Yêu Là Thế

Chương 19: Những người bạn, những tình yêu




Hồi học tiến sĩ ở trường Đại học T, tôi bận rộn suốt ngày, bận nghiên cứu các đề tài, bận viết tiểu thuyết nên đã lơ là không quan tâm đến bạn học Tiểu Trình. Khi tôi nhớ tới hắn thì bỗng nhận ra thái độ của hắn đối với tôi có chút khác lạ, mỗi lần tôi gọi điện cho hắn, hắn đều nói bận, không bận đá bóng thì bận đi ăn liên hoan, có lúc còn nói đang học rồi vội vã cúp điện thoại.

Tôi lờ mờ ngửi thấy mùi “thay đổi” ở đây.

Một hôm, tôi gọi điện cho Tiểu Trình hỏi hắn đang làm gì, hắn nói rằng mình đang giặt quần áo trong phòng tắm, sau đó chỉ nói vài câu rồi vội vàng cúp máy.

Với típ người “không bao giờ muốn phiền hà đến bản thân” như hắn thì việc giặt quần áo đáng lẽ phải tha thiết nhờ vả bạn gái mới hợp với lẽ thường chứ nhỉ?

Tôi không do dự bước thẳng vào phòng tắm của hắn, ấp ủ ý đồ “bắt gian” tại trận, kết quả tôi không bắt được “kẻ gian” mà bắt được “kẻ đánh bạc”.

Không thèm để ý đến ba người bạn đang tròn mắt kinh ngạc, tôi bước đến trước mặt bạn học Tiểu Trình, véo má hắn, cười hỏi: “Chẳng phải anh bảo đang giặt quần áo sao? Quần áo đâu?”

Hắn lập tức nhận sai. Từ trước tới giờ hắn luôn ngoan ngoãn nhận lỗi, chỉ có điều nói mãi mà không sửa.

Bốn cậu bạn hắn thấy thế cười ha hả: “Không phải thường ngày ông đàn ông lắm sao, thì ra là loại sợ vợ!”

“Đúng đấy! Tôi thấy ông đá bóng phong độ lắm cơ mà, sao trước mặt bà xã lại nhũn như chi chi thế này?!”

“Thảo nào dạo này mặt hắn càng ngày càng to, thì ra là bị vợ véo.”

“…”

Bạn học bạn học Tiểu Trình ho nhẹ một tiếng, thì thầm vào tai tôi: “Vợ ơi, em nể mặt anh được không, lúc nào về anh sẽ quỳ trên CPU nhé?”

Vì có mấy soái ca trước mặt, tôi cũng nên giữ hình tượng “thục nữ” mới đúng, thế nên đành gật đầu nói: “Được rồi, lúc nào không có ai em sẽ xử lý anh!”

Nội chiến tạm lắng, Tiểu Trình liền giới thiệu với tôi những người bạn mới của anh, người trông đẹp trai và cá tính nhất là Tiểu Quan, học ngành nghiên cứu biến đổi thủy động lực học. Mục tiêu cuộc đời của Tiểu Quan là làm giáo sư, thế nên mọi người đều gọi đùa cậu ta là Giáo sư Quan.

Người trông hơi thừa dinh dưỡng là bạn học Tô, cậu ta là tiến sĩ của Học viện Quản lý, sau khi tốt nghiệp sẽ thi công chức nên mọi người gọi là Chủ nhiệm Tô.

Còn có một người dáng cao, nhưng hay mắc cỡ là bạn học Ngụy, chuyên nghiên cứu Robot, tương lai định làm việc ở một công ty chế tạo robot, thế nên mọi người gọi cậu ta là Giám đốc Ngụy.

Còn về bạn học Tiểu Trình, mọi người nhất trí cho rằng hắn hợp với buôn bán nên gọi hắn là Trình Tổng.

