Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ - Chương 2: Khởi đầu (2)




- Hôm nay , em thật xinh đẹp .



Anh khen ngay khi vừa thấy tôi bước ra từ phòng chờ dành cho cô dâu .



- Cái váy cưới này ... đắt hơn cái trước ... anh không cần phải làm vậy .



- Không phải cái trước em làm đổ coca loang lổ một mảng sao ???



- Em biết , nhưng anh có thể mua một cái váy rẻ hơn mà , cái váy này 3 tỷ rưỡi đó , đắt gấp đôi cái trước .



- Vậy thì sao ?



- Anh quả là công tử lãng phí . >''



- Tiền không quan trọng , anh muốn em phải thật xinh đẹp trong ngày hôm nay , đắt mấy cũng không là vấn đề .



- Anh thật là ....



Tôi cười tươi , khẽ đấm yêu anh một cái vào ngực :



- Anh ra ngoài trước đi , em muốn tâm sự với An thêm một lát rồi sẽ ra .




- Ừ , anh sẽ chiều theo ý em , vợ yêu - vưa nói , anh vừa tặng tôi một nụ hôn chớp nhoáng vào môi rồi vụt chạy



Tôi đỏ mặt , đứng đơ ra một lúc rồi bước vào phòng chờ . Vừa thấy tôi , An nói :



- 2 người tâm sự gì mà lâu thế ?



- ah ... không có gì ~^^~



- bí mật quá nha =))) không phải vừa làm gì mờ ám đấy chứ ?




- Mày thật tình .... - nói đến đây , mặt tôi bỗng nóng bừng .



- Không có gì mà mặt đỏ như vậy hả ? haha - An phá lên cười



- ...



- Cơ mà mới đó đã 3 năm rồi nhỉ ? Thời gian trôi qua nhanh thật ~ Tao nhớ hồi tịu mình còn là sinh viên quá !



- Ừ , tao cũng vậy . - nghe An nói , kí ức như ùa về trong tôi như một thuớc phim quay chậm




- Mà cũng ghê , giờ mày đã là ca sĩ nổi tiếng rồi , lại còn là phu nhân chủ tịch tập đoàn XPY nữa chớ ~



- Thì mày cũng là người mẫu quốc tế rồi còn gì ~



- Haizzzz , tao ước mơ làm ca sĩ mà vào cái học viện âm nhạc đó , tao chịu hổng nổi nên mới đành phải đi sang Mĩ học một khóa đào tạo người mẫu do bố mẹ sắp xếp ~à cái nghề này không đến nỗi , đứng uốn éo vài cái là được tiền , ha ha .



- ừ , mà mày biết hôm nay ai làm phù rể không ?



- Ai ?



- Phong , là Phong đó , cô phù dâu si tình à ~



- Ôh , thật hả ? - Vừa nghe đến tên '' Phong '' , An bật dậy nhanh như chớp .



- Thật , Có lẽ là đến rồi đấy ... - Tôi còn chưa kịp nói xong thì An đã vụt chạy một mạch đi mất dạng , tôi lắc đầu cười ngao ngán .



Và giờ chỉ còn một mình tôi bơ vơ trong căn phòng trống trải . 3 năm ... đã 3 năm rồi trôi qua sao mà nhanh quá ! Bất giác , tôi nhìn xuống đôi tay mình , chiếc nhẫn kim cương léo lên lấp lánh , thứ biểu tượng cho tình yêu của tôi và anh .



Ba năm , anh thay đổi nhiều quá ! Nhớ ngày xưa anh lạnh lùng , bá đạo và có phần nghịch ngợm thì bây giờ , anh dịu dàng , nhẹ nhàng và ấm áp như gió mùa thu ... Ôi chao ~ Sao mà tôi nhớ đến thế cái ngày đầu tiên tôi và anh gặp nhau , cái khoảnh khắc ấy ... là chuyện của 3 năm về trước ...