Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 67




Thành Thành mỉm cười nói một cách chậm rãi.

"Lâu lắm rồi không được nói chuyện với em như vậy"

Nhu Nhu liền hỏi han anh.

"Sáng nay anh đã về nhà bằng cách nào vậy?"

Thành Thành lúc đó đang nói chuyện với cô điện thoại đã hết pin, cũng vì thế mà cô không gọi lại được cho anh.

Lúc đó bạn của anh đã tới đưa anh về nhà, lúc tỉnh dậy đầu óc anh ong ong, còn tưởng rằng đã ngủ mơ thấy cô, được nói chuyện với cô, đến khi kiểm tra lại điện thoại mới biết anh đã gọi cho cô, nhưng trớ trêu là anh chẳng nhớ được là mình đã nói gì, cũng chỉ nhận ra rằng những gì mình nói là những thứ không nên nói.

Thành Thành ái ngại cười gượng qua màn hình xin lỗi với cô.

"Anh xin lỗi vì đã gọi điện làm phiền em, anh không nhớ được là mình đã nói những gì, cũng không biết là mình đã làm gì, nhưng anh có thể chắc chắn là nó quá đáng, xin lỗi em"

Nhu Nhu mỉm cười.

[ Anh không hề nói gì quá đáng cả, anh chỉ nói ra nỗi lòng của mình mà thôi.

"Lúc đó em đang ở ngoài đường, thật ra em chỉ giữ máy mà thôi, em không nghe thấy anh nói gì cả, nhưng em lại chắc chắn là anh sẽ không nói gì quá đáng đâu."

Bất giác cả hai người đều đồng lòng nghĩ cho đối phương, Nhu Nhu gượng cười."Hai năm sau anh mới về sao?"

Thành Thành mỉm cười gật đầu.

"Ừm, hai năm sau anh mới về, anh thất hứa với em rồi."

Nhu Nhu hướng mắt xuống dưới.

"Anh đã thất hứa hai lần đẩy, chụp ảnh với em nhân ngày tổng kết và năm năm quay lại, anh còn nhớ không."

Thành Thành cuối cùng cũng thôi cười, hình như không đồng ý với câu nói của cô lắm, nhưng lại không phủ nhận.

"Ò, đúng rồi, anh thất hứa tận hai lần lận."

Nhu Nhu lại mỉm cười, đường nét trên khuôn mặt anh thay đổi một chút, cô thấy anh đã gầy hơn trước kia, có lớp xám nhạt ở khuôn miệng và cằm, anh ấy quên cạo râu rồi, Nhu Nhu có thể thấy được một Thành Thành trưởng thành trong tưởng tượng của cô.

Cô đã bao lần tưởng tượng thấy dáng vẻ chín chắn của anh, anh ấy hiếm hoi đăng ảnh lên mạng xã hội, ảnh đăng cũng đều giấu mặt, cô không khỏi tham lam muốn nhìn một chút nữa, cô muốn ghi nhớ lấy dáng vẻ này của anh, cô sợ một ngày nào đó hình ảnh của anh trong lòng cô sẽ mờ dần.

Thật nực cười, sáng hôm này cô đã quyết định không đợi anh nữa, nhưng tối đến được nói chuyện với anh, được thấy anh qua màn hình này cô lại không kìm lòng được, cô muốn được gặp anh bây giờ, cô muốn được vuốt trượt đường sống mũi kia, được sờ lên cặp kính cận của anh ấy và nhẹ nhàng nói với anh ấy rằng.

"Em rất nhớ anh"Nhu Nhu không biết được anh đang nghĩ gì, có cảm giác như thế nào, ngay lúc này hai trái tim cùng chung nhịp đập, cả hai dường như đều có thể thấy được trái tim mình đang nhảy múa, nó ở trong lồng ngực đập bập bùng rất mãnh liệt.

Thành Thành mơ màng nói với cô.

"Anh rất nhớ em."

Nhu Nhu tim càng đập mạnh hơn, cô suýt chút nữa thì câu tương tự đã thốt ra.

Nhu Nhu mỉm cười.

"Vậy sao."

Cô né tránh ánh mắt của anh, bối rối nhìn đi chỗ khác, Nhu Nhu đường đột nhiên cầm một chiếc đùi gà ra trước mặt điện thoại, Thành Thành cũng đột nhiên bừng tỉnh.

"Anh Thành Thành anh đã ăn tối chưa?"



Nhu Nhu bật cười chen câu chuyện vào.

