Yêu Là Thế

Chương 20: Tình yêu cuối cùng cũng được




Bí quyết tình yêu - Bài học thứ 12

Mọi người thường hỏi tôi: Tình yêu có hạn sử dụng không?


Tôi nghĩ là có. Giống như hạn sử dụng của thực phẩm, tình yêu khi đã quá hạn sử dụng cũng sẽ bị biến chất, ăn không ăn được, mà bỏ đi thì lại tiếc.

Nhưng tình yêu cũng có thể sử dụng một số phương pháp bảo quản trong thời gian dài giống như thực phẩm vậy.

Ví dụ, chọn thời gian làm lạnh thích hợp, cho thêm lượng muối thích hợp để thực phẩm có độ mặn, hoặc có thể cho thêm một ít chất bảo quản… Tóm lại, phương pháp thì có nhiều, nhưng phải xem bạn có muốn bỏ công sức, tâm tư để “quản lý” hay không!


Chương 20

Tình yêu cuối cùng cũng được "nghỉ ngơi"


Tôi cũng giống như nhiều người con gái khác, mơ ước có một người đàn ông yêu mình sâu đậm, không cần quá đẹp trai, chỉ cần là người để tôi có thể dựa dẫm, chúng tôi có một căn nhà thuộc về riêng hai đứa, không cần quá lớn, chỉ cần có một chiếc đèn ấm áp…

Tôi thường mơ ước rằng, nếu có một ngày tôi và bạn học Tiểu Trình kết hôn, cho dù đó là nấm mồ của tình yêu đi chăng nữa, thì tình yêu của chúng tôi cũng có thể nghỉ ngơi cả đời!


Action 1

Từ khi học cao học tôi càng trở nên bận rộn hơn trước.

Ngày nào tôi cũng ở phòng tự học miệt mài cố gắng, quên mất cả lời hứa của Tiểu Trình là chúng tôi sẽ có ngày tháng thật tuyệt bên nhau.

Trải qua những kỳ thi “sứt đầu mẻ trán”, cuối cùng tôi cũng được chọn vào danh sách những sinh viên có thể ở lại tiếp tục học tiến sĩ. Tôi báo tin cho bố mẹ biết, họ cảm động đến nỗi không thốt nên lời, cuối cùng chỉ biết bảo tôi: “Lúc nào có thời gian thì dẫn bạn trai về nhà chơi.”

Nghe được câu nói mà mình chờ đợi đã lâu, tôi bỗng cảm thấy tất cả công sức, tâm huyết mình bỏ ra đều rất có giá trị.


Action 2

Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi dẫn Tiểu Trình về nhà mình.

Hắn dành cả một ngày giúp mẹ tôi làm việc nhà.

Hắn dành cả một ngày cùng cha tôi bạn luận về lịch sử hơn nghìn năm trước và các loại thơ ca.

Hắn dành cả một ngày cùng ông ngoại tôi chăm sóc, dọn dẹp vườn rau nhỏ mà ông rất yêu thích.

Hắn dành cả một ngày để giảng dạy phương pháp học tập cho cô em vợ đang học lớp sáu.

Hắn dành cả một ngày cùng tôi đi chọn quà cho các cô, các bác trong họ.

Hắn lại dành cả một ngày để chén chú chén anh với các chú, các bác, các cậu.

Sau một tuần bận rộn như thế, chưa kể đến bố mẹ tôi, cách bác các dì các cô đều lần lượt đến nhà khen Tiểu Trình là người có một không hai, cuối cùng còn nói với tôi: “Tâm Tâm à, con có mắt đấy, cái cậu Tiểu Trình đúng là chín chắn, trưởng thành hơn con rất nhiều!”

Tôi nghiền ngẫm nửa ngày, sao vẫn không cảm thấy đó là lời khen dành cho tôi nhỉ?

Tôi liền hỏi bạn học Tiểu Trình: “Em vẫn không hiểu, chỉ một tuần mà cả nhà em đã bị anh thu phục hoàn toàn là sao?”

Hắn véo má tôi, nói: “Anh cũng không hiểu tại sao anh phải mất bốn năm mới thu phục được em.”

Tôi thở dài: “Sớm biết anh dễ dàng thuyết phục họ như vậy thì em đã không bán mạng thi cao học rồi thi tiến sĩ làm gì!”

Hắn gật đầu, nói: “Cũng đúng, sớm biết ăn cái màn thầu thứ ba đã no thì còn ăn hai cái trước làm gì nữa”


Action 3

Từ khi gặp bạn học Tiểu Trình, bố mẹ tôi thường xuyên gọi điện hỏi tôi về dự định tương lai, cứ như thể sợ con rể quý của họ quất ngựa chạy mất vậy.

Sau đó, vì bị ép không biết làm thế nào, tôi đành phải chủ động cầu hôn Tiểu Trình, tiếp đó còn dục hắn liên lạc với hai gia đình hẹn gặp mặt rồi ăn chung với nhau bữa cơm.

Uống hết ba tuần rượu, người của cả hai nhà đều vui vẻ và định ngày hôn lễ cho hai chúng tôi.

Tiểu Trình thì thầm vào tai tôi, hỏi: “Ở quê em, đính hôn có phong tục gì không?”

Tôi lắc đầu: “Em cũng không nghe nói.”

“Ồ, thế thì tiết kiệm được chút.”

“Hả…”

Tôi đang định lên tiếng phản bác thì nghe thấy hắn nói thêm một câu: “Dù sao anh cũng là của em rồi mà.”

