Yêu Hồ Bạch Lang: Ân A Lạp Huyễn Thế

Yêu Hồ Bạch Lang Ân A Lạp Huyễn Thế - Chương 30




“Chuẩn bị tinh thần đi. Lát nữa Càn Nguyên sẽ mang tên bạch khuyển kia sang đây để phong ấn yêu tính lại.”

Ân A Lạp nghi hoặc nhìn hắn. Hắn sẽ không làm gì với nàng chứ?

“Cái mạng nhỏ của ngươi, cho ta cũng không lấy.”

“Này! Ít gì ta cũng...”

“Tiểu Lộ Lộ, cữu cữu tới rồi đây!”

Y Càn Nguyên từ xa đã gọi với lại. Hắn có vẻ rất nhiều năng lượng, kéo theo A Dực bị trói tay, nhét giẻ đến hậu viện Hùng Toàn Phủ (Phủ ngụ của Y Hà Liễm).

“A Dực!”

“Hắn giờ là Y Chi Vũ Ưu, nhưng vì nóng nảy quá nên ta tạm trói y thôi, không sao cả.”

Ân A Lạp không có ác cảm với người này, huống hồ A Dực quậy phá, nàng cũng nhiều lần muốn trói lại nhét giẻ nhưng không nỡ làm. Xem như giờ có người dạy dỗ hắn rồi. An ủi A Dực vài câu, phía Hà Liễm đã ra lệnh bắt đầu. Hứa Niên cũng đến góp vui, hắn dẫn nàng và A Dực vào bát quái trong hậu viện.

“Thật mong đau chết ngươi đi.”

Hứa Niên không nhịn được châm chọc nàng. Ân A Lạp nàng há liền để thua người ta, hếch mặt lên tận trời.

“Bổn cô nương không yếu đuối như đồ thất bại.”

“Ngươi!”

Nàng cư nhiên là mắng xéo hắn. Nếu không phải nàng hiện là nữ nhi của Y Hà Liễm, hắn đã tẩn nàng một trận.



“Vào thôi.”

A Dực và Ân A Lạp ngồi đối diện nhau, vòng ngoài là Hà Liễm và Càn Nguyên. Kết giới phủ xuống, giam cầm cả bốn bên trong. Vòng bát quái sáng rực lên, tử huyễn khí và lam huyễn khí từ hai vị lão gia từ từ truyền vào bên trong vòng bát quái, kết thành dây xích. Thực thể dưới dạng huyễn linh thú của yêu nhân bị ép ra bên ngoài, nhưng bọn chúng không có chút gì gọi là bị trói, huyễn xích đến gần đều bị tiêu tan.

“Sao lại như thế?”

Hứa Niên bên ngoài kinh ngạc không giữ được bình tĩnh liền rời đi tìm mẫu thân. Yêu thực thể bị tác động bởi xích linh với sự đồng tình của chủ thể thì làm sao phá bỏ được xiềng xích, hơn nữa bọn chúng còn chưa tung ra một đòn nào, xích linh đều là tự nhiên vụn vỡ. Chuyện này xưa nay chưa hề xuất hiện.

Phía bên trong, mồ hôi đổ xuống ướt cả vạt áo, Y Hà Liễm lẫn Y Càn Nguyên đều không giữ được kinh ngạc, liên tục truyền huyễn khí vào trong nhưng đều bị phá hủy. Có thể bào chữa rằng Ân A Lạp là người hoàng tộc, huyễn thể có phần mạnh mẽ ngang tàng hơn, nhưng còn tên A Dực kia. Hơn nữa dù có là người thiên giới, huyễn thể cũng không cường đại đến thế này.

“Chỉ có thể giam, không thể phong ấn. Nếu còn tiếp tục, chúng ta sẽ cạn kiệt mất!”

Hà Liễm gật đầu, xích linh vỡ toang, từng mảnh từng mảnh liên kết lại với nhau thành một mạng lưới bao bên ngoài huyễn thực thể, giữ đủ khoảng cách để không bị huyễn khí đánh tan. Khắc thu lại thực thể là khắc thực thể hiện ra rõ ràng nhất. Hắn phải xem thử rốt cuộc là thứ gì mà lại cường đại như thế.

“Không thể nào!”

Y Hiên vừa đến, thu được cảnh tượng vừa rồi không nhịn được mà thốt lên. Biểu tình của Y Hà Liễm và Y Càn Nguyên cũng rất phức tạp. Bọn họ đứng lên, kéo cả Y Hiên vào trong phòng, để lại Ân A Lạp và A Dực còn đứng như trời trồng. Hứa Niên cũng không quản bọn họ, liền rời đi.

“Người thấy thế nào?”

Y Hiên không nhịn được không khí trầm lặng, lên tiếng trước.

“Dù không rõ ràng, nhưng huyễn thực thể của hai tên này không bình thường. Hay nói cách khác là ta chưa từng gặp qua.”

Y Càn Nguyên dựa người ra đằng sau, tay cầm trà có chút run rẩy, có lẽ vì vừa rồi tiêu hao quá nhiều nguyên khí.

“Có lẽ gửi chúng đến Du Giai là điều nên làm. Hiện tại không được nói cho chúng, ta sẽ tìm cơ hội đến thiên giới và minh giới một phen.”



Y gia chủ trầm tư một hồi đành lên tiếng. A Dực thì hắn có thể không lo, nhưng Ân A Lạp có một chút quan hệ với hắn, hắn không thể bỏ mặc nàng.

“Vậy liệu bọn chúng có nguy hiểm?”

“Không. Hiện tại huyễn thực thể đã bị giam, chỉ cần không quá sức, bọn chúng sẽ không thoát ra ngoài.”

Bọn họ đẩy cửa bước ra ngoài. Biểu tình phức tạp lúc sớm không thoát khỏi mắt nàng, bất quá mấy nay mệt mỏi, nàng cũng chả buồn quan tâm.

“Hiện tại không thể phong ấn yêu linh trong người các ngươi, nhưng vẫn là giam lại. Thực lực của ngươi cũng giảm đi đáng kể, đừng ngạo mạn không biết trời cao đất dày.”

Nàng nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp đi về phòng. Nàng trước giờ nào có kiêu căng, chỉ tự tin về bản thân một chút thôi.

“Y Chi Vũ Ưu giờ là huynh trưởng của ngươi, đừng tỏ ra là chủ nô như trước nữa. Hai ngươi về chuẩn bị đi, một tháng nữa là đến đại hội chiêu sinh rồi.”

Y Hiên hiền từ dặn dò, lòng nàng cứ bồn chồn không yên trước hai đứa trẻ này. Ân A Lạp nũng nịu trong người nàng, với tính cách nóng nảy của con bé, nàng thật sự rất lo.

“Người phải trở về?”

“Ta phải về Y Phủ. Ở đây còn có Hứa Niên, ngươi cần gì cứ tìm hắn.”

“Ta mới không thèm.”

Y Hiên liền cười khổ, đặt vào tay nàng một bảo vật có hình dạng ba chiếc chuông nhỏ.

“Thứ này sẽ bảo vệ ngươi lúc nguy cấp. Nhưng chỉ có 3 cái, đừng phung phí.”

Ân A Lạp gật đầu, trong lòng hân hoan vui vẻ, nàng thật sự hạnh phúc a.