Đột nhiên An Cẩm cảm thấy không hiểu nổi, trước đây não cô bị lừa đạp trúng à?
Một ông chồng đẹp như vậy mà cô lại không thèm...
Một người đẹp từ xương tủy chứ không phải chỉ mỗi da dẻ bề ngoài, quả là rất hiếm thấy.
Nhưng thường thì người đẹp xương lại không đẹp da, mà người đẹp da lại không đẹp xương.
Người đời đều có cái nhìn khả thiển cận, chỉ nhìn thấy bề ngoài nhưng không chú ý đến khung xương.
Mà cả bề ngoài lẫn khung xương của Dung Hoa lại đẹp đến nao lòng.
Dung Tứ gia lấy một chiếc kẹo mút ra khỏi túi rồi đưa đến trước mặt An Cẩm, đôi mắt sâu thẳm mà u ám.
Nhất thời An Cẩm không biết phải làm sao, chỉ lúng túng nhìn anh, còn anh không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần kia nhìn chằm chằm cô.
Thế này là muốn cho cô kẹo mút hả?
An Cẩm rụt ngón tay lại một chút, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cô ghét nhất là mấy thứ quá ngọt, kẹo ngọt ngàn đến mức cô muốn nôn. An Cầm nhìn vào ánh mắt sắc bén kia rồi run rẩy đi đến nhận lấy chiếc kẹo, sau đó rất tự giác mà bỏ chiếc kẹo vào tủi.
Trong nháy mắt Dung Hoa nheo mắt, cảm thấy không vui. Trên vầng trán rộng của anh còn quấn mấy lớp băng gạc, kết hợp với gương mặt đẹp tuyệt trần lại thêm phần đẹp đến thế lương.
Người này có vẻ khá hung dữ...
An Cẩm khẽ nuốt nước bọt, con mẹ nó, sao càng nhìn người đàn ông này càng giống bệnh kiều(*) vậy?
(*) Là kiểu tinh thần tật bệnh, ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với một sự việc nào đó rất khó lý giải. Bên cạnh đó, họ xem thứ tình cảm này như động lực để nảy sinh các trạng thái tinh thần; các hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân...
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Dung Hoa gần như vậy, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc một cách ôn hòa, bình thường như vậy.
Kiếp trước hai người đều đánh nhau đến mức khó phân thắng bại.
Cô lại run rẩy bóc lớp vỏ bên ngoài que kẹo để lộ ra chiếc kẹo trái cây bên trong. An Cẩm nhìn chiếc kẹo óng ánh được bao phủ bởi đường đang tỏa ra mùi hương trái cây kia, hình như cũng không khó ăn lắm. Vị vừa ngọt vừa thơm.
Cô đưa tay ra chuẩn bị bỏ kẹo vào trong miệng thì những ngón tay trắng bóc, thon dài cầm lấy tay cô, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô làm cho tim gan cô đập loạn hết lên.
Cảm giác ấm áp làm cho An Cẩm quên mất phải phản ứng lại, cô cúi đầu nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy tay của cô mà đút chiếc kẹo vào miệng mình.
Đầu ngón tay cô khẽ run lên khi cảm thấy sự ấm áp và ẩm ướt kia, một sự rung động xuất phát từ tận trong linh hồn, giống hệt như bị điện giật vậy. Đôi mắt phượng hẹp dài của người đàn ông hơi khó chịu mà nhìn cô.
Người đàn ông ngậm que keo trong miệng, khuôn mặt tuấn tú tuyệt đẹp, ngón tay thon dài, cô cúi đầu xuống nhìn, cảm thấy bàn tay kia như là một tác phẩm nghệ thuật, rất xinh đẹp, rất trắng trẻo, rất dễ dàng quyến rũ người khác.
Tay phải của người đàn ông cầm lấy phần que kẹo, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, mùi hương nam tính mạnh mẽ tỏa ra làm cho người khác cảm thấy khó thở, giống như anh đang ngậm một điếu thuốc trong miệng vậy.
Điều này làm An Cẩm vô thức nhớ đến một câu: Thứ anh đây hút không phải là thuốc mà chính là sự cô đơn.(*)
(*) Lời bài hát Ain't a cigarette của Namewee.
Dung Hoa mà cũng có lúc cô đơn sao?
Cô cẩn thận ngước nhìn lên đánh giá anh, gò má người đàn ông này tràn đầy sự ngang ngược, không chịu khuất phục, giống như ngựa hoang đứt cương vậy! Nhưng đáng tiếc...
Ông trời vốn thích trêu ngươi lòng người mà, ông mở cho người ta mấy cánh cửa thì cũng sẽ đóng đi một cánh khác.
“...” An Cẩm chau mày, nhanh chóng rụt tay về nhưng lại bị bàn tay to lớn kia giữ chặt, dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không thể rút ra được!
Hů!
Anh không có tay hả? “Anh thả em ra đi!” Gò má An Cẩm cũng đã ửng đỏ, giọng điệu yếu đuối.