Cũng đúng, từ nay về sau, của hắn không phải cũng là của tôi sao!


Action 4

Từ khi đính hôn, cảm giác an toàn của tôi và Tiểu Trình ngày càng tang, cứ có thời gian rảnh rỗi là bàn bạc về cuộc sống hôn nhân.

Có đêm tôi cùng hắn đến quán bar xem bóng đá đến gần sáng. Vốn định xem xong thì thuê nhà nghỉ ngủ lại một đêm, nào ngờ, chúng tôi đi tìm đến tận sáu giờ sáng cũng không tìm được nhà trọ nào còn trống.

Tôi không nhịn được liền than thở: “Muốn có một cái phòng thuộc về bọn mình khó quá!”

Kẻ phiền phức nói: “Em muốn có nhà à?”

Tôi nói: “Vâng.”

“Được, anh sẽ mua cho em một căn.”

“…”

Anh nghĩ mua nhà giống như ra chợ mua rau đấy ư?


Action 5

Hôm sau, trong lúc rảnh rỗi tôi liền gọi điện cho Tiểu Trình, hỏi hắn đang làm gì, hắn nói: “Đang xem nhà.”

“Xem nhà? Nhà gì?”

“Anh đã nghĩ rồi, giờ giá nhà đang tăng, chúng ta mua một căn phòng nhỏ ở tạm, đợi vài năm nữa chúng ta đến thành phố khác làm việc thì sẽ bán đi, chắc là sẽ kiếm được một khoản tiền.”

Tôi nghe thấy rất có lý.

Ngày hôm sau, trong lúc rảnh rỗi, tôi đi xem các căn hộ đang rao bán xung quanh trường, không ngờ gặp Tiểu Trình cũng đang xem sa bàn với cô nhân viên môi giới bất động sản.

Tôi cười hì hì bước đến: “Ồ, trùng hợp thế? Anh đến mua nhà cho vợ đấy à?”

Hắn gật đầu rất phối hợp. “Ừ! Em cũng đến xem nhà à? Em thích nhà ở đây hả?”

“Vâng, ở đây cũng gần trường, không phải chen chúc đi xe buýt.”

Hắn lại hỏi: “Em muốn mua căn hộ rộng bao nhiêu mét vuông?”

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Căn hộ nhỏ khoảng ba, bốn mươi mét vuông là đủ, dù sao em cũng không định ở lâu dài, căn hộ nhỏ dễ bán hơn.”

Cô nhân viên bất động sản nghe thấy thế lập tức lấy bản vẽ mô hình nhà giới thiệu cho tôi, Kẻ phiền phức chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát

Trong số nhiều nhà rao bán, tôi thấy ưng một căn hộ có giá đặc biệt, liền hỏi ý kiến hắn: “Soái ca, anh thấy căn nhà này thế nào? Có thể cho em lời khuyên không?”

Hắn nghiên cứu tỉ mỉ hồi lâu rồi nói: “Ngoài cái giá rẻ ra thì chẳng có ưu điểm nào.”

Tôi: “…”

Sau khi khinh bỉ xong thẩm mỹ của tôi, hắn nói với cô nhân viên bất động sản: “Vừa nãy cô giới thiệu cho tôi mô hình, giờ tôi muốn đi xem căn hộ.”

Cô nhân viên dẫn hắn đi xem căn hộ, tôi đương nhiên cũng đi cùng để quan sát.

Căn hộ mà hắn chọn rất tuyệt, phòng khách sáng sủa, phòng bếp rộng rãi, phòng đọc sách thì yên tĩnh.

Đứng trước cửa sổ sát sàn, tôi có thể nhìn bao quát toàn bộ khuôn viên trường Đại học T, đây chính là ngôi nhà mơ ước của tôi.

Không biết từ lúc nào, hắn đứng sau lưng gần sát tôi, hỏi: “Thích không?”

Tôi gật đầu: “Thích, nhưng chắc là đắt lắm?”

“Em thích là được rồi!” Hắn ôm eo tôi từ phía sau, chúng tôi ngắm nhìn toà nhà chính của trường Đại học T đã có lịch sử hàng trăm năm: “Anh mua cho em đấy.”

Tôi liếc nhìn cô nhân viên bất động, ánh mắt của cô ấy nói với tôi: Cô ấy không hiểu gì cả!


Action 6

Ba ngày sau, khi tôi còn đang ngủ, Tiểu Trình đã gọi điện cho tôi, nói: “Anh ký xong hợp đồng rồi.”

“Hợp đồng nào cơ?”

“Căn hộ mà em thích ấy.”

Tôi lập tức tỉnh ngủ. “Anh nói thật đấy à?”

“Thật mà, bố anh đến xem rồi, bố nói căn hộ cũng không tồi, đã đưa họ tiền đặt cọc rồi.”

“Nhưng căn hộ đó rất đắt, nhà anh làm sao lo được số lớn như vậy?”

“Cái này em không phải lo, em chỉ cần chờ để ở thôi!”

Tôi quen hắn bao nhiêu năm, nghe lời này của hắn mới thấy giống… một người chồng nhất.


Action 7

Ba tháng sau, chúng tôi kết hôn, mọi chuyện có vẻ như rất gấp gáp, rất đơn giản, nhưng chỉ chúng tôi mới hiểu, để có được ngày này, chúng tôi đã phải hy sinh những gì và chờ đợi bao lâu.