Tuệ Nghiên đảo mắt, bây giờ chỉ còn hai bàn nữa. Vấn đề nằm ở chỗ hai bàn kia có gia thế đều không hề tầm thường, Dương Tâm muốn làm thiếu phu nhân nhà họ e là tốn kha khá công sức.
Thôi sao thì tùy cô ta, miễn là không ảnh hưởng đến Dương thị, mặt cũng đừng dày đến mức tìm pa pa cô nhờ giúp đỡ.
“Nghiên Nghiên.” Cố Phiến Luân thấy cô đi về phía này thì không khỏi cười nhẹ một cái. Bàn này quy tụ nhiều nhân vật “máu mặt” như Cố gia, Hứa gia, Phương gia, Ngụy gia, còn có cả Tiêu gia nữa.
“Giới thiệu với mọi người, đây là em họ của em, tên là Dương Tâm.” Tuệ Nghiên mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi tò mò nhìn Hứa thiếu Hứa Thiệu Huy và Minh Triệt ngồi đối diện nhau. Tuy nhìn như lơ đễnh chẳng quen biết, để ý kĩ sẽ thấy họ chú ý đến từng hành động của nhau.
Dương Tâm dịu dàng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn si mê nhìn về một phía. Tuệ Nghiên nhủ thầm trong lòng, xem ra có một vị nào đó đã được cô ta nhắm trúng.
Chào hỏi thêm một lúc, Tuệ Nghiên kéo cô gái đã si ngốc sang một bên. Cô ta ngay lập tức hỏi cô: “Người đàn ông ngồi ở kia là ai vậy?”
Theo hướng chỉ tay của cô ta, ánh mắt Tuệ Nghiên dừng lại trên người Minh Triệt. Cô đoán không sai mà, quả nhiên vẫn u mê nam chính.
“Con trai của Tiêu tổng, tên Minh Triệt.” Bây giờ không hiểu sao nam chính không dùng họ Hứa, nhưng cô cũng không tiện tiết lộ bí mật của người ta ra ngoài.
“Cái này… chị có thể… giúp em không?”
“Không.” Tuệ Nghiên dứt khoát trả lời. “Việc thím nhờ chị đã làm xong rồi, việc còn lại là tự gia đình em sắp xếp. À, đừng nghĩ đến việc nhờ ba chị.”
Nói xong cô liền xoay người bỏ đi, để lại đằng sau Dương Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, ấy ngón tay bấu chặt vào nhau. Cô ta đi tìm mẹ mình. Để rồi xem người đàn ông cô ta chọn sẽ tốt hơn người mà cô chọn bao nhiêu lần! Hừ! Đồ không biết tốt xấu.
Một lúc sau, tiệc cũng gần tàn, nhiều người không thân thiết đã chuẩn bị ra về. Tuệ Nghiên cũng không cần thiết phải đứng chào khách nữa, việc còn lại chỉ cần nhờ pa pa với hai anh.
Tầng trên cùng của khách sạn được bao quanh bởi kiếng cường lực trong suốt, từ trên đó có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Theo lời gợi ý của Sở Y, Tuệ Nghiên đi thang máy lên tầng trên cùng.
Màn đêm buông xuống từ lâu, phố thị tấp nập ánh đèn. Phố về đêm vẫn nhộn nhịp, hơi thở của màn đêm không làm mờ đi ánh đèn điện sáng trưng từ những tòa cao ốc. Bên dưới lòng đường, dòng xe cộ vẫn di chuyển đều đều.
Tuệ Nghiên không mở đèn, nơi cô đang đứng chỉ có ánh sáng mờ ảo từ tòa cao ốc bên cạnh và ánh trăng trên cao. Trăng ở thành phố không dễ gì mới thấy được, nhưng nó khiến cô cảm thấy cô đơn.
Dương Tuệ Nghiên đã từng một lần từ bỏ sinh mệnh vì mệt mỏi, cô sợ kiếp này bản thân cũng không vượt qua được nội tâm yếu đuối.
“Màn đêm dễ khiến ta cảm thấy cô đơn, phải không?” Phía sau có giọng nói. Giọng nói này cô đã nghe không ít lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó ấm áp như lúc này.
“Đúng vậy, có một chút cô đơn.” Cô xoay người, tà váy hơi nhẹ lay. Người đàn ông trong bộ âu phục nghiêm chỉnh nhìn cô, gương mặt như tạc tượng khiến người ta mê muội. “Sao Tiêu thiếu gia lại lên đây rồi?”
Minh Triệt đi lên một bước, kéo khoảng cách giữa hai người xuống còn vài bước chân. Hắn nhìn cô, trong mắt không giấu được nhu tình. “Tôi tìm em.”
“Tiêu thiếu có chuyện muốn nói sao?” Cô nghiêng đầu, giữ nụ cười tươi tắn.
“Em không tò mò chúng ta đã gặp nhau khi nào sao?”
“À… nếu Tiêu thiếu nhắc lại, tôi nghĩ mình sẽ nhớ được một chút.”
Minh Triệt mím môi, lại bước thêm một bước nữa. “Sinh nhật bảy tuổi của Ngụy Lan Chi…”