Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ - Chương 3




3 năm trước ........



- Trò kia , trò có rảnh không ? lại đây thầy nhờ một tí . - Vừa mới ăn cơm trưa xong , còn đang hí hứng định về kí túc xá nghỉ ngơi thì bỗng nghe thầy giám thị gọi phắt lại , tôi như đứng cả hồn .



- Dạ ...... có . - Tôi gãi đầu , cười khô khan nhìn thầy .



- Tốt , bê cho thầy thùng vở này sang kí túc xá nam nhé ~ Trên mỗi quyển vở đều có ghi tên và số phòng đấy - Vừa nói thầy vừa chỉ tay vào cái thùng giấy chất đầy vở đằng sau .



- Nhưng ...... em ...



- Trò tính cãi lời tôi ? - thầy quắc mắt nhìn tôi đe doạ , sặc mùi nguy hiểm - Hay là cả tháng rồi tôi chưa phạt ai đi dọn bồn cầu ? Trò có muốn ...



- THƯA THẦY , EM ĐI LIỀN .



Tôi vội cầm cái thùng chạy đi một mạch , không để thầy nói hết câu nguy hiểm ấy . Á ! Thật là tức quá đi ! Vì còn mải làm nốt bài nên tôi là người xuống ăn muộn nhất trường , tính ăn xong lên làm một giấc thì trời xui quỷ khiến nào lại gặp đúng thầy giám thị mới đau chớ ~ Bực muốn điên lên mất >.



*****************



* cốc cốc *



- ai vậy ?




- Mình trả vở cho bạn a phòng 100 - tôi nói



* cốc cốc *



- ai vậy ?



- Mình trả vở cho bạn b phòng 101 - tôi nói



* cốc cốc *




- ai vậy ?



- mình trả vở cho bạn c phòng 102 ....



.........



* Cốc ... cốc *



Tôi mệt muốn chết nhưng vẫn cố đưa tay lên gõ cửa , ôi trời , tôi còn chẳng nhớ nãy giờ mình đã đi bao nhiêu phòng rồi nữa >''




- Ai đấy ? - 1 bạn nam xuất hiện với khuôn mặt không mấy vui vì bị phá bĩnh giấc ngủ trưa .



- Mình .. mình trả vở cho ...



- ok , cảm ơn .



* Rầm *



Tôi đơ người luôn , người đâu mà bất lịch sự thế , không để người ta nói nốt câu mà đã giựt vở rồi đóng cửa cái rầm =.= Tôi thở dài nhìn xuống thùng caton , ồ , còn đúng 1 quyển vở cưới cùng , tôi cười nham nhở và thở phào 1 cách nhẹ nhõm , tuyệt , vậy là sắp được đi ngủ rồi .



Tôi vứt luôn cái thùng giấy ở phòng đấy rồi cầm quyển vở đi tiếp .



À , nói mới nhớ , phòng 201 là phòng vip của kí túc xá nam , là kẻ may mắn nào đây ta .......



Tôi tò mò nhìn xuống nhãn vở :



Vũ Lâm - năm 4