng ta đâu có hộ chiếu đến Hồng Kông?” Tôi hơi do dự.
“Ngày mai em viết một cái đơn xin lại hộ chiếu, nhân tiện anh cũng làm một cái.”
“Vâng.”
Trải qua bao nhiêu tầng xét duyệt, cuối cùng chúng tôi cũng lấy được hộ chiếu đi Hồng Kông – Ma Cao.
Lần này chúng tôi tạm gác lại mọi việc, bắt đầu đi du lịch trăng mật theo kế hoạch.
Và chuyến đi này còn cách thời gian kết hôn của chúng tôi hơn cả bảy năm.
Action 4
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tuần trăng mật, tôi và Kẻ phiền phức lại xảy ra mâu thuẫn.
Tôi muốn đi ngắm cảnh đêm ở cảng Victoria, nhưng Kẻ phiền phức lại muốn đến khách sạn nghỉ ngơi, và cả hai không ai chịu nhường ai.
Sau một hồi tranh luận, tôi nói rất hùng hồn: “Không phải chúng ta đã nói là đi du lịch trăng mật sao, nếu không đi ngắm cảnh thì chúng ta đến đây làm gì?!”
Kẻ phiền phức cười: “Đúng , là đi du lịch trăng mật, thế nên đương nhiên là phải ở khách sạn ngủ rồi… Trong tiểu thuyết ngôn tình của em không phải đều viết thế sao?”
“Tiểu thuyết của em…?”
Tôi giở tiểu thuyết ngôn tình ra đối chiếu, và đúng là tôi đã viết thế thậy, lúc đó não tôi bị sao vậy trời?!
Action 5
Ngày thứ ba của chuyến du lịch trăng mật, chúng tôi lại mâu thuẫn.
Tôi muốn đến Đại học Hồng Kông cảm nhận văn hóa của ngôi trường đó, hắn lại muốn đến phố Harbour xem hàng miễn thuế.
Tôi kiên trì với ý kiến của mình: “Chúng ta đi du lịch tuần trăng mật, anh có thể lãng mạn một chút được không? Chúng ta cùng nhau dạo bộ ở khuôn viên trường, ngắm phong cảnh xung quanh trường, cảm thụ văn hóa của Hồng Kông, lãng mạn biết bao, ý nghĩa biết bao!”
Kẻ phiền phức nói: “Hôm qua đã đi ngắm cảnh cả ngày rồi, không phải đều giống trên ti vi đó sao? Theo anh thấy, anh dẫn em đi mua ít đồ em thích sẽ càng lãng mạn, cũng ý nghĩa ấy chứ!”
“Hả?” Nghe thì đúng là có ý nghĩa đấy. “Anh muốn mua cho em cái gì?”
“Không phải em rất muốn một chiếc nhẫn kim cương sao?”
“… Phố Harbour ở hướng nào vậy?”
Action 6
Chuyện tôi thích làm nhất hằng ngày là kéo Kẻ phiền phức đi dạo phố cùng mình.
Bởi vì hắn có một thói quen đặc biệt đáng yêu, khi hắn đi dạo đến mưc chán ngấy lên thì sẽ hay nói những câu ngọt ngào làm cho tôi vui, mục đích là để có thể về nhà sớm.
Ví dụ, lúc chúng tôi đi dạo ở phố Harbour, Kẻ phiền phức xách túi lớn túi nhỏ, nói với tôi với giọng hết sức chân thành: “Vợ ơi, em mặc cái váy này đẹp lắm, kích cỡ rất phù hợp, mua đi, đừng do dự nữa.”
Quẹt thẻ xong, hắn thân mật ôm tôi, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt: “Dạo này em gầy đi nhiều… Anh nhìn cũng thấy xót.”’
“Thật không?”
“Thật mà, gầy rất rõ.”
“Ồ, có lẽ dạo nay em vất vả quá.”
“Em nên biết quý trọng sức khỏe của bản thân, ăn nhiều một chút. À, đúng rồi, anh nghe nói các quán nhỏ ở phố Temple rất ngon, anh dẫn em đi ăn nhé!”
“Nhưng chúng ta vừa ăn trưa xong mà!”
Hắn nhìn đồng hồ: “Thế này đi, chúng ta đi dạo phố Harbour xong thì về khách sạn cất đồ. Em thay quần áo, rồi chúng ta đến phố Temple, khi nào chúng ta tìm thấy chỗ ăn ngon thì cũng đến giờ ăn. Em tin anh đi, khả năng sắp xếp thời gian của anh rất chuẩn đấy.”
Tôi nghe thấy cũng có lý, bèn theo hắn về khách sạn cất đồ.
Về đến khách sạn, hắn lên giường nằm, nói: “Chúng mình ngủ trưa một lát rồi hãy đi ăn ở phố Temple nhé!”
Toát mồ hôi! Lại ngủ! Hắn đến Hồng ông chuyên để ngủ hay sao?!
Action 7
Trong thời gian đi nghỉ tuần trăng mật, Kẻ phiền phức chủ yếu nằm trên giường xem tin tức cổ phiếu.
Tôi không chịu nổi, thở dài nói với hắn: “Trước đây en cứ nghĩ anh là cổ phiếu có tiềm năng, nhất thời kích động mua vào. Ai ngờ, vừa mua về thì ngày nào cũng thấy ở trên bảng trượt giá, trở tay không kịp!”
Kẻ phiền phức cười hì hì hỏi tôi: “Thế bây giờ thì sao? Thị trường cổ phiếu đang lên, thời cơ tốt để ra tay đấy.”
