Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 69




Nghiêm Duyễn nở một nụ cười, Nhu Nhu nhìn là biết muốn nói chuyện của ai.

Cô mỉm cười nói.

"Anh ấy vừa gọi điện cho em, hình như cũng là đang say."

Nghiêm Duyễn gật đầu như hiểu rất rõ cậu bạn của mình.

"Lúc trước bọn anh có lén uống rượu, Thành Thành ngà ngà say đã rất thật thà, vì thế mà cậu ta mới nói ra là cậu ta thích em đó, nhưng nếu như để cậu ấy say quá cậu ấy sẽ không nhớ được là mình nói gì đâu, cũng buồn cười nhỉ."

Nhu Nhu hơi đượm buồn.

"Em biết, em đã nói dối anh ấy là mình cũng chỉ giữ máy thôi không nghe được gì cả, thế mà anh ấy cũng tin."

Nghiêm Duyễn rút điện thoại ra, mở đoạn chat trong nhóm cho cô xem.

"Hôm nay cậu ta đã khủng bố bọn anh cỡ này, nói lan man chẳng vào trọng tâm gì, nhưng anh vẫn chưa thấy được câu chuyện mà cậu ta muốn kể là cái gì, hơn nữa từ hối hận của cậu ấy lặp đi lặp lại rất nhiều, anh đoán là hai người đã nói gì đó nên cậu ta mới kích động như vậy."

Nhu Nhu cầm lấy điện thoại của Nghiêm Duyễn lướt xem đoạn tin nhắn mà anh gửi tới, dường như là một lời tâm sự, nhưng anh ấy chẳng nói rõ sao mình lại trở nên thế này, Nhu Nhu đưa điện thoại lại cho Nghiêm Duyễn.

Nghiêm Duyễn lúc này lại hỏi về Lâm Thiên.

"Lâm Thiên có nói gì không?"

Nhu Nhu cũng thành thật.

"Bọn em nói chuyện rõ ràng rồi, dù sao thì tính khí anh ấy lạ lùng em không chấp nhặt làm gì, mất vui vẻ."

Nghiêm Duyễn lắc đầu.

"Y anh là có hỏi gì về Thành Thành không."

Nhu Nhu hơi cau mày lại, cô để ý thấy dạo gần đây họ hỏi rất nhiều về Lâm Thiên có nhắc gì đến Thành Thành không, rõ ràng là không hề nói gì.

"Không có, sao mọi người lại hỏi về chuyện này, chẳng nhẽ Lâm Thiên lại có gì liên quan đến chuyện này hả."

Nghiêm Duyễn chột dạ lắc đầu, tính nói gì đó nhưng lại thôi, Nhu Nhu càng lúc càng đa nghi.

Chuyện Nghiêm Duyễn xuất hiện ở đây cũng thế.

"Sao anh lại ở đây vậy?"

Nghiêm Duyễn rất thản nhiên.

"Em trai Ảnh Hạ ở đây mà, anh đem ít đồ qua cho nó."

Nghiêm Duyễn dè chừng nhìn xung quanh sau đó nói tiếp.

"Trùng hợp là em cũng đến đây, người vừa nãy là đối tượng của em hả."

Nhu Nhu thở dài.

"Không, anh ta là trưởng câu lạc bộ của em, học muộn mấy năm lận, bây giờ anh ta cũng đang thực tập ở Thiên Thành, nói ra thì giống như là bạn thôi."



Nghiêm Duyễn đột nhiên nhớ đến cậu bạn của anh ta, cái vẻ mặt hằm hằm đó rất kỳ lạ.

"Nhu này, em không thấy cậu bạn của anh ta rất kỳ lạ à."

Nhu Nhu cũng ngỡ ra.

"Đúng vậy, bạn của anh ta là hàng xóm nhà em, đối diện với nhà em luôn ấy, nhưng hình như anh ta chẳng muốn nhận ra em, cứ kiểu như em và anh ta gặp nhau lần đầu vậy, chịu."

Nghiêm Duyễn lúc này đã ổ lên.

"Anh biết rồi, người hàng xóm đó của em chắc chắn đã để ý em, cũng như là Hà Hồng Thiên cũng để ý em, hai người là bạn của nhau, đến đón bạn uống rượu rồi đúng không, sau khi đến lại thấy em đi cùng Hà Hồng Thiên, anh ta sẽ trở nên khó chịu..."

Nghiêm Duyễn chưa kịp nói hết ý thì Nhu Nhu đã đá một cái vào chân anh ta, thật là trí tưởng tượng này hơi đi xa rồi.

"Anh đừng nói nữa, bớt suy diễn lại đi."

Nghiêm Duyễn lại rất nghiêm túc.

"Anh nói thật mà."

Nhu Nhu vội quay người đi hời hợt nói.

"Em muốn về nhà, em không nghe anh nói bậy bạ nữa đâu."

Nghiêm Duyễn vẫn còn đa nghi, để Nhu Nhu không khó chịu nữa thì anh đã chuyển chủ đề.