Bọn họ đều là thành viên của đội bóng tiến sĩ, dạo gần đây họ còn xây dựng một tình bạn cách mạng trên sân bóng, sau khi đá bóng về còn chơi mạt chược, uống rượu, chung sống rất vui vẻ, thế nên ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Nghiên cứu đề tài đối với bọn họ chỉ là chuyện “giết thời gian” vào những đêm yên tĩnh khi không ngủ được.

Từ đó về sau, tình địch của tôi không phải là mấy cô nàng mỹ nữ nữa, mà chính là mấy chàng soái ca kia.


Action 1

Giáo sư Quan

Giáo sư Quan là người đẹp trai nhất là tôi từng biết, không phải đẹp ở khuôn mặt, mà đẹp ở trong xương tủy kìa.

Nghe nói ngày còn nhỏ cậu ta rất gầy gò, hồi học mẫu giáo thường xuyên bị các bạn khác bắt nạt, bố cậu ta tức quá, chỉ vào mặt cậu ta quát: “Sau này nếu có đứa nào dám đánh mày, mày cứ đánh lại cho tao, nếu nó tàn tật đã có tao bồi thường!”

Tôi nghĩ bố cậu ta nhất thời giận quá mới có câu phát ngôn kinh điển nhue thế, nhưng câu nói này lại kích động bản tính đàn ông trong người của Giáo sư Quan. Cậu ta đánh nhau từ nhà trẻ cho đến khi học tiến sĩ, trận nào cũng là đánh tay đôi, những lần đánh lộn đã tôi luyện cho cậu ta võ công thâm hậu, bách chiến bách thắng.

Theo một nguồn tin đáng tin cậy, chỉ cần Giáo sư Quan ra tay thì đối phương cầm chắc phần thất bại. Tôi vốn không tin, sau đó thì có may mắn được chứng kiến tận mắt một lần, và từ đó sự ngưỡng mộ của tôi dành cho cậu ta như nước sông cuồn cuộn chảy, không bao giờ ngừng.

Đó là trận thi đấu bóng đá do nhà trường tổ chức, các khoa đều chọn ra một đội tham gia thi đấu, tôi đi xem Tiểu Trình thi và bất ngờ phát hiện Giáo sư Quan cũng thi đấu ở sân vận động kề đó.

Trận đấu đang ở phút gay cấn, Tiểu Trình dẫn bóng rất đẹp, đang chuẩn bị sút vào khung thành đối phương thì bị hậu vệ đối phương đá bay cả người lẫn bóng, làm hắn bị thương… Lòng tôi đau đớn chỉ muốn xông vào bóp chết kẻ đó!

Trọng tài đứng bên cạnh chưa kịp giơ thể lên thì một bóng người chạy vào sân nhanh như cơn gió, tôi chỉ vừa chớp mắt một cái đã nhìn thấy Giáo sư Quan vung nắm đấm lên, rồi đạp cho tên hậu vệ đó ngã nhào xuống đất…

Quả là danh bất hư truyền!

Mặc dù Giáo sư Quan bị phạt thẻ đỏ vì tự ý rời khỏi sân trong lúc đang diễn ra trận đấu, nhưng hình tượng của cậu ta trong lòng tôi bỗng nhiên trở nên vô cùng to lớn. Tôi nói với Tiểu Trình: “Nếu như không có anh, chắc chắn em sẽ theo đuổi Giáo sư Quan, đẹp trai quá đi thôi!”

Tiểu Trình nói: “Em đừng có mơ nữa, nó không thèm để ý đến em đâu, nó có người yêu rồi.”

“Anh đừng có lúc nào cũng xem thường quan niệm thẩm mỹ của mình như vậy được không hả! Mà anh nói cậu ấy có người yêu rồi à, là sinh viên trường chúng ta sao?”

“Không, đó là bạn học cấp ba trước kia của nó.”

Tiểu Trình nói với tôi rằng Giáo sư Quan khi học Đại học T cũng được coi là soái ca của trường, trên sân bóng thì nhanh nhẹn như một cơn gió, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của nữ giới. Tuy là một người đàn ông ngang bướng đến tận xương tủy, nhưng với người yêu thì cậu ta lại cực kỳ dịu dàng.

