Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 4: Đừng nghĩ nhiều




Ngày hôm sau.

An Cẩm bị tỉnh giấc bởi tiếng ọt ít phát ra từ dạ dày. Cô đã ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao.

An Cẩm mơ màng mở mắt ra, đôi mắt còn mờ sương nên không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh. Trong nhất thời, đầu óc cô cũng chưa tỉnh táo hẳn.

Vẫn là căn phòng quen thuộc kia, căn phòng mà cô bị Dung Hoa giam cầm trong suốt ba năm. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác căn phòng chỉ có mỗi một màu đỏ. Cho dù cô đã phá hỏng hết toàn bộ đồ trong phòng, bộ váy cưới cũng đã bị xé rách, chắn cũng đã bị cắt cho nát bét, nhưng ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, chúng vẫn giữ nguyên dáng vẻ vốn có.

Giống hệt như lúc ban đầu.

Cô đã đập phá rất nhiều lần nhưng căn phòng này cũng giống như cô, ngày hôm sau tỉnh lại, vĩnh viễn mang một dáng vẻ, chưa từng thay đổi.

Một căn phòng cưới không thay đổi suốt vạn năm.

“Mình đang mơ sao?” Giấc ngủ dài làm cho cô cứ ngỡ mình vẫn còn trong mơ.

Cô thở dài hai tiếng rồi dang rộng tay chân. Đột nhiên cô chạm phải một thi thể lạnh như băng, sắc mặt cô lập tức tái nhợt. Cô vươn tay ra sờ soạng, sau khi sờ soạng một lúc thì thấy mũi, mắt, miệng, tai. Không sai, là một người!

Dung Hoa bị tay của An Cẩm đụng vào mà tỉnh giấc. Vì bị người phụ nữ chết tiệt này giày vò mà đến gần năm giờ sáng anh mới được ngủ, giờ lại bị cô đánh thức, sắc mặt anh đã trở nên u ám.

Nhiều năm qua chỉ có một mình cô, cái thi thể này từ đầu ra vậy?

An Cẩm sợ gần chết, cô giật bắn người, tiếng thét chói tai của cô vang vọng khắp căn biệt thự. “A AAA! Có ma!”

Vì Tứ gia cũng ở trên phòng nên khi nghe thấy tiếng hét, vệ sĩ lập tức xông thẳng lên trên. Ngay giây phút mở cửa ra, An Cẩm đã bị kéo vào trong một vòng tay lạnh lẽo, trước mắt cô trở nên tối đen, cả người bị chăn trùm lên.

“Cút ra ngoài!” Dung Tứ gia lạnh lùng liếc nhìn đám người vừa xông vào phòng, sắc mặt tái nhợt: “Sau này không có lệnh của tôi, cho dù nghe thấy tiếng gì cũng không được phép xông vào!”

“Vâng! Vâng!” Hứa An đứng mũi chịu sào, lập tức sợ đến nhún chân, nhanh chóng đưa người đi ra ngoài.

Cậu chủ còn có sở thích kiểu này nữa!

An Cẩm nằm trong lồng ngực rắn chắc, nhất thời không dám lên tiếng, cô vừa tỉnh táo lại đã biết tình hình bây giờ như thế nào rồi.

Dung Hoa vén chăn lên, khi nhìn thấy người phụ nữ đang co ro phía trong, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Anh có thể nhìn ra được người phụ nữ này sợ anh.

Suy nghĩ này xâm chiếm vào trong tim anh, trong nháy mắt làm cho anh cảm thấy muốn phá hủy cả thế giới!

Dung Hoa?

Trong giây lát, An Cẩm tỉnh táo lại, toàn bộ những chuyện hôm qua cứ như sóng thần dâng lên.

An Cẩm rụt cổ lại, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, trông vừa vô tội vừa đáng thương, nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu nhìn anh: “Chồng à.. sao anh lại ở đây?”