"Em thì sao, em đã có đối tượng nào chưa? Anh đã bảo là đừng đợi cậu ta rồi còn, bây giờ còn mỗi mình em là độc thân thôi."

Nhu Nhu đột nhiên quay ra nhìn Nghiêm Duyễn có chút bất ngờ.

"Vậy anh Thành cũng đã có đối tượng rồi à."

Nghiêm Duyễn đột nhiên nhận ra mình nói không có suy nghĩ gì, anh liền cười trừ.

"À anh nói nhầm, nhưng mà cũng đúng mà."

Nhu Nhu thở dài mệt mỏi.

"Về thôi, đáng lẽ em không nên ở lại nói chuyện với anh thì đúng hơn, anh toàn nói chuyện gì đâu ấy."

Hai anh em đi bộ ra khỏi ngõ, Nghiêm Duyễn chở Nhu Nhu về đến dưới sảnh chung cư của cô.

Cô cố gắng tươi cười bước xuống xe, sau đó cũng lịch sự chào tạm biệt Nghiêm Duyễn.

Cô cả người uể oải bước đi chậm rì, thật muốn nằm gục ngay tại đây luôn, bước vào thang máy một mình, bây giờ đã điểm 23h đêm rồi, Nhu Nhu bấm điện thoại suốt, đến tầng của nhà mình cô đi ra nhưng vẫn dán chặt mắt vào điện thoại, có hai người đàn ông cũng đi qua người cô, Nhu Nhu ngẩng đầu lên hình như vừa thấy được một bóng hình mặc áo ngủ rất quen thuộc, cô quay ra sau thì lúc này cửa thang máy phía sau đã đóng lại, cô cảm thấy mình đã say rồi nhìn đâu cũng thấy quen thuộc.

"Mình đã say đến nỗi hoa cả mắt rồi cơ à."

Chẳng quan tâm được nhiều thứ, Nhu Nhu vội vã đi về nhà của mình, sắp đến được nhà rồi, dưới chân cô đột nhiên vang lên tiếng đồ cứng va đập, đoán là giày cao gót của mình đã dẫm phải thứ gì đó, Nhu Nhu nhấc chân lên, thứ mà cô dẫm phải là một thứ gì đó màu đen có hình bông hoa, nhặt lên xem kỹ càng thì nó là một chiếc cài áo, làm Nhu Nhu nhớ đến Hà Hồng Thiên, cộng thêm vừa rồi còn thấy một bóng hình người nào đó rất quen thuộc, Nhu Nhu chỉ nghĩ được là Hà Hồng Thiên đến ngủ nhờ nhà bạn, nhưng vẫn chỉ là suy đoán của cô, mà bạn thân đến nhà ngủ nhờ thì có sao đâu, Nhu Nhu quyết định giữ lại cài áo, mặc dù trên mặt của nó đã có một vết xước rồi.

Ở nước Anh giờ trời mới bắt đầu tối, Thành Thành trốn trong phòng ngủ mê man đến giờ mới dậy để đi tắm.

Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm làm người ta không nghe được ở bên ngoài có tiếng động gì, lúc này

Hoàng Vĩ, ba của Thành Thành đã mở cửa đi vào, xách theo túi to túi nhỏ, đi theo sau còn có một người phụ nữ trung niên chắc nhỏ hơn ông ấy hai, ba tuổi thôi, bà ấy cũng xách theo túi đồ uống, hai người này đã đi siêu thị thì phải.



Cảm giác như hai người rất thoải mái với nhau, Hoàng Vĩ sau khi vợ bỏ đi ngày đó không hề gần phụ nữ, suốt con đường sự nghiệp của ông ấy không hề có bóng dáng của người phụ nữ nào bên cạnh, đủ để thấy người vợ đó quan trọng như thế nào.

Bà ấy có một mái tóc đen xoăn nhẹ buộc ra sau, đường nét trên khuôn mặt rất sắc nét, bà ấy mộc mạc giản dị không son phấn, người khoác bộ váy liền nâu, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, sang tháng bảy thời tiết sẽ ấm hơn, nhưng giờ vẫn đang trong không khí se lạnh.

Hai người trung niên ở trong bếp lấy đồ ra hình như định nấu bữa tối, người phụ nữ đứng bên cạnh ba anh đã ái ngại quay ra hỏi ông ấy.

"Thành Thành thích ăn món gì vậy?"

Ba anh đã cười trừ, chỉ nhớ được lúc trước dì Nhiên đầu bếp ở nhà hay nấu sườn xào chua ngọt.

"Là món sườn, anh nghĩ thằng bé thích món sườn."

Hoàng Vĩ giờ mới nhận ra bản thân đã không để ý con trai, ông chỉ biết con trai mình thích món đó thôi, còn lại thì không rõ, người phụ nữ thở dài cố gắng không biểu hiện gì kỳ lạ.

"Vậy em sẽ nấu sườn xào chua ngọt, anh giúp em rửa đồ đi."

Hoàng Vĩ nhìn thấy lọt tóc của và ấy vơi ra, theo thói quen thân mật mà đưa tay ra vuốt lên cho bà ấy, người phụ nữ mỉm cười nhìn ông.