Sau đó, một nguồn tin cho hay, Giáo sư Quan năm mười bảy tuổi đã thích một bạn nữ sinh cùng lớp.

Cậu ta âm thầm đợi bạn nữ sinh đó thi xong Đại học mới tỏ tình và cô bạn đó cũng vui vẻ đồng ý. Đáng tiếc là cô gái đó thi vào trường Đại học Ngoại ngữ ở thành phố X, còn cậu ta lại đỗ vào trường đại học ở thành phố T, hai thành phố cách nhau cả nửa đất nước, nói chung là rất xa xôi.

Nhưng điều đó chẳng ngăn cản được tình yêu mãnh liệt của Giáo sư Quan, cậu ta thường đi tàu hỏa suốt đêm để đến thành phố X thăm người con gái mình yêu thương.

Có một lần phải trở về, thấy bạn gái đi tiễn mình, cảm động quá nên cậu ta đã khóc từ thành phố X về đến tận thành phố W, làm mọi người trên tàu hỏa tưởng cậu ta bị thất tình, ra sức khuyên nhủ. Sau đó, cô bạn gái tốt nghiệp, đến thành phố T tìm việc và họ đã sống bên nhau hạnh phúc…

Nghe xong câu chuyện của họ, tôi không nén được cảm xúc, lên tiếng khen ngợi: “Cậu yêu cô ấy thật đấy!”

Giáo sư Quan nói: “Tôi có biết yêu là gì đâu, nhưng mười bảy tuổi tôi đã quyết định phải lấy được cô ấy.”

Thì ra trên thế giới này không phải tất cả lời “thề non hẹn biển” đều khiến cho đám con gái vui!

“Vậy cậu định khi nào cầu hôn cô ấy?” Tôi hỏi.

Giáo sư Quan gãi đầu bối rối: “Tôi cũng không biết nên mở lời thế nào.”

Sau đó, mọi người gợi ý cho Giáo sư Quan rất nhiều phương thức cầu hôn, nhưng cậu ta chẳng ưng ý cái nào. Đột nhiên có một hôm, tôi đang ngủ trưa thì Giáo sư Quan gọi điện cho Tiểu Trình nói rằng muốn mời ăn cơm vì cậu ta đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi.

Tôi lập tức tỉnh ngủ, gọi điện cho phu nhân giáo sư hỏi tình tiết cầu hôn.

Phu nhân giáo sư nói với tôi với giọng rất bình thản: “Hôm nay bọn mình đi ngang qua Cục Dân chính, thấy có rất nhiều người xếp hàng, Giáo sư Quan hỏi thăm thì mới biết hôm nay là ngày hai mươi tháng Năm, là ngày tốt. Anh ấy hỏi mình có muốn lấy giấy chứng nhận không, mình bảo cũng được. Thế là bọn mình đi đăng ký kết hôn rồi lấy giấy luôn.”

Tôi lau mồ hôi, không nhịn được hỏi tiếp: “Bạn thân yêu ơi, hôn nhân đại sự cơ mà, bạn không thể tùy tiện như tớ được!”

Phu nhân giáo sư bật cười: “Tối nay đến nhà mình ăn cơm nhé, mình sẽ làm món sườn hầm đãi các cậu.”

Buổi tối đến nhà Giáo sư Quan ăn món sườn hầm, thấy đôi vợ chồng mới kết hôn bận rộn trong bếp, tôi chợt hiểu ra một điều: Khi bạn yêu ai đó thật lòng, chỉ cần bạn được ở bên người đó cũng đủ rồi, cái gọi là lãng mạn ấy mà, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Giáo sư Quan” đã được phong làm phó giáo sư từ nhiều năm trước, nay chuẩn bị được phong hàm giáo sư rồi. Hằng ngày, ngoài việc suy nghĩ công thức về các hình thức biến đổi của cơ học, toàn bộ thời gian rảnh của cậu ấy đều dành cho đứa con gái bảo bối của mình trên mạng là “Haitao” (*). Phu nhân giáo sư vì chuyện này tức đến nỗi giậm chân bình bịch, còn nói sớm muộn cũng có một ngày sẽ chặt tay của cậu ta!

(*) Haitao: Một trang web của Trung Quốc.

Không biết khi bị chặt hai tay rồi thì cậu ta lấy gì để bách chiến bách thắng nữa đây?


Action 2

Tình địch thứ hai – Giám đốc Ngụy

Giám đốc Ngụy sau khi tốt nghiệp đã xin vào một công ty rất khá, giờ là giám đốc kỹ thuật của công ty đó. Bộ vest thẳng thớm lịch sự, dáng vẻ tuấn tú, thông minh, hoàn toàn không giống với lần đầu tôi gặp cậu ta, lúc đó cậu ta mặc bộ đồ thể thao mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cũng không giống với lúc đói bụng chạy vào nhà tôi lục tủ lạnh, tìm thấy cân sườn đông lạnh, lập tức hì hục đi rã đông rồi vào bếp làm món sườn xốt chua ngỏ, sau đó ăn hết sạch với vẻ vô cùng thỏa mãn.

Đương nhiên, tôi càng không thể nhìn ánh mắt tổn thương vì tình của cậu ta, vì tình yêu đau khổ của cậu ta cuối cùng cũng có kết thúc tốt đẹp.

Hồi học tiến sĩ, Giám đốc Ngụy là người đàn ông tốt được cả nhóm bạn công nhận, rất chu đáo, ấm áp, chúng tôi đều nhất trí cho rằng ai lấy được cậu ta sau này sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu ta rất đặc biệt, không thích những nữ sinh bên cạnh, quyết giữ mình trong sạch nhiều năm. Cho đến một hôm, cậu ta đang đá bóng thì nhìn thấy một nữ sinh đến xem, cô nàng có mái tóc ngắn trông rất hoạt bát, mặc chiếc áo phông rộng và quần bò, miệng còn ngậm điếu thuốc.

Từ đó, Giám đốc Ngụy rơi vào lưới tình. Cậu ta gần như theo đuổi một cách cuồng si và nữ sinh kia cũng đã chấp nhận, tuy nhiên đối xử với cậu ta khá hờ hững, hẹn hò khoảng một năm thì cô nàng đề nghị chia tay, lý do là gì không có cảm giác với cậu ta.

Cậu ta không tỏ ra đau khổ muốn chết, thậm chí cũng không nói mấy lời buồn bã, mà chỉ im lặng, kể cả mấy người bọn tôi khuyên nhủ, cậu ta cũng im lặng.

Từ ngày đó, tôi không nghe nói cậu ta hẹn hò ai nữa, sau khi tốt nghiệp cũng không có cô bạn gái nào, toàn bộ sức lực của cậu ta đều tập trung cho công việc, từ trưởng phòng thăng chức lên làm giám đốc, rồi giám đốc kỹ thuật. Sự nghiệp của cậu ta luôn thuận buồm xuôi gió, còn chuyện tình cảm thì vẫn thầm lặng như thế.

Bỗng có một hôm, cậu ta nói với chúng tôi là sắp kết hôn, cô dâu chính là người con gái duy nhất mà cậu ta từng yêu.

Khách quan mà nói, bọn tôi lúc đó đều cảm thấy tiếc cho cậu ta, nhưng cậu ta lại rất vui, cậu ta nói chỉ thích cô ấy, ngoài cô ấy ra, cậu ta chẳng thích ai cả!

Chúng tôi lập tức sắp xếp hành lý, lên tàu về dự hôn lễ của cậu ta.

Trong không khí lãng mạn của buổi hôn lễ, cậu ta đã hát tặng cô dâu của mình một bài tình ca rất xúc động, tôi cũng cảm động rơi nước mắt.

Thời khắc đó, tôi đã hiểu ra rằng: Tình yêu là thứ mà người ngoài cuộc không có quyền phán xét, người ta yêu sâu sắc bà cảm thấy thỏa mãn, hài lòng, thế là đủ!



Action 3

Tình địch thứ ba – Chủ nhiệm Tô

Chủ nhiệm Tô sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã lấy vợ, cuộc sống gia đình khá thoải mái, thế nên khi học tiến sĩ đã thấy phát tướng rồi.

Tôi đã xem bức ảnh của cậu ta lúc còn trẻ, đúng là rất đẹp trai, khi còn học ở Đại học J làm Chủ tịch Hội sinh viên, rất giỏi các môn bóng, nổi tiếng khắp trường. Cuối cùng, trong số đám nữ snh ngưỡng mộ mình, cậu ta đã chọn một nữ sinh có đôi mắt to tròn rất đáng yêu tên là A Hàm.

Hai người hẹn hò một thời gian thì Chủ nhiệm Tô mới biết A Hàm là con cháu của cán bộ cao cấp và còn là thành viên của gia tộc toàn cán bộ cao cấp.

Lúc chưa gặp A Hàm, tôi nghĩ cô ấy phải là một nữ sinh cao qúy, kiêu ngạo, trang sức đầy người, mặc toàn quần áo hàng hiệu giống như các nhân vậy nổi tiếng trên ti vi. Nhưng A Hàm lại làm sụp đổ hoàn toàn ấn tượng cố hữu của tôi evef con cháu của cán bộ cao cấp.

Mặc dù là tiến sĩ khoa Toán của trường Đại học J, lại là người giỏi thứ ba trong kia, nhưng trông cô lại rất bình thường, nhãn hiệu bộ trang phục cô mặc cũng rất bình thường, ít ra thì tôi không biết tên. Cô ấy cũng không kể cho tôi các nhãn hàng nổi tiếng mà thường nói về các loại xì dầu cô thường dùng, các bộ phim cô thích xem, thậm chí cả cách dùng túi rác mà cô mới nghiên cứu… điều này thực sự có ích cho tôi rất nhiều.

A Hàm đối xử với Chủ nhiệm Tô vô cùng tốt, mỗi dịp cuối tuần cô đều đến thành phố T, giặt quần áo, nấu cơm cho cậu ra, dọn dẹp đồ đạc nhà cửa cho cậu ta. Cô từng nói rằng cả đời cô không theo đuổi thành công, không theo đuổi phú quý, chỉ muốn cùng với người mình yêu thương có một đứa con đáng yêu, toàn tâm toàn ý làm một người vợ hiền mẹ đảm.

Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy ảnh đầy ba tháng của con trai cô ấy lúc tụ tập đám bạn, tôi thực sự mừng cho cô ấy.

Thì ra, tình yêu có thể khiến một người phụ nữ bình thường như vậy và cũng vĩ đại như vậy.

Có nhiều người cho rằng, tiến sĩ phải giống như Einstein và Newton, tức là có bộ óc siêu việt không ai có thể hiểu được, nhưng thực ra không phải như vậy, ít nhất thì cũng không hoàn toàn như vậy.

Họ cũng có lúc chìm đắm trong trò chơi game trên mạng, cũng có lúc sa đà vào trò mạt chược, cũng có lúc uống rượu say miệng gọi anh em ầm ĩ, cũng có lúc dịu dàng với người con gái mình yêu, đương nhiên, họ cũng phải thức trắng đêm để đọc tài liệu, làm thí nghiệm chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp, nhưng những caisd đó không phải là toàn bộ con người họ.

Nếu bắt buộc phải kể ra sự khác nhau giữa “mọt sách” và người bình thường, thì tôi nghĩ họ là những người có trái tim kiên định, khi đã muốn làm một việc gì, họ sẽ kiên trì đến cùng, đối với sự nghiệp học hành, tình yêu hay tình bạn cũng vậy…