“Đúng là thời cơ tốt thậy, thế nên em đang đợi thời điểm chọn được cổ phiếu nào khác thì sẽ lập tức vứt anh đi.”
Kẻ phiền phức vội vàng nói: “Vợ ơi, em phải suy nghĩ cho kỹ, anh là cổ phiếu ưu đãi tích lũy đấy.”
Tôi nhìn lên trần nhà: “Nhưng ưu đãi thế nào, sao chẳng rõ thế nhỉ?”
Hắn lập tực bỏ điện thoại xuống: “Cũng đến giờ rồi, chúng mình đi dạo phố Temple nhé!”
Tôi nhìn hắn chăm chú từ đầu đến chân, thì ra “ưu đãi” của hắn cũng rõ đấy chứ!
Action 8
Du lịch tuần trăng mật đến ngày thứ năm, tôi và Kẻ phiền phức tiếp tục bất đồng quan điểm.
Tôi muốn đi dạo ở đường Portland, nhưng Kẻ phiền phức phản đối: “Đường Portland thì có gì hay đâu. Không bằng chúng ta ở trong khách sạn…”
“Đường Portland và Kabukicho ở Shinjuku, Nhật Bản đều nổi tiếng thế giới đấy.”
Kẻ phiền phức lập tức hào hứng hẳn: “Thế thì đi thôi, đi thôi, cảnh đẹp mê hồn như vậy mà ở khách sạn ngủ thì sa đọa quá!”
Bước trên con đường Portland, tôi bỗng có cảm giác xúc động lạ, thậm chí tôi còn thấy tim mình đập rất nhanh, giống như đang chờ đợi người yêu lâu ngày mới gặp lại vậy.
Nhưng chẳng qua là vì Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong đã từng đi mòn gót qua con dường này.
Trong đầu tôi từng vô số lần hình dung ra cảnh tượng như sau: Có hai bóng người vai kề vai đi trên đường, một người có gương mặt trầm tư, nội tâm, kẻ kia là thanh niên ngông cuồng, người nói kẻ cười, họ cùng hút thuốc, cùng học cách chém giết, cùng đối mặt với sinh tử, không sợ bất cứ điều gì.
Bọn họ dường như thuộc về con đường này, nhưng lại hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Tôi luôn có cảm giác như họ đã tồn tại, chính trên con đường này, khi tôi đặt chân đến đây là có thể nhìn thấy bóng họ từ xa.
Nhưng khi tôi đến, thứ tôi nhìn thấy chỉ là những du khách đi lướt qua trên đường…
Đường Portland đã không còn là đường Portland năm nào, Hồng Kông cũng giống như một ông lão ở tuổi xế chiều, không còn thấy sự phồn hoa nữa, tuy nhiên, tôi vẫn yêu thành phố này, tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn như xưa!
Action 9
Ngày thứ sáu của tuần trăng mật, chúng tôi đến Ma Cao như kế hoạch đã định sẵn.
Trên đường đi Ma Cao, Kẻ phiền phức hăm hăm hở hở, như thế muốn phát huy khả năng nhớ quân bài thiên phú của hắn.
Chúng tôi rẽ vào song bạc lớn nhất ở Ma Cao, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy nơi đây là một biển người đông nghìn nghịt.
Kẻ phiền phức nhanh chóng đổi lấy tiền phỉnh (*), định tìm một phòng bao giống như trong phim, tức là phòng ốc lịch sự, có trà nước, có mỹ nữ phục vụ, lại có thần bài ở đó, hắn muốn hưởng thụ một trận đấu thực thụ.
(*) Phỉnh là một dụng cụ đánh bạc dùng trong cách sòng bài (casino). Chúng có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng to và dày hơn, người chơi sẽ đổi tiền mặt lấy phỉnh để đặt cược.
Nào ngờ đi nghe ngóng mới biết, muốn thuê một phòng bao lịch sự thì ít nhất phải có vài chục vạn phỉnh, mà mấy phỉnh như chúng tôi thì chỉ đủ chơi xúc xắc ở phòng khách thôi.
Kẻ phiền phức bị đả kích nặng nề, đề nghị với tôi: “Hay là chúng ta quay về khách sạn ngủ đi!”
Lại ngủ à! Tôi sẽ không về đâu!
“Anh thể hiện bản lĩnh đi có được không?” Tôi giằng phỉnh trong tay hắn. “Khi nào chúng ta thua thì về!”
Tối hôm đó, chúng tôi đã rất may mắn, hắn thắng liên tục, tôi cười liên tục, vui như cái ngày cả hai cùng thức thâu đêm để đi tích điểm trên game online nhiều năm về trước.
***
Chuyên gia nói rằng: Tế bào của con người cứ bình quân bảy năm mới hoàn thành sự trao đổi chất hoàn toàn.
Chuyên gia nói rằng: Tình yêu hoặc hôn nhân đến năm thứ bảy sẽ trở nên nhàm chán, mờ nhạt, mệt mỏi, còn phải đối mặt với nhiều nguy cơ và thử thách.
Tôi nói với Kẻ phiền phức: Tế bào thì lúc nào cũng cần trao đổi chất, tình yêu và hôn nhân lúc nào cũng có khả năng gặp nguy cơ, nhưng nếu hai người luôn giữ tâm thái tốt nhất để nói chuyện và hiểu nhau, tự tin đối mặt với mọi thử thách thì chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua!