Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 68




Nhu Nhu bật cười, cô nhìn đồng hồ sắp đến giờ hẹn với chị Hồng rồi, đột nhiên tin nhắn từ Dương Lý cũng nhảy lên.

"Cậu vừa bảo vệ khoa luận tốt nghiệp xong sao, chúng ta đi ăn đi mình mời."

Nhu Nhu giấu chuyện mình tuần này mình sẽ bảo vệ khóá luận, nhưng Dương Lý lại lén biết được, cô cười bất lực nhắn lại.

"Nhưng mình có hẹn mất rồi."

Sau khi thoát ra cô lại không can tâm cho lắm, cô quyết định nhắn hỏi chị Hồng.

"Em có vài người bạn, có thể dẫn tới ăn cùng không?"

Chị Hồng rất thoải mái.

"Không phải càng nhiều người càng vui sao, em cứ dẫn bạn tới đi, bảo vệ khóa luận xong thì hẹn với bạn mới đúng chứ."

Nhu Nhu nhìn dòng tin nhắn mà mỉm cười, cô quay ra khoác vai Thư Minh.

"Đi, chị dẫn em đi ăn tối, em chưa ăn gì đúng không, chắc là đói lắm rồi."

Thư Minh được ăn một bữa miễn phí đương nhiên là vui ra mặt, ra đến cổng trường taxi đã đến rồi, Thư Minh còn bất ngờ với độ chi tiền của nhà giàu, cậu ta lên xe với vẻ hoang mang, còn Nhu Nhu thì rất vui vẻ, cô đã hoàn thành xong bài tập lớn nhất cuộc đời của mình, như đã chút được gánh nặng trên vai, ngay lúc này làm gì có ai thảnh thơi bằng cô.

Thư Minh lên xe bỗng ngồi khép nép, Nhu Nhu ngồi thảnh thơi lướt điện thoại.

Điện thoại của cô lại rung lên, Nhu Nhu thấy đó là Thành Thành, Thư Minh lướt mắt sang cũng thấy nhưng chẳng biết đó là ai, Nhu Nhu bình tĩnh nghe điện thoại.

"Alo."

Đường dây bên kia lại vang đến tiếng nhạc sập sình, nhưng nhạc này không giống như ở trong quán bar lắm, giống như là anh ấy đang ở một lễ hội âm nhạc nào đó.

Bên kia lên tiếng dường như có thể ngửi được cả mùi rượu bia qua màn hình, giọng nói của anh cất cao lên như mất tỉnh táo.

"Nhu à."

Nhu Nhu thở dài đáp.

"Là em đây."

Thư Minh rất thích hóng hớt, nghe có vẻ bất thường cậu ta liền ngồi dịch lại gần cô, có thể nghe được đường dây bên kia nói gì.

"Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi em, là anh đã không tin tưởng em, anh nên làm gì bây giờ?"

Giọng nói của anh còn kèm theo tiếng mếu như cố nín chặt của anh ấy, Thành Thành bắt đầu nói nhăng nói cuội,

Nhu Nhu biết là anh ấy say rồi, nhưng cô cảm thấy mệt mỏi mỗi khi anh ấy say là lại tìm đến mình, cô lại thở dài đáp.

"Anh xin lỗi vì chuyện gì nữa, anh không hề có lỗi."

Thư Minh quay ra, cậu ta đã hiểu chút gì đó rồi, đối tượng bên kia là ai cậu ta đã dần nhận ra, chỉ là không ngò sau bao nhiêu năm im bặt thì đây là lần đầu tiên thấy hai người này liên lạc lại.

Thư Minh định lên tiếng, Nhu Nhu liền đưa ngón trỏ đặt lên miệng mình ra hiệu cho cậu ta im lặng.

Thư Minh cũng nghe lời, đường dây bên kia bắt đầu sụt xịt.

"Anh phải làm gì bây giờ, nếu bây giờ anh kể cho em nghe một câu chuyện để thanh minh cho mình em có tin không?"

Nhu Nhu lại cười trừ.

"Anh còn gì để thanh minh à, em rất tò mò đó."

Bỗng nhiên chẳng nghe thấy tiếng của anh ấy nữa, Nhu Nhu cũng không lấy làm lạ, cô chờ một chút sau khi không nhận được phản hồi thì liền muốn tắt máy.

Cô vừa đưa tay lên muốn tắt thì bên đó cũng lên tiếng.

"Lâm Thiên có kể gì về anh không?"

Nhu Nhu vẫn bình thản đáp.

"Không có, anh ấy không nhắc gì đến anh cả."

Thành Thành lại im lặng, Nhu Nhu nhìn màn hình thở dài mệt mỏi.

Thư Minh lúc này cũng thấy khó chịu thay cô, cậu ta nói nhỏ.

"Bộ anh ta đang chơi mèo vườn chuột à."



Cậu ta nói xong thì bên đó cũng lên tiếng.

"Vậy thôi, anh quyết định sẽ không kể em nghe nữa, không kể em nghe sẽ tốt hơn."

Nhu Nhu chưa kịp lên tiếng thì Thành Thành đã chen miệng vào nói.

"Anh sẽ không nói nữa, bây giờ anh buồn ngủ quá."

Chưa kịp để người ta nói lại thì bên đó đã tắt điện thoại, làm Nhu Nhu mặt nghệt ra luôn, cô nhìn chăm chăm vào điện thoại không biểu hiện gì nhưng Thư Minh có thể thấy chị ấy vô cùng bất lực.

Thư Minh đã an ủi chị.

"Là anh ta đúng không, người đàn ông hẹn chị năm năm, chị đừng chờ anh ta nữa, anh ta có vẻ chỉ tìm đến chị lúc anh ta say mà thôi, anh ta không hề nghiêm túc."

Nhu Nhu lặng lẽ cất điện thoại vào túi xách của mình, lúc này để gượng cười thì cũng không thể, Nhu Nhu đã rất quyết tâm từ bỏ tình cảm với anh ấy, nhưng mỗi lần cô sắp buông bỏ được thì anh lại tìm đến.

Cô nghe Thư Minh nói thì cũng chỉ im lặng, cô không tin là anh sẽ lợi dụng mình, cũng không tin là anh sẽ làm gì đó xấu xa với mình, vì những chuyện trong quá khứ, hình ảnh của anh trong lòng cô rất đẹp, anh là một anh chàng ấm áp đi từ con đường nắng đến sởi ấm cho tâm hồn cô, khi cô kể về chuyện gia đình của mình, anh đã lạc quan nói với cô rằng, không phải em đã có hai người mẹ và hai người ba sao, trong lúc cô bất lực nhất anh chính là người xuất hiện và giải cứu cô, cô chưa bao giờ thấy một người theo đuổi một ai đó mà lại mãnh liệt đến vậy.

Nhưng mối quan hệ của hai người bây giờ chỉ có thể cứu vớt bằng hai từ bạn bè, anh ở cách xa nơi đây chính là bức tường ngăn cách lớn nhất, chỉ có một cách là ngay lúc này anh ấy xuất hiện ở đây thì may ra mối quan hệ của hai người có thể hàn gắn vì hơi lửa tình cảm trong trái tim cô vẫn chưa tắt hẳn.

Xe đã đến nơi, Nhu Nhu thở dài rồi mỉm cười với Thư Minh.

"Chị biết rồi, mau xuống thôi."

Hai người tới được chỗ hẹn, là quán nướng cũ mà cô và chị Hồng đã tới lần trước, lần này chị Hồng không đi một mình còn kéo thêm cả Hà Hồng Thiên, cậu ta làm bên bộ phận nhân sự, Nhu Nhu còn không biết sao chị Hồng lại quen được cậu ta.

Lúc này lại có một chiếc xe khác đồ lại chỗ lúc nãy, bước từ trên xe xuống là Dương Lý, người chị dâu vừa thấy

Nhu Nhu là chạy đến, Thu Minh lễ phép cúi chào các chị và Hà Hồng Thiên.

Bữa tối cùng chỉ toàn là mấy câu chuyện càu nhàu của chị Hồng, chị ấy say là lại khóc lóc nhớ về người yêu cũ, nhưng tuyệt nhiên lần nào chị ấy cũng khóc mà lại không gọi điện quấy người đó, Hà Hồng Thiên ngồi đối diện chị Hồng hơi nhăn mày, Nhu Nhu ngồi bên cạnh cậu ta, tiện thể đấy ly bia qua chỗ cậu ta.

Cô rất tò mò, tối nay cậu ta là người uống ít bia, lại có vẻ lo lắng gì đó.

"Anh sợ say sao."

Hà Hồng Thiên nở một nụ cười công nghiệp đáp cô.

"Anh không giỏi uống cho lắm, dạo này dạ dày anh cũng không được khoẻ nên kiêng một chút."

Nhu Nhu cũng cười trừ, lúc này hòà chung với không khí say chất cồn của chị Hồng có cả Thư Minh, hai người này ngồi cạnh nhau quàng vai bá cổ trò chuyện còn hát hò gì đó.

