“Được rồi. Hân hoan cố nhân như thế là đủ.”
Chủ nhân đương nhiệm Y gia – Y Hà Liễm. Ân A Lạp đưa mắt sang nhìn, phong thái hùng hồn nhưng khoáng đạt, uy áp rất lớn, khiến bản thân nàng cũng có chút nhún nhường. Nhưng đây chỉ là uy áp bên ngoài, nếu hắn thật sự bộc phá, không biết sẽ đến mức nào.
“Biểu ca.”
Y Hiên đứng dậy, dự định mở lời liền bị cản lại. Ân A Lạp lại nhìn qua Y Hà Liễm, lúc còn sống, nàng không phải thuần người Y gia, đây là lần thứ hai nàng gặp được chủ nhân Y gia này, không tránh khỏi có chút căng thẳng. Nàng tay cầm quyền, cúi người hành lễ.
“Y tiên sinh.”
Hắn ngồi xuống ghế chủ vị, cao hơn mọi người một bậc, từ trên nhìn xuống đánh giá nàng.
“Ngươi là thứ gì trong hoàng tộc?”
Ân A Lạp thoáng nhíu mày, nhưng liền lấy lại sự điềm tĩnh của bản thân.
“Ta là cửu công chúa Hồ tộc.”
Y Hà Liễm nhìn sang A Dực, đối diện với ánh mắt kiên định của hắn,thoáng một hơi bất ngờ bởi tên khuyển tử này dám nhìn thẳng, không hề tỏ ra chút hoảng sợ. Ân A Lạp nhìn thấy ánh mắt hai người giao nhau, liền ấn đầu A Dực cúi xuống.
“Đây là người được ta thu nạp trên đường đi.”
Y Hà Liễm nghe nàng nói, cũng dời lại ánh mắt dò xét lên người nàng.
“Nương của ngươi là ai? Hồng Tiểu Hy?”
“Y tiên sinh biết mẫu thân ta?”
Ân A Lạp nghi hoặc nhìn hắn. Hoàng tộc đều có hiệu riêng cho bản thân, dùng để giao thiệp với bên ngoài, nhưng vị tiên sinh này liền nói ra được đích danh của mẫu thân nàng, có phải là sai ở đâu không? Y Hà Liễm nghe nàng xác nhận, liền đứng lên bước xuống trước mặt nàng. Một thân sừng sững khiến nàng phải ngửa cổ ngước nhìn.
“Nhân giới đại lục không giành cho một con người vô danh như ngươi.”
Hỏa tính của Ân A Lạp lại dâng lên rồi. Ý hắn là không nhận, thì liền bảo không nhận đi, “một con người vô danh” là có ý gì, trước giờ nàng chưa từng bị khinh thường như thế.
“Nếu Y tiên sinh đã không nhận, vậy ta xin cáo từ.”
“Đứng lại.”
Giọng nói của hắn mang theo uy áp bất thường, khiến nàng như bị chôn xuống đất, không thể tiếp tục bước đi, cũng không thể nóng tính phản kháng.
“Từ nay Ân A Lạp chính là nữ nhi của ta, ở nhân giới, nàng chính là Y Lộ Lộ, đích tôn nữ của Y Hà Liễm.”
Cả thính phòng không kiềm được ngạc nhiên, Y Hiên thường ngày trầm tĩnh cũng đứng phắt dậy.
“Y lão gia. Ban đầu đã định nàng sẽ là nữ nhi của Y Càn Nhân rồi kia mà.”
Y Hà Liễm tính cách không ổn định và phóng đạt như Y Càn Nhân, tính nàng lại rất nóng nảy và hấp tấp, nàng ở với Y Hà Liễm rất không nên. Chính Y Hiên cũng không thể hiểu được tại sao Y Hà Liễm này lại đột nhiên đổi ý nữa.
“Ngươi bảo muốn đem người lại nghĩa tử cho Y Càn Nguyên. Hắn ta sẽ là nghĩa tử của y.”
Y Hà Liễm chỉ tay vào A Dực, A Dực dưới uy áp từ giọng nói lúc nãy không khác gì nàng, như bị chôn dưới đất. Hắn không thể phản kháng, nhưng cũng không cam tâm nhìn về phía Ân A Lạp cũng đang cả kinh không kém. Hắn đâu biết trong lòng nàng đang rủa Y Hà Liễm như thế nào.
“Bọn chúng xem như là thủ túc, không phải nghĩa tử. Tìm ngày ra mắt hoàng tộc và dân chúng đi.”
Y Hà Liễm bỏ qua sự phản đối của Y Hiên, ngồi trên ghế thưởng trà. Uy áp đè nặng trên người Ân A Lạp lẫn A Dực được giải, nàng quay người lại phía hắn muốn phát hỏa liền bị A Dực kéo tay lại. A Dực nhìn nàng lắc đầu. Kẻ ngồi trên kia nguyên lực quá thâm hậu, hắn sợ đắc tội sẽ không bảo vệ được nàng. Có lẽ nàng cũng hiểu ý hắn.
Sau khi họp mặt kết thúc, A Dực cũng bị Y Càn Nguyên kéo đi. Tên Y Càng Nguyên này tính tình thoải mái, nhìn thấy tiểu bạch khuyển liền hăng hái không thôi, suốt dọc đường cứ luyên tha luyên thuyên đủ chuyện về Y tộc.
Y Hiên trở về Y Phủ, Hứa Niên cũng trở về phủ của mình, hắn là dạ minh châu của Y gia, tất nhiên Y gia sẽ giữ lại đại gia để bồi dưỡng. Y Hà Liễm đưa nàng về, Ân A Lạp khó chịu nhìn hắn, tay nắm chặt chủy thủ ngang eo. Hắn tại sao biết mẫu thân nàng, tại sao lại muốn giữ nàng, nếu việc ở lại đây có bất kì nguy hại gì cho nương, hay Hồ tộc, nàng nhất định không lưu lại. Trước mắt phải ép tên này nói ra quan hệ của hắn với nương đã.
“Ngươi không có khả năng đó. Ta sẽ không nói cho ngươi.”
Nàng giật mình, chính xác là giật nảy mình. Hắn thậm chí còn không quay đầu lại, liền biết nàng định ra tay với hắn, còn biết nàng muốn ép hắn tra hỏi. Nhất thời hồ đồ rồi, Ân A Lạp buông tay khỏi chủy thủ. Hắn nói đúng, nàng không phải đối thủ của hắn.
“Nàng có ân với ta, hiện tại ta trả cho nàng thôi.”
Ân A Lạp cất lại nghi hoặc của bản thân. Hồ yêu chuyên quyến rũ người khác, điểm mấu chốt để chiếm giữ người khác chính là thấu tâm. Trong lời nói Y Hà Liễm, không có nửa phần nói dối, chỉ là chưa được rõ ràng. Cứ đợi một thời gian nữa xem sao.