“Ai cho cô ăn?” Đột nhiên tay Dung Hoa siết chặt hơn, ánh mắt rất không vừa lòng. Sức của Dung Hoa rất khỏe nên khiến An Cẩm đau đến mức nước mắt sắp trào ra, cô nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh làm em đau.”
Tay Dung Hoa dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mẹ nó chứ, cô vợ này đúng là quá mức xinh đẹp, ngay cả khóc cũng xinh đẹp như thế!
Ánh mắt long lanh, đôi mắt xinh đẹp như tơ, lúc vô cùng đau lòng thì đôi mắt rủ xuống, muốn nói nhưng không thành lời, nước mắt giàn giụa.
Còn làm bộ làm tịch nữa... Tim Dung Hoa đập mạnh một cách khó hiểu, tay cũng nới lỏng đi một chút nhưng vẫn không định buông tay ra. Đôi mắt lạnh lẽo kia dửng dưng nhìn cô, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào. Thái độ của Dung Hoa có phần dữ dằn, làm cho An Cẩm không đoán được tính cách ẩm ương của anh.
Cô vẫn thấy hơi sợ anh.
Cô chỉ biết người đàn ông này giống như bị thần kinh, bệnh tình lại không giống như người bình thường.
Cô không thể nào biết được, chỉ một chiếc kẹo và một câu nói, cô đã trói buộc anh trong nhiều năm. “..” An Cẩm. An Cẩm tức đến hụt hơi, cô vốn không phải là người phụ nữ nhu mì gì, là cô chủ nhà họ An, từ lúc sinh cô đã được sống theo ý thích của mình! Dù cô có ương ngạnh đến đâu thì cũng chỉ cố mà đè nén bản tính của Mẫu Dạ Xoa(*) trong người xuống.
(*) Biệt danh của Tôn Nhị Nương trong Thủy Hử, để chỉ một người phụ nữ sắc sảo, mạnh mẽ, hung bạo.
Cô thầm niệm trong lòng ba lần, tất cả đều vì giữ mạng, tất cả đều vì giữ mạng, tất cả đều vì giữ mạng!
Tráng sĩ cũng có lúc so vai rụt cổ mà! Dung Hoa nhìn cô, nếu như phụ nữ bình thường mặc bộ đồ ngủ màu sữa rộng thùng thình mà cô đang mặc thì thường sẽ bằng phẳng, trước sau như một, nhìn một cái liền xuyên thấu. Những người phụ nữ này lại có vóc dáng rất đẹp, một bộ đồ thùng thình cũng không thể che đi được vóc dáng nóng bỏng của người phụ nữ này. Anh liếc nhìn trong chốc lát, yết hầu khẽ cử động, chậm rãi đi xuống.
Trong nháy mắt, nước mắt ngập tràn trong đôi mắt to tròn kia, bộ dạng như một cô vợ nhỏ đang phải chịu ấm ức.
Tức nhưng không dám nói gì.
Đôi mắt nhìn từ cửa sổ đầy sương sang khuôn mặt anh lại thêm phần đơn thuần, trong sáng.
“Khóc cái gì?” Anh không có tính kiên nhẫn, nghe thấy tiếng khóc lập tức chau mày.
An Cẩm chỉ thút thít, không đáp lại anh, đôi tay lo lắng đặt ở trước người.
Dung Hoa im lặng một hồi, cắn nát chiếc kẹo trong miệng rồi vẫy tay với cô: “Qua đây.” An Cẩm cẩn thận nhìn anh, chậm chạp bước đến.
Những ngón tay thon dài kia nắm lấy cắm cô, đôi môi ướt át, xinh đẹp kia hé ra một chút, anh nhổ nửa chiếc kẹo trong miệng mình ra... vào trong miệng cố.
“?” An Cẩm trợn tròn mắt.
“A, a.” An Cẩm giãy giụa nhưng eo cô đã bị bàn tay to lớn kia giữ chặt lại, không tài nào động đậy.
An Cẩm phồng miệng, hai má phồng lên. Trong nháy mắt khuôn mặt cô đã đỏ au, cô giống như một con tắc kè đổi màu vậy, cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Không nhịn được nữa rồi! Mình không nhịn được nữa rồi!
Anh bỏ kẹo từ trong miệng mình qua miệng cô!
Anh là biến thái à?
Buồn nôn chết mất!
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bị ai đối xử như thế này hết!
An Cẩm tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy, ngón tay không ngừng run lên. Vành mắt cô đỏ ửng mà nhìn anh, nước mắt đã chảy xuống thật rồi.
Cô vốn xinh đẹp, cho dù chưa trang điểm vẫn mang theo chút quyến rũ. Dáng vẻ muốn nói nhưng không thành lời, muốn nhưng lại tỏ vẻ kháng cự này thực sự rất hấp dẫn người khác.
Dung Hoa nín thở, khuôn mặt cũng hơi ngượng ngùng, anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
“Cho cô ăn đấy, không cần cảm ơn.” Dung Hoa lạnh lùng để lại một câu. “Ai muốn của anh chứ!” An Cẩm khóc thút thít mà nhổ kẹo trong miệng ra rồi đưa tay lên định vứt lên người anh.