Thư Minh đưa cốc bia hướng về phía Hà Hồng Thiên, anh ta lịch sự uống một chút, sau đó đến cốc thứ hai thì lại vội vã từ chối, Thư Minh say vào là chẳng muốn tha cho người ta, cậu ta cứ hướng cốc bia về phía Hà Hồng Thiên như bắt anh ta uống cho bằng được.

Nhu Nhu vội nắm chặt cổ tay Thư Minh ngăn lại, Thư Minh bắt đầu ợ hơi một cái rồi mắt lim dim ngả người vào chị Hồng rồi ngủ luôn, chị Hồng cũng theo thế mà gục đầu xuống ngủ cùng.

Nhu Nhu nhìn cậu ta mà không tin, Hà Hồng Thiên cũng ái ngại nhìn cô, Dương Lý là người không đụng rượu bia từ đầu bữa đến giờ, cầm khư khư cốc nước chanh, thi thoảng nhấp một ít cho đỡ nhạt miệng.

Dương Lý thấy hai người này say thì chủ động muốn đưa Thư Minh về cho.

"Tớ không uống rượu bia gì, để tớ đưa Thư Minh về cho, tớ biết chỗ cậu ấy ở."

Nhu Nhu hướng mắt xuống bụng của Dương Lý lắc đầu.

"Để tớ gọi anh Lâm Thiên đến đón cậu về, hai người họ cứ giao cho mình."

Dương Lý cũng định lên tiếng nhưng Hà Hồng Thiên đã ngắt lời.

"Em và Nhu Nhu sẽ đưa hai người họ về, chị cứ yên tâm."

Dương Lý đột nhiên ngại ngùng, Nhu Nhu lấy máy ra gọi Lâm Thiên ra đón Dương Lý, lúc này Hà Hồng Thiên cũng vẫy tay gọi nhân viên tính tiền, anh ta rất nhanh tay, trong chốc lát đã quét mã tính tiền xong rồi, Nhu Nhu và Dương Lý chỉ vừa kịp cười với nhau một cái anh ta đã cười tươi nói.

"Hôm nay em mời ạ, em vừa tính tiền xong rồi."

Nhu Nhu lấy điện thoại ra, lần trước cô có lưu số tài khoản của anh ta, cô cười gượng nói.

"Để về nhà em chuyển lại cho anh, bữa này em mời mà."

Hà Hồng Thiên rất khách sáo.

"Em vừa bảo vệ khoa luận xong đúng không, để chúc mừng em thì bữa này anh mời."

Nói xong còn đưa tay lên xoa đầu cô một cái, nhận ra hành động của mình khá là kỳ lạ nên anh ta vội rụt tay lại rồi cười ngượng ngùng.



Dương Lý được Lâm Thiên đến đón, hai anh em Lâm Thiên và Nhu Nhu chẳng nói câu nào với nhau, cứ mặt nặng mày nhẹ, người ngoài nhìn vào đã thấy hai anh em không ưa gì nhau.

Hai người say xỉn kia sau khi được gọi dậy cũng không biết trời đất gì rồi, Hà Hồng Thiên và Nhu Nhu kéo họ vào được trong xe ngồi cũng rất là mệt mỏi.

Hai người chen vào trong xe taxi đưa chị Hồng về đến nhà trước, Nhu Nhu như mọi lần chăm chị ấy, cô cởi giày cởi áo khoác cho chị, đắp chăn kiểm tra thiết bị trong nhà thực sự an toàn rồi mới yên tâm rời đi, trạm kế tiếp là chỗ ở của Thư Minh.

Cậu ta là sinh viên nên thuê trọ giá rẻ mà ở, cũng không xa trường lắm, có vẻ là giờ giấc cũng tự do, có bạn cùng phòng của cậu ta rất niềm nở, cậu ta cúi đầu cảm ơn hai người đã đưa bạn cậu ta về.

Hà Hồng Thiên và Nhu Nhu đi ra khỏi ngõ, anh ta ái ngại gãi đầu, dáng vẻ này trông như một tên ngốc, Nhu Nhu tâm trí rồi bời cộng với việc trước khi đến đây Thành Thành đã gọi điện nói chuyện với cô, cho nên dáng vẻ này của Hà Hồng Thiên làm cô liên tưởng tới anh, hai người đứng bên vệ đường, hơi ái ngại chút, Hà Hồng Thiên là đàn ông con trai, đêm hôm khuya khoắt anh ta cũng không thể để con gái đi về một mình được.

"Nhà của em gần công ty nhỉ, khuya rồi để anh đưa em về nhé."

