Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 6: Phải có chỉ thị của cô thì cơ thể mới phản ứng quá khích như thế




Hàng mi dài khẽ run lên, ngay sau đó nước mắt lại sắp rơi xuống.

Dung Hoa nhìn chằm chằm cô, đôi mắt u ám, sâu thẳm mang theo chút không cho phép từ chối: “Đến đây.”

Dựa vào cái gì cơ chứ?

Cô bướng bỉnh nhìn anh, không nói lời nào. “Đừng để tôi phải nói lần thứ hai!” Có thể thấy anh đã mất hết kiên nhẫn rồi.

An Cẩm cầm mẩu kẹo đi đến bên chiếc giường rộng bằng năm người kia, đứng thắng trước mặt anh.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, đưa bàn tay to lớn lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dễ dàng tách lòng bàn tay cô ra rồi vứt mẩu keo trong tay xuống đất. Một tiếng “cạch” vang lên, vỡ rồi. Tiếng động này cũng đã chạm đến tim An Cẩm, cô cảm thấy hơi căng thẳng, có khi nào anh sẽ đánh cô không?

Anh lấy một chiếc khăn tơ tằm màu xám từ trong túi ra, rồi đưa tay ra nắm lấy đôi bàn tay vừa thon dài vừa trắng trẻo kia. Sau đó anh chậm rãi lau sạch bàn tay cô.

Đầy sự dịu dàng của một quý ông.

Động tác này cũng đã thức tỉnh An Cẩm.

“Đừng cử động!”

An Cẩm cảm thấy trong khoảnh khắc đó, tay của mình như bị điện giật nên muốn rụt tay về, nhưng lại bị bàn tay của anh siết chặt. Cô cúi đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt đang cẩn thận chăm sóc cho mình, rồi vô thức mím môi.

Muốn chạy khỏi nơi cùng khổ này.

Cho dù anh đã phải mất đi đôi chân nhưng không hề nhìn thấy anh có chút tự ti, suy sụp, chán ghét muốn vứt bỏ bản thân nào.

Anh... như khác biệt với những người trên thế gian này và cũng khác hoàn toàn với tưởng tượng trong cô.

Dung Hoa vẫn mang khí chất của một cậu ấm, trên người tràn ngập sự cao quý bẩm sinh, sự lạnh lẽo luôn hiện diện nơi đáy mắt. Ánh đèn mờ ảo chiều lên khuôn mặt anh làm cho người ta cảm thấy có phần nào đó không chân thật.

Trong căn phòng to lớn, chữ “Hi” vui tươi vẫn đang dán trên vách tường, vết máu và con dao ngắn trên nền nhà đã biến mất. Giờ đây, căn biệt thự trống rỗng, không có hơi người chỉ có mình cô đã khác xưa, ở đây đã có thêm một người.

“Nhà họ An nghèo lắm sao?” Anh không ngẩng đầu, chỉ hỏi cô.

“Nhà họ An nghèo?” An Cẩm cho rằng mình nghe nhầm, một lúc lâu sau mới dùng vẻ mặt không dám tin mà nhìn anh.

“Nghèo.” Anh nói.

“Nhà họ An nghèo?” An Cầm nhìn anh rồi lại cúi đầu nhìn bộ đồ mẫu mới nhất với số lượng giới hạn trên thế giới đang ở trên người mình, cô hơi cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Giá bộ đồ dung tục này không hề rẻ chút nào. Trong mắt cô thì bộ đồ này vô cùng xấu xí, ngoại trừ bố cô mua thì không còn ai vào đây nữa.

Nhiều năm như vậy rồi mà ông vẫn nghĩ rằng cô là một đứa trẻ mới mấy tuổi.

Thích ăn kẹo, thích mặc mấy bộ đồ nhìn ngu ngốc đến đáng thương này.

“Nhà họ An nghèo? Nhà họ An nghèo? Nhà họ An nghèo?” An Cẩm trợn tròn mắt, không dám tin mà dùng giọng điệu yếu ớt hỏi lại mấy lần. Cô đưa vòng ngọc trên cổ tay đến trước mặt anh: “Nhìn thấy gì không? Ngọc!”

Chiếc vòng ngọc trên tay cô là vật tổ truyền của nhà họ An, nhà họ An cũng được xem là thân thích với hoàng gia. Chiếc vòng ngọc này là năm đó ông cụ nhà họ An có công giải trừ tai họa nên Hoàng thái hậu ban thưởng cho ông cụ nhà họ An, nó được truyền từ thời Minh cho đến tay An Cẩm.

Thế nên, nhà họ An nghèo?

An Cẩm vốn là người hiểu thắng.

Não cô đã bất tỉnh bởi một đòn này của Dung Hoa.

Đến lúc cố phản ứng lại đã bắt gặp phải đối mặt vừa đen óng vừa sâu thắng của Dung Hoa, cô lập tức làm bộ như một cô vợ nhỏ bé.

Ôi... Vãi... Suýt nữa là lộ bản tính của bà đây rồi!

An Cẩm!

Bình tĩnh!

