Ba năm không ngắn cũng không dài lại trôi qua, mang theo vô vàn những biến đổi to lớn.
Vai diễn nữ hai thật sự tạo cho Tuệ Nghiên một tiếng vang lớn, con đường trước mắt cũng mở rộng ra không ít. Tuy ban đầu có nhiều người chỉ trỏ, đàm tiếu, nhưng Dương Kha đã một tay dẹp hết tất cả. Càng về sau, càng có nhiều người công nhận tài năng của Tuệ Nghiên.
Đó là trong mắt người khác, chứ trong mắt một số người thì không giống như vậy. Thụy Nhiễm là một ví dụ điển hình. Cô ta bởi vì vai diễn nữ hai mà tốn không ít tâm tư, kết quả còn chưa thử vai thì vai diễn đã dành cho người khác, hơn nữa còn là một người không có tên tuổi.
Dương tam tiểu thư cậy thế ức hiếp người khác, tranh giành tài nguyên, đó là một hot search nổi đình đám trong thời gian đoàn phim vừa mới bắt đầu quay. Người phát tán thông tin chẳng ai khác ngoài Thụy Nhiễm, sau sự việc ấy cô ta cũng bị Dương Kha để mắt tới, cắt bớt không ít tài nguyên.
Trời mùa hè oi bức nhưng vẫn không thể làm cho không khí ở biệt thự nhà họ Dương ấm áp thêm chút nào. Tuệ Nghiên ngồi co ro trên ghế, he hé mắt nhìn ba người đàn ông mặt cau mày có ngồi ở phía đối diện.
Chuyện là hôm nay có một vị tổng giám đốc công ty sang hợp tác với Dương thị, sau đó ngỏ ý cho cô và con trai hắn xem mắt. Con trai hắn chẳng có gì cả, ngoài trừ cái khối gia tài kếch xù và gương mặt điển trai. Tên đó là công tử bột từ trong trứng nước, không hề biết làm việc gì cả.
Tuệ Nghiên cụp mắt, đường công danh thuận lợi nhưng không có nghĩa là đường tình duyên cũng thuận lợi nốt. Từ sau sinh nhật mười tám tuổi, số lần cô được gặp Phiến Luân chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai người cũng không có tiến triển thêm chút nào, ngầm thống nhất với nhau là không nhắc về chuyện trong thang máy nữa.
Bởi vì bị Dương Lâm bắt gặp, từ đó về sau mỗi lần cô đến Cố gia đều có cậu đi cùng, đồng thời không được ở qua đêm và không thấy Phiến Luân ở nhà. Tuệ Nghiên cũng vừa quay phim vừa học ở trường, thời gian không còn nhiều như trước. Đổi lại, tần suất nhắn tin của hai người nhiều hơn một chút.
“Nghiên Nghiên.” Dương Kha trầm giọng gọi.
“Dạ.” Năm nay cô hai mươi mốt tuổi, Dương Kha cũng đã năm mươi hai rồi, trên mặt cũng đã có nếp nhăn và tóc cũng có nhiều thêm mấy sợi bạc. Chức tổng giám đốc đã giao lại cho Dương Lâm, hắn ở nhà với Sở Y, thỉnh thoảng lại ra ngoài du lịch.
“Con cảm thấy thế nào?” Hắn siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, chỉ hận không thể đấm vào mặt hai ba con này.
Tuệ Nghiên lắc đầu. “Con không đồng ý.”
Mấy kẻ thiếu gia chỉ biết xài tiền này, lấy về chẳng khác nào rước thêm của nợ. Gương mặt đẹp thì sao? Cô cần chồng, con cô cần ba, cha mẹ cô cần con rể chứ không phải là một cái “nhà chứa” cần tìm người có gương mặt.
Tiền, Tuệ Nghiên cô còn thiếu hay sao? Gương mặt kia tuy nói đẹp nhưng cũng không quá mức kinh diễm, cô có thể chọn ra vài người còn đẹp hơn anh ta nữa kìa. Đừng nói chi xa xôi, hai anh trai cô cũng đẹp hơn anh ta mấy lần.
“Được, pa pa giải quyết cho con.”
Lúc này không khí mới dịu đi đôi chút, Dương Lâm bỗng hỏi. “Em vừa nhận một kịch bản khác của đạo diễn Phùng đúng không?”
“Vâng.”
“Nữ chính?”
“Đúng vậy.”
Tuệ Nghiên nghĩ về phim mới, có chút hào hứng. Đây là một bộ phim cổ trang huyền huyễn xoay quanh một thế giới kì ảo gọi là Thiên giới. Nam chính là Thượng thần, nữ chính là công chúa tộc hồ ly đã bị diệt tộc. Nam chính cưu mang nữ chính, về sau lại nảy sinh tình cảm.
Cốt truyện đặc sắc, hơn nữa nghe nói rất được để ý đầu tư, tạo hình nhân vật cũng rất phù hợp. Nam chính là Vũ Hà Uy, người mà cô suýt thì hợp tác một lần. Chạy trời không khỏi nắng là đây sao?
“Còn một tháng nữa là vào đoàn phim rồi, có muốn đi chơi không?”
“A? Đi đâu?”
“Biệt thự hồ Sơn Nam, đã lâu rồi em không tới đó mà. Hay là đến thử xem, hoa phượng nở rất đẹp.”
“A, mọi người đi cùng không?” Tuệ Nghiên hào hứng hỏi.