Người đàn ông nghe thấy vậy, ánh mắt dời đến chiếc băng gạc đang ở trên trán Dung Hoa, cười như không cười mà nhìn anh: “Càng ngày sở thích của cậu càng lạ đấy.”
Những người khác cùng nhìn theo, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.
Những người ở đây ngày hôm nay đều là những người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, vì vậy không hề sợ Dung Hoa. “Đại Kiêu!” Dung Hoa nheo mắt, lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng cùng uy hiếp.
Anh xảy ra chuyện xấu hổ như vậy vào đúng đêm cưới, vốn dĩ không nên ra ngoài gặp gỡ người khác. Nhưng vì có một dự án lớn anh bắt buộc phải làm, lãnh đạo trung ương sắp xuống kiểm tra, nếu không anh sẽ không bao giờ xuất hiện tại đây để làm trò cười cho đám anh em của mình.
Cô ra tay đúng là quá ác! Suýt chút nữa đi tong cái mạng già của anh rồi!
Nếu không phải Dung Hoa không muốn gánh tội danh giết vợ thì anh đã xẻ cô thành tám mảnh để trút giận rồi!
Nói thì nói thế nhưng chủ yếu là vì cô đã từng cứu anh một mạng, nếu không nung Hoa sẽ xé nát cô thật!
“Anh Tư, người phụ nữ đó đánh anh thành thế này rồi, anh không làm gì cô ta sao?” Vẻ mặt Dung Dã đầy tức giận. Đến giờ cậu ta vẫn chưa được gặp người phụ nữ đó, trong nhà họ Dung trừ anh trai cậu ta ra thì cả bố và mẹ đều chưa từng gặp, thậm chí còn không có tấm ảnh nào!
Bởi vì anh trai cậu ta không cho xem!
Cứ giấu giếm!
Ai mà biết được có phải là người đó xấu đến mức không thể nào gặp được người khác không có chứ?
Anh trai cậu đã một mớ tuổi rồi