Dáng vẻ cô yểu điệu mang theo chút sợ sệt.

Chồng?

Cơn tức giận dâng tràn trong anh dã dần bị cuốn đi, ánh mắt anh khẽ đảo, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không nói một lời nào.

Cũng không biết chữ kia đã chạm trúng chỗ nào trong trái tim của người đàn ông này, đôi môi mỏng kia khẽ nhếch trong thoáng chốc rồi lập tức biến mất, nhanh đến mức người khác không kịp nhìn thấy. Anh khó chịu nhắm nghiền mắt lại, không trả lời cô, cảm xúc trên khuôn mặt tái nhợt trở nên phức tạp.

Một cảm xúc khác thường ẩn hiện trong tim người đàn ông.

Chồng...

Ha..

Con mẹ nó dễ nghe chết đi được!

Nhưng cô lại đoán sai.

Tim An Cẩm đập một thịch, chẳng lẽ cô nói sai rồi sao?

Tên đàn ông thổi tha này không rơi vào bẫy sao? Ngự tỷ(*) rồi bạch liên hoa(**), còn cả cô gái yếu đuối, đơn thuần, ngây thơ không biết gì, chẳng lẽ là anh thích ngự tỷ hơn sao? (*) Ngự tỷ được hiểu là kiểu người con gái tài sắc vẹn toàn, tài giỏi trong mọi lĩnh vực.

(**) Bạch liên hoa: có nghĩa là “hoa sen trắng”, hoa sen trắng là biểu tượng của sự trắng trong, thuần khiết. “Bạch liên hoa” dùng để ám chỉ những cô gái thích tỏ ra ngây thơ, vô tội nhưng thực ra lại rất gian xảo.

An Cẩm lập tức thể hiện sự lo sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mang theo chút do dự. Cô vươn tay ra nắm lấy vạt áo của Dung Hoa, giọng điệu yếu đuối: “Chồng à?”

Anh vẫn nhắm chặt mắt như cũ, không trả lời lại. An Cảm thấy vẻ mặt anh không còn dáng vẻ hung dữ nữa nên thử cẩn thận gọi lại một tiếng: “Chồng à?” “Ừm.”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Anh vẫn còn giận sao?”

“Đừng làm phiền tôi.”

Một câu nói vừa đơn giản vừa thô bạo, lạnh lùng đến mức làm cho người ta cảm thấy linh hồn bị đông cứng.

“Ờ...”

Anh trả lời cô tức là anh đã hết giận rồi?

An Cẩm rụt tay lại, ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào chiếc băng gạc, cô dùng ngón tay quấn chiếc băng gạc kia, khuôn mặt rầu rĩ y như bánh đa ngâm. Rốt cuộc là anh có nhốt cô nữa không?

Cứ không nói tiếng nào như vậy làm cho cô đứng ngồi cũng không yên.

Gương mặt đẹp trai, tuấn tú kia bị cô đập thủng một lỗ to, bụng Dung Hoa cũng bị cô đâm cho một nhát. Cô không dám chắc bây giờ trong lòng người đàn ông này có muốn đâm cô một nhát nữa hay không. Hay là muốn đánh cô một trận để trút giận?

Hay là lên kế hoạch bán cổ sang châu Phi?

Trái tim An Cẩm đập hụt một nhịp, linh hồn muốn bay ra khỏi xác.

Còn không phải sao?

Dung Hoa không nói lời nào, An Cẩm cảm thấy vô cùng khó xử. Cô không dám cử động, cũng không dám nói gì. Cô chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt đang nhắm nghiền kia. Hàng lông mi dài của người đàn ông rủ xuống như chiếc quạt, sống mũi cao thắng, môi đỏ, răng trắng. Đôi môi đỏ thắm kia làm cho người khác muốn hôn một cái.

Nói thật thì người đàn ông này cũng khá quyến rũ.

An Cẩm bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cúi đầu xuống, lúc này cô mới phát hiện ra quần áo trên người mình đã được thay rồi. Chiếc sườn xám màu đỏ đã được đổi thành bộ đồ ngủ màu trắng có hình chấm thỏ. Nhìn qua rất ngây thơ, hơn nữa còn khác hoàn toàn với phong cách trước đây của cô.

Bộ đồ ngủ trẻ con, nhìn ngốc nghếch như thế này vĩnh viễn không thể được đặt vào trong tủ quần áo của cô!

Cô ghét bỏ mà ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm, ảm đạm kia.

“Cô sợ tôi?”

“Tại sao không nói gì?” Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, nhưng lại mang theo sự thờ ơ cùng chút vô tình, hơn nữa còn có chút lạnh lùng. “Đồ, đồ của em...” An Cẩm lắp bắp nói, khuôn mặt đỏ ửng.

“Người làm thay.” Người đàn ông nhìn về phía trước, ánh mắt hơi né tránh, trên mặt tràn đầy khí thế ngay thẳng, dáng vẻ chính nhân quân tử.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Lúc An Cẩm chưa kịp nói gì, Dung Tử gia đã không nhịn được mà bổ sung thêm một câu, giọng nói trầm ấm pha thêm chút khàn khàn, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.

“...”

An Cẩm không dám nói gì nữa, cô phát hiện ra một chuyện, đó là khi tâm trạng anh không tốt sẽ chau mày.

Anh chau mày là thể hiện tâm trạng không tốt.

“ột ít... Ọt ít...”

“Em đói rồi...” An Cẩm xấu hổ cười, lúc này bụng cô đã bắt đầu tiến hành kế hoạch vườn không nhà trống.

Từ hôm qua đến nay, cô vẫn chưa ăn chút gì, dạ dày đã đói đến mức sắp co thắt rồi. Dung Hoa mở đôi mắt lạnh lẽo kia ra, khàn giọng ra lệnh: “Đỡ tôi dậy.” An Cẩm mặc một bộ đồ màu sữa, lồm cồm bò dậy. Cô khuy hai chân xuống giường rồi đỡ lấy cánh tay anh, còn Dung Hoa dùng sức bám lấy tay cô để ngồi dậy. Do dùng sức nên da trên cánh tay cô đỏ ửng,

không cần nghĩ cũng biết là đã chuyển sang màu tím.

Dung Hoa ngồi dậy lên giường, trong chớp mắt An Cẩm lại gặp phải khó khăn.

Từ tai nạn xe lần đó, chân của Dung Hoa gần như không thể đứng lên được nữa, ba năm trước của kiếp trước cũng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, An Cẩm đều là cô chủ cao quý, chưa từng học cách chăm sóc người khác nên nhất thời cảm thấy lúng túng.

“Đẩy xe lăn đến đây cho tôi.” Dung Hoa lạnh lùng ra lệnh.

An Cẩm rất ngoan ngoãn đi ra đẩy xe lăn vào, đôi mắt Dung Hoa u ám, anh sờ vào lòng bàn tay thô ráp của mình, vừa mới chạm vào đã cảm nhận được làn da trơn nhẵn, mềm mại, khớp xương thon dài.

Những khớp xương tay tuyệt đẹp.

An Cẩm vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn, không hề có chút đe dọa nào nên Dung Hoa cảm thấy rất hài lòng.

Trong trẻo như thần tiên, xinh đẹp như yêu tinh.

Dung Hoa nhớ lại dáng vẻ gợi cảm của cô khi mặc bộ sườn xám kia, anh vô thức nheo mắt lại. Người phụ nữ này thật giống yêu tinh.

Yêu tinh hút máu người, còn cô thì lấy mạng người...

Trong làn gió mùa hè ấm áp, anh vươn bàn tay ra đặt ngang mũi mình, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng còn lưu lại trong lòng bàn tay.