Điện thoại cô đột nhiên rung lên Nghiêm Duyễn gửi tin nhắn đến cho cô.

"Anh đang ở dưới dãy nhà trọ của Thư Minh đây, anh có chút chuyện muốn nói với em."

Nhu Nhu nhìn xung quanh thấy bóng người lấp ló sau hàng rào hoa kia, cô mỉm cười gọi anh ấy ra.

"Nghiêm Duyễn anh ra đây đi."

Hà Hồng Thiên đột nhiên giật mình, Nghiêm Duyễn lúc này cũng từ trong bụi rậm bước ra, còn mỉm cười rất tươi.

Nhu Nhu quay ra giới thiệu với Hà Hồng Thiên cũng nhận tiện nói luôn.

"Hồng Thiên, đây là Nghiêm Duyễn gần như là anh trai của em vậy, anh ấy biết anh đó, với lại giờ khuya rồi anh cứ về trước đi, lát nữa em sẽ về cùng với anh ấy."

Hà Hồng Thiên mỉm cười đưa tay ra.

"Chào cậu, tôi cũng biết cậu đó, cậu nổi tiếng với khoa chữa lành tâm lý, cũng là Youtuber rất nổi tiếng."

Nhu Nhu cảm thán nhìn Nghiêm Duyễn, cô biết định hướng của anh ấy, chỉ không ngờ là anh ấy lại được nhiều người biết đến như vậy.

"Anh nổi tiếng quá nha."

Hai người đàn ông bắt tay nhau xong Hà Hồng Thiên ái ngại hỏi lại cô.

"Hai người có việc gì sao mà lát nữa mới về? Với lại anh đã gọi bạn đến đón rồi, em thực sự vẫn chưa định về hả."

Nhu Nhu vừa cười vừa thở dài.

"Bọn em đang bàn một chuyện sẽ khá là tốn thời gian đó, anh cứ về trước đi."

Nghiêm Duyễn cũng nhìn anh ta gật đầu, lúc này người bạn mà anh ta gọi đến đón cũng đã đến nơi, một chiếc xe hơi hạng sang đỗ ngay bên cạnh anh ta.

Người bạn của Hà Hồng Thiên hạ cửa kính xuống mặt lạnh nhìn một lượt, sau khi ánh mắt dán lên người Hà Hồng Thiên thì anh ta mỉm cười.

"Đêm hôm cậu chạy đi uống bia rồi đi lung tung như thế này hả, đây là quán nướng của cậu sao."

Hà Hồng Thiên ngại ngùng chỉ cười ha ha, Nghiêm Duyễn và Nhu Nhu thì có vẻ mặt hơi bất ngờ, Nhu Nhu biết anh bạn này của Hà Hồng Thiên.

Anh ta là hàng xóm đối diện nhà cô luôn, cô cũng biết anh ta làm việc ở công ty nhà cô, là công ty Đình Nhu, làm trưởng phòng marketing thì phải, cô cũng có đụng mặt vài lần, cũng biết được anh ta tên là Trần Thế Hà.

Nhưng thái độ nhìn cô này có vẻ anh ta không muốn cô nhận ra cho lắm, cô chỉ cúi đầu mỉm cười với anh ta coi như lịch sự.

Nghiêm Duyễn thì thấy anh bạn này và Hà Hồng Thiên có gì đó lạ lùng, bạn bè lại đi hạnh hoe nhau uống bia, ăn đồ nướng.

Hà Hồng Thiên vội vã chào tạm biệt hai người rồi lên xe, anh ta vẫn giữ cửa kính chào hai người lần nữa.

Nhu Nhu thấy cài áo hình bông hoa đen kia ngự trị trên ngực anh ta sắp rơi xuống, cô vội vã chỉ vào đó.

"Cái cài hoa trên áo anh hình như sắp rơi rồi đó."

Hà Hồng Thiên vội vã gỡ nó xuống.

"O, cảm ơn em đã nhắc."

Vừa tươi cười thì anh bạn của Hà Hồng Thiên đã không nhịn được nữa mà lái xe bỏ đi mất, hai người ở lại lần đầu tiên thấy người bất lịch sự như vậy, nhưng anh ta là hàng xóm của Nhu Nhu cô cũng từng tiếp xúc với anh ta, không nghĩ là anh ta sẽ hành xử như thế.

Nghiêm Duyễn hơi nhếch nhẹ dường như muốn chửi người này.

"Coi thái độ của anh ta kìa, bất lịch sự thật đấy."

Nhu Nhu cũng không quan tâm lắm, cô quay ra hỏi Nghiêm Duyễn.

"Anh có chuyện gì muốn nói hả."