"Nhu Đường, chỗ của anh ấy đang là ban ngày, nếu chị nhớ không nhầm thì đã quá giờ trưa rồi."

Nhu Đường ngây ngô nhìn chị và nhìn người con trai qua màn hình kia.

"Vậy là anh ấy đã ăn trưa rồi ạ."

Thành Thành cũng lên tiếng.

"Đúng rồi đó, anh đã ăn trưa rồi"Bỗng nhiên bụng của anh réo lên, sợ qua màn hình có thể nghe thấy Thành Thành vội tắt mic đi, mặt anh ngượng ngùng.

Nhu Nhu nhìn ra bên ngoài, chỗ của cô đã tối, Nhu Nhu mỉm cười nói với anh.

"Dạo này trời hay mưa lắm đó, bên đó thì thế nào?"

Thành Thành quay ra nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, những tia nắng lung linh ngoài kia làm người ta thấy rất vu vẻ tươi sáng.

"Bên anh trời đang nắng, để anh gửi một chút nắng về cho hai chị em nhé."

Nhu Nhu bật cười, Thành Thành lại nhận ra vừa rồi Nhu Đường cầm đùi gà lên là đang ăn tối, anh cũng không muốn làm phiền cô như vậy nên đã chủ động thôi cuộc trò chuyện.

"Em chưa ăn cơm đúng không, vậy thì ăn cơm đi nhá."

Nhu Nhu cũng mỉm cười, trước khi tắt cô đã lấy hết can đảm để nói với anh về cảm xúc của mình.

"Em quyết định rồi, em quyết định sẽ không đợi anh nữa, tạm biệt anh"

Nói xong thì Nhu Nhu vội vẫy tay chào anh, sau đó liền tắt máy, Thành Thành ở bên đường dây kia nhận được câu nói đó thì cũng không bình tĩnh được nữa, anh bắt đầu vứt điện thoại ra một bên rồi đứng lên đập gối đập bàn thật mạnh tay.

Cảm xúc rối tung cả lên, anh vừa nhận ra cô ấy vẫn luôn đợi anh suốt năm năm, thì ra Nghiêm Duyễn không nói dối, cô ấy thật sự đợi anh năm năm.

Thành Thành vội vã chộp lấy điện thoại, run tay bấm vào đoạn chat với Lâm Thiên, bên trong có những đoạn tin nhắn ngắt quãng thành ngày, cũng có một

vài hình ảnh của cô với Dương Trình.

Anh gõ vội gửi cho Lâm Thiên.

"Cậu muốn làm cái gì vậy? Rốt cuộc cậu muốn cái gì mà lừa tôi?"

Không tự chủ được nữa, Thành Thành liền gọi cho Lâm Thiên.

Bên kia liền bắt máy, nhưng chẳng nghe tiếng của anh ta, Thành Thành bất mãn đưa cao giọng lên như hét vào đường dây bên kia.

"Không phải anh nói Nhu Nhu và Dương Trình đang hẹn hò sao? Anh lừa tôi sao? Em ấy vẫn đợi tôi suốt năm năm, anh lừa tôi để tôi không liên lạc với em ấy, giờ em ấy không đợi tôi nữa, anh có ý gì vậy? Anh đang muốn thể hiện cái gì hả?"

Đầu dây bên kia lại im lặng, Thành Thành bực mình vì không nhận được phản hồi, lửa giận đã dâng đến tận cùng, Thành Thành liền ném luôn điện thoại xuống đất, anh vò đầu bứt tai thở một cách mệt mỏi, cũng không ngờ là mấy năm trước mình lại hành xử một cách ngu ngốc để rồi bây giờ tuột mất cô như vậy, vốn dĩ cô ấy đã luôn chờ anh, cô ấy luôn lặng lẽ hướng về anh như thế, chỉ có anh là ngu ngốc không nhận ra, cứ tưởng rằng cô ấy đã không đợi mình nữa, tưởng rằng cô đã có một mối tình dài với người khác.

Thành Thành ngồi xuống co chân lên ghế, ngồi cuộn lại như một con mèo con, anh bối rối mất phương hướng, hiện tại đang không biết phải làm sao để giải quyết chuyện này, anh thật sự không muốn sự chờ đợi của cô và sự cố gắng của mình suốt bao năm qua bị vùi lấp mất.

Đường dây bên kia nhận được cả tiếng va đập, sau đó mất kết nối.

Người nhận điện thoại không phải là Lâm Thiên mà là Dương Lý, cô ấy dường như đã hiểu được chút chuyên sau khi mất kết nối với bên đó liền vào đoạn chat xem lại tin nhắn với Thành Thành.

Dương Lý lướt xuống rất nhanh, có những đoạn tin nhắn dài ngoằng được Lâm Thiên nhắn gửi đi, có cả ảnh từ rất lâu của Nhu Nhu và Dương Trình ở cạnh nhau, lúc này Dương Lý đã hiểu ra vì sao mà Thành Thành lại không liên lạc lại cho Nhu Nhu nữa, vì sao mà đôi gà bông này lại bị chia cắt.

Cô thật không thể tin vào mắt mình, người chồng sắp cưới của cô lại là một kẻ tự cho mình là đúng đến thái quá như vậy, Dương Lý nhăn mày nhăn mặt, vừa rồi cô đã cố gắng giải thích và trách cứ anh ta vì chuyện kết hôn bây giờ còn thêm việc này nữa, thật sự anh ta là trẻ con hay sao mà hành xử như vậy.



Dương Lý ở trong phòng của Lâm Thiên đang gấp quần áo dở, cô cầm vạt áo vừa do dự không biết có nên nói với Nhu Nhu không, nhưng nếu nói ra chuyện trước chưa giải quyết chuyện cũ lại bị lôi lên sẽ càng làm Nhu Nhu khó chịu, không những khó chịu mà có thể là bỏ cái nhà này đi luôn.

Dương Lý thoát đoạn chat với cô ra ngoài, Lâm Thiên lúc này cũng mở cửa đi vào, với niềm vui sắp kết hôn trước mắt, Lâm Thiên chạy đến ôm lấy Dương Lý đang nằm trên giường mệt mỏi than vãn với cô.

"Mẹ vừa hỏi là hai chúng mình có định ra ở riêng không, tuy hỏi vậy nhưng mẹ lại có vẻ muốn hai đứa mình ở chung nhà, nhưng anh muốn ở riêng.

Lâm Thiên hơi nũng nịu, Dương Lý vội gạt tay Lâm Thiên ra, cô cầm điện thoại của anh lên chất vấn, vẻ mặt lạnh lùng.

"Anh đã làm gì vậy?"

Lâm Thiên nhìn đoạn chat mím môi hơi ái ngại, có lẽ anh ta cũng không biết giải thích ra sao cho Dương Lý hiểu.

Dương Lý không nhận được phản hồi liền bực mình vứt mạnh áo xuống giường, cô đứng lên cáu gắt với anh.

"Lâm Thiên, dù là anh nghĩ cho Nhu Nhu nhưng anh chỉ là một kẻ ngáng đường cậu ấy mà thôi, tại sao anh phải làm vậy?"

Lâm Thiên nắm lấy hai tay Dương Lý để cô ấy ngồi xuống, Dương Lý khó chịu rụt một tay ra ôm bụng mình ngồi xuống, Lâm Thiên cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.

"Anh không thích Thành Thành, cậu ta là người bạo lực, trước đó cậu là đứa côn đồ không khác gì đòi nợ thuê cả, trước đó cậu ta còn đánh anh, không chỉ bạo lực, cậu ta còn chẳng giỏi giang gì, học lực không, năng khiếu không, tốt nghiệp xong cũng phải theo sắp xếp của ba ra nước ngoài du học để cứu vớt tương lai của cậu ta, em nhìn Nhu Nhu xem, em ấy là một người vẹn toàn, ở bên một người bạo lực và kém cỏi như cậu ta em ấy có hạnh phúc được không?"

Dương Lý hết nói nổi, cô chơi với Nhu Nhu lâu như vậy, thường xuyên trò chuyện với cậu ấy như vậy đương nhiên có một số chuyện về Thành Thành cô cũng biết, Thành Thành không hẳn là một người như vậy.

Thành Thành ba năm cấp ba vốn nổi tiếng là người bạo lực, côn đồ, học lực kém, giỏi nhất là phá của và gọi ba lên trường thường xuyên, nhưng qua lời kể của Nhu Nhu, trước mặt cô anh ấy là một người vui tính, ân cần, bảo vệ cô, Nhu Nhu còn nói anh ấy chơi bóng rất giỏi, cũng kể rằng mấy bài toán và lý cô chỉ anh ấy, anh ấy cũng học rất nhanh, rõ ràng đây là người nhanh nhạy, vốn có tư chất, rất biết nghĩ cho người khác.

Dương Lý thở dài gắn giọng lên.

"Lâm Thiên, anh đang cho rằng mình làm đúng sao."

Lâm Thiên cũng cố giải thích với Dương Lý."Đi mấy năm trời mà cậu ta lại muốn Nhu Nhu chờ đợi, không phải là tốn thời gian của em ấy sao, anh chỉ muốn tốt cho Nhu Nhu mà thôi, em ấy là em gái anh"

Dương Lý bật dậy khó chịu với Lâm Thiên, Lâm Thiên lo lắng cho Dương Lý cũng đưa hai tai ra muốn đỡ cô ấy.

Dương Lý bực mình nói.

"Anh chỉ cho rằng mình đúng mà thôi, nếu là anh anh có muốn lấy một người mà mình không yêu không? Vậy bây giờ anh xem cậu ấy đi, cậu ấy đã có ai chưa? Cậu ấy cố ý chờ còn gì, hơn nữa Nhu Nhu bỏ thời gian và tâm trí ra chờ vậy Thành Thành lại không bỏ ra chút gì sao, cả hai người họ đều bỏ ra như nhau, anh dựa vào đâu mà chia cắt họ?"

Mọi chuyện cũng chỉ đành dở dang, Dương Lý không thể nói với Nhu Nhu, Lâm Thiên lại càng không thể nói, trước mắt chỉ có thể giải quyết chuyện đám cưới, còn chuyện Thành Thành thì chỉ đành lựa một lúc thích hợp để nói cô ấy nghe thôi.

Sau khi giải thích hết mọi chuyện, Nhu Nhu cũng miễn cưỡng bỏ qua cho vợ chồng Dương Lý, làm hoà lại với họ.

Sang tuần Nhu Nhu tập trung vào bài tốt nghiệp của mình, cả tuần cũng chỉ có một ngày rảnh cô cũng đã tranh thủ lên công ty gặp chị Hồng, chị vui vẻ nói với cô dự án của hai người rất ổn thoả, sau đợt này nếu được tổng giám đốc đồng ý thì cô sẽ là nhân viên chính thức của công ty Thiên Thành này, Nhu Nhu rất cảm kích chị ấy, hẹn chị ấy sau khi mình bảo vệ khoá luận xong sẽ mời chị ấy một bữa nướng, nhắc đến bữa nướng con sâu rượu như chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ đến đồ cồn đầu tiên, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Sau hôm gọi nhầm khi say đó Thành Thành cách một ngày là sẽ nhắn tin hỏi thăm cô, Nhu Nhu đã quyết tâm buông bỏ, những tin nhắn mà anh gửi tới hiện tại cũng chỉ là những tin nhắn quan tâm như bạn bè bình thường, cô cũng chỉ trả lời cho lịch sự, trong lòng cô đã đinh ninh là mình đã không còn muốn quan tâm anh rồi, cho nên bây giờ cô cũng không còn dè chừng gì với những người đàn ông xung quanh mình, thậm chí là có chút lời trêu đùa họ.

Tài khoản IG của cô nhảy lời mời theo dõi liên tục, Nhu Nhu quen biết đều đồng ý, mỗi ngày đều gặp nhiều người, cho nên cô đã chuyển trạng thái tài khoản của mình từ riêng tư sang công khai.

Lượt theo dõi cũng vì thế mà mỗi ngày đều tăng lên, giữ đúng lời hứa Nhu Nhu sau khi bảo vệ khoá luận xong đã vội hẹn chị Hồng đi ăn tối, bước ra khỏi phòng bảo vệ khoá luận Nhu Nhu vui mừng nhảy chân sáo bước đi.

Cũng đã gặp được Thư Minh, cậu ta là sinh viên năm hai trường A khoa quản lý nhân sự, có học bằng kép bên khoa công nghệ thông tin, Nhu Nhu cũng nhiều lần gặp mặt nói chuyện với cậu ta rồi, hôm nay tối muộn như vậy mà cậu ta vẫn chưa về, thấy cô cậu ta đã vui vẻ nhảy cẫng lên chạy về phía cô.

Nhu Nhu mỉm cười vẫy tay lại, cậu ta chạy đến chúc mừng cô với một cái ôm.

"Chúc mừng chị đã bảo vệ khoá luận thành công."

Nhu Nhu thắc mắc sao tối rồi mà cậu ta vẫn còn ở trường, cậu ta ôm bụng hơi mím môi khó xử.

"Em vừa đến sinh hoạt câu lạc bộ, giờ mới tan ạ, đói quá chị ơi."