Mày là người thùy mị nết na đấy! Người thùy mị nết na không nói mấy lời thô tục! Cũng không được nói chuyện lớn tiếng!

Phải có chỉ thị của mày thì cơ thể mới phản ứng quá khích như thế! Anh buông tay cô ra, xếp chiếc khăn vuông vức rồi đặt lên giường: “Nếu không thì sao?”

“Ngay cả một mẩu kẹo cũng tiếc không muốn ném đi?” An Cẩm khẽ nghiến răng, giống như một con hổ đang nóng máu.

Còn không phải là do anh không cho bà đấy ném sao?

Cô cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn anh, tủi thân đến nghẹn lời: “Anh, anh, anh không cho con gì.” Nếu không thì bà đây đã vứt lên đầu anh rồi!

Đôi mắt Dung Hoa âm trầm nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ bị bắt nạt của cô, khẽ mở miệng hỏi: “Tôi là ai?”

Cô chau mày, câu hỏi kiểu gì vậy?

Anh là ai bản thân anh còn không nhớ, đầu bị lừa giẫm nát rồi hãy gì?

“Dung Hoa.” Cô không dám không trả lời nên chỉ đành dùng giọng nói trẻ con, rón rén đáp lại.

“Cho cô thêm một cơ hội!” Dung Hoa lạnh lùng nhìn cô.

“Tiểu Hoa Hoa?” Khóe môi cô khẽ giật, thử hỏi thăm dò.

“An Cẩm.” Dung Hoa gọi cả họ tên của cô ra, đôi mắt vừa đen vừa u ám.

Chút kiên nhẫn cuối cùng của người đàn ông đã hết. An Cẩm suy đi nghĩ lại, không nghĩ ra được gì khác. Cô đang cố áp chế cơn lửa giận trong lòng, nếu không nhỡ đâu anh không đầu lại nên sẽ nhốt cố lại, vậy là cô đành tiếp tục chịu nỗi tủi thân này. Cho dù là anh đã từng cứu tôi, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật là anh đã nhốt tôi suốt ba năm! Dung Hoa thấy cô im lặng, không nói gì, khóe miệng lại khẽ nhếch lên nói lời mỉa mai: “Hôm qua còn gọi là chồng mà, sao hôm nay gọi là Dung Hoa?”

“Con người cô đúng là vô cùng giả dối!”

An Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, anh quay lưng về phía cửa sổ, ngồi ngược với hướng nắng, những tia sáng ngoài ô cửa len lỏi vào chiếu lên gương mặt anh rồi đan xen vào nhau, làm cho người khác càng không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Nhất thời, cô cũng quên đi mình phải làm gì, từ trước đến giờ cô chưa từng nịnh bợ người khác, cũng chưa từng có ai có thể làm cô hao tâm tổn trí hay là làm cô đề phòng như thế này.

Từ trước đến giờ, cô là kiểu người nếu có thù thì tất bảo, người nào không thích thì cứ việc không thích, cô cũng lười quan tâm.

Cô vốn vượt trội hơn người, dù cô ở đâu thì kể cả nam hay nữ đều không kìm lòng được mà muốn ngoài đầu lại nhìn cô thêm một lúc. Trong mắt họ có khen ngợi, có kinh ngạc, có đố kị. Đối với cô mà nói, họ cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi, người yêu thích cô, muốn kết bạn với cô nhiều như cá ở ngoài sông. Từ trước đến giờ, người khác phải tươi cười chào đón cô, có lúc nào mà cô phải cúi đầu chủ động chào đón người khác cơ chứ? Cô thích ngồi một mình ở một chỗ, hút điếu thuốc, tận hưởng cuộc sống, đứng một bên ngắm nhìn thế giới vừa hư vinh vừa sầm uất này.

Bạn bè tri kỷ cũng chỉ có vài người.

Đối với cô mà nói thì Dung Hoa chính là một chuyện ngoài ý muốn của số phận. Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh đã kéo hồn An Cẩm lại, cô liếc nhìn gương mặt đen si như đang bị cuốn vào vực thẳm của Dung Hoa.

Tim cô đập hụt một nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

“Cô vừa nghĩ cái gì?” Dung Hoa đưa tay kéo eo cô về phía đùi mình.

An Cẩm ngồi trên đùi anh, nhất thời cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, lo sợ bất an, đôi chân của anh...

“Anh thả tay ra đi, chân của anh.” An Cẩm nằm cổ áo của anh tạo thành mấy nếp nhăn.

“Cô đang nghĩ về tên đàn ông khác?” Anh kéo cô lại không cho cô cử động. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nheo mắt lại hơi nguy hiểm.

“Ai?” An Cẩm mông lung, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị đàn ông kéo ngồi lên đùi, cứ như đang ngồi trên đống lửa, chỉ cảm thấy hoảng sợ tột độ, làm gì nhớ được anh vừa nói cái gì nữa! Anh cứ nhìn cô như vậy, khỏe mỗi nhếch lên, giường như đang cười mỉa mai. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt u ám nói gằn từng chữ “Phó Thần!”

Một tiếng “đoàng” vang lên bên tai An Cẩm, cô lập tức cảm thấy cơ thể trở nên mất tự nhiên,