Trong lòng anh ngổn ngang bề bộn, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn. Kiếp trước Nghiên Nghiên đem lòng yêu Minh Triệt, vì hắn mà chấp nhận đánh đổi cả cuộc sống vốn bình yên của bản thân. Sau cùng cô vẫn gả cho hắn, nhưng cuộc sống lại chẳng hạnh phúc. Kiếp này, không lẽ cô vẫn còn muốn ở bên hắn hay sao? Dù cho anh đã đến trước, không lẽ vẫn không thể chiếm được trái tim cô?
“Anh Luân?” Từ nãy đến giờ gương mặt anh vẫn cứ cau có, dọa Tuệ Nghiên có chút sợ. Tay anh siết chặt cổ tay cô đến mức ửng đỏ cả lên.
“Em quen Tiêu thiếu từ khi nào? Sao anh lại không biết?”
Tuệ Nghiên chột dạ, rất có cảm giác giống như ăn vụng bị bắt quả tang. Nhưng cô và hắn hoàn toàn trong sạch, không có bất luận cái gì không phải cả. “Sinh nhật bảy tuổi của Ngụy tiểu thư. Khi ấy anh ta là người hầu trong nhà họ Ngụy, em cảm thấy tội nghiệp cho nên đã giúp đỡ anh ta.” Tuệ Nghiên thành thật khai báo.
“Em giúp gì?” Gương mặt Phiến Luân thả lỏng ra một chút.
“Em… em lấy đồ ăn cho anh ta, và cho anh ta một chút tiền mặt.”
Thang máy vừa đến, Phiến Luân đã kéo cô vào trong. Cánh cửa đóng lại, anh áp sát cô vào tường, tay chống ở trên đỉnh đầu mang theo hơi thở áp bức.
Gương mặt điển trai phóng đại, đôi mắt diều hâu mang theo một chút lửa giận từ trên cao nhìn xuống. Tuệ Nghiên nhỏ nhắn hoàn toàn bị anh vây trong lòng ngực không thể thoát ra.
“A… anh…” Cô lúng túng ngượng đỏ mặt. Khoảng cách này thật sự quá gần, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập loạn của hai người. Hơi thở mang theo một chút mùi rượu của anh phả ngay trên đỉnh đầu làm cô không dám nhúc nhích.
“Em và hắn có quan hệ gì? Sao lúc nãy lại ở cùng nhau?”
“Em… em không có quan hệ gì hết… chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi.” Hai tay cô đặt trước ngực anh, hơi hơi đẩy ra. Cứ thế này thì cô chết mất thôi! Lỡ đâu có ai mở cửa thang máy nhìn thấy thì sao đây?
“Thật?” Một tay anh vẫn giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại nắm lấy hai bàn tay nhỏ xíu đặt trước ngực mình. Tuệ Nghiên gật đầu lia lịa, lại cảm thấy bàn tay giữ tay mình siết chặt một chút.
“Vậy… em có thích hắn không?” Thanh âm của anh hơi run rẩy hỏi. Nếu cô trả lời có thì sao đây? Anh phải buông tay hay tiếp tục cố chấp?
Tuệ Nghiên ngây người vì câu hỏi của anh, sau đó vội lắc đầu. Cô làm sao mà thích hắn cho được?
“Không có, em không thích hắn.” Giọng điệu nhẹ nhàng không giống như nói dối, gương mặt tinh xảo cũng chỉ có hoang mang chứ không giống che giấu điều gì. Phiến Luân thở nhẹ ra, vẫn may…
“Ừm.”
“Anh làm sao vậy?” Thái độ của anh thật sự rất lạ, làm Tuệ Nghiên cảm thấy sợ. Giống như ai đó đã chọc giận con thú dữ đang ngủ say bên trong anh, làm cho nó rục rịch tỉnh giấc.
Tư thế của hai người vẫn rất ám muội. Thang máy kín chỉ có hai người như muốn dán sát vào nhau, trong người có chút hơi men làm đầu óc Phiến Luân mơ hồ. Anh cúi thấp đầu cho ngang tầm với Tuệ Nghiên, sau đó từng chút từng chút một nhích lại gần.
Hơi thở nóng rực ở ngay chóp mũi, cô nhắm tịt mắt lại không dám nhìn tiếp. Đôi môi hồng nhuận hơi hơi hé mở muốn cự tuyệt, nhưng lời lại không thể thoát ra khỏi cuống họng.
Khi anh chỉ còn một centimet nữa thì chạm đến môi cô thì bỗng “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Hai con người bên trong dừng lại nhìn ra bên ngoài, người bên ngoài cũng sốc không kém. Cố Phiến Luân đứng thẳng người lại, buông tay cô ra, trong lòng thầm rủa một phen.
Tuệ Nghiên được anh thả ra liền nhắm mắt bỏ chạy, để lại hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm. Anh bỏ tay vào túi quần, thong dong đi khỏi thang máy.
“Cậu… định làm cái gì?” Dương Lâm trầm giọng hỏi, nắm tay siết chặt. Phòng đông phòng tây lại không ngờ người ra tay với em gái cũng chính là bạn thân của mình. Hay lắm! Nếu không phải anh tình cờ mở cửa thang máy thì hai người này đã hôn nhau rồi đúng không? À, nói không chừng đây không phải lần đầu tiên nữa!
“Như cậu thấy.” Phiến Luân cũng không giấu thêm nữa. Tức thời, cổ áo bị người đối diện túm lấy.
“Cậu có ý với Nghiên Nghiên từ lúc nào? Hả?”
“Không biết nữa. Có lẽ là từ lúc nhỏ.”
Dương Lâm nhíu mày thật chặt, sau đó cũng không xuống tay mà buông anh ra. “Con bé đồng ý với cậu à?”
“… vẫn chưa nói.”
“Ồ.” Dương Lâm bỏ đi, sau đó bỏ lại một câu. “Tốt nhất đừng để ba tôi phát hiện. Nếu không, cẩn thận cái mạng của cậu.”