Bà ấy chính là Ella, người vợ đã bỏ đi từ khi Thành Thành còn đỏ hỏn, theo tình thế như vậy người ta sẽ ghét cay ghét đắng một người bỏ con, bỏ chồng mà đi như bà ấy, nhưng Hoàng Vĩ lại không ghét bà ấy, ngược lại vẫn còn rất yêu bà ấy, mọi cử chỉ bên cạnh bà ấy đều dịu dàng.

Lần này ông ấy sang đây gặp con trai cũng vì muốn được gặp bà ấy, ba của anh trìu mến gọi bà ấy là "Lily."

Nhưng bà ấy tên là Hạ Tuyền Lan, tên Lily mà ông ấy gọi bà cũng là ám chỉ sự tốt lành, yêu thương, nó cũng có một ý nghĩa giống hoa Lily vậy, chỉ sự sum vầy, đoàn tụ, ông ấy khác với những người đàn ông khác, có thể tha thứ được cho một người vợ đã bỏ ông và con trai đi mất.

Giọng nói của ông ấy khi nói chuyện với bà ấy cũng rất nhẹ nhàng.

"Thành Thành đã nói gì với em vậy."

Hạ Tuyền Lan thở dài.

"Còn nói gì nữa, Thành Thành liên tục hỏi em tại sao lại bỏ đi, em đâu có nói được, nhưng đến giờ em đã gặp lại con là đã vui lắm rồi, em chẳng mong thằng bé tha thứ cho mình, vì em chẳng phải là một người mẹ tốt, tốt nhất thì cứ để Thành Thành ghét em như thế cũng được."

Chẳng có người mẹ nào lại mong con mình ghét mình cả, chẳng qua là bà ấy đang cố gắng chấp nhận thái độ của con trai mình mà thôi.

Thành Thành tắm xong đi ra kiểm tra điện thoại thì liền bực mình, lần nào anh say cũng không tự chủ được gọi cho Nhu Nhu.

Lần này có lẽ là anh uống ít hơn lần trước nên cố nhớ lại cũng nhận ra mình đã nói những gì, anh vội vã gõ tin nhắn để xin lỗi cô, nhưng chợt nhận ra sự chênh lệch múi giờ, nếu tính giờ này ở nước Anh thì bên Nhu Nhu đã là khuya muộn rồi, chắc giờ cô ấy đã ngủ, Thành Thành lại xóá đi.

Thân dưới cuốn một chiếc khăn tắm trắng, đứng giữa phòng hơi rối bời, anh thấy mình thật sự sắp điên rồi, mọi chuyện đột nhiên ập đến cùng một lúc, vẫn là chuyện về mẹ anh là chuyện khiến anh khó chấp nhận nhất, sau đó thì lại biết được chuyện Lâm Thiên nhắn tin hỏi han mình, giả bộ khuyên nhủ, ăn ủi thì cũng chỉ là đang muốn tách anh ra khỏi Nhu Nhu.

Anh mặc bộ áo ngủ quen thuộc của mình, lúc này cũng chịu mở cửa bước ra khỏi phòng, nghe được cả tiếng xèo xèo trong bếp, anh tưởng ba đã thuê người đến nấu ăn cho anh, ở phòng khách hình như đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, anh cảm thán không ngờ ba chu đáo đến vậy.

Anh bước vào bếp định hỏi xem người đó định nấu món gì, chân vừa bước vào cửa nhà bếp thì đã khựng lại, dáng vẻ người phụ nữ đó anh vừa thấy đã nhận ra ngay, sau khi mọi chuyện được phơi bày Thành Thành cũng đã gặp được bà ấy ở trước cửa nhà mình, nhưng anh chưa thể chấp nhận được bà ấy nên cứ luôn miệng gọi cô, bảo bà ấy lần sau đừng đến nữa, anh cảm thấy không thoải mái với sự hiện diện của bà ấy.

Dáng người nhỏ con gầy gò đó, quãng thời gian anh lớn lên, anh cũng chưa từng tưởng tượng ra được, kể cả lúc

Nhu Nhu miêu tả ngoại hình giả tưởng về bà ấy anh cũng không tưởng tượng ra được, nhưng kỳ lạ thay ngoại hình này giống như những gì cô miêu tả.

Thành Thành cũng đã từng tưởng tượng về bà ấy rồi, nhưng hình dáng vẫn không rõ, bây giờ hình ảnh của bà ấy in sâu trong tâm trí anh vì cuộc gặp này, hồi bé anh đã từng nghĩ đến nhiều viễn cảnh gặp lại mẹ, đắn đo suy nghĩ xem lần đầu tiên mình nên nói gì với bà ấy, mình nên hỏi bà ấy sao lại bỏ đi, hay hỏi bà ấy có thương mình không, có nhớ mình không .

Anh đấu tranh tâm lý đứng bất động ở ngoài cửa, ba anh từ phòng giặt đi ra, trên tay còn cầm chối và hót rác, thấy anh đứng ở đó ông liền gọi.

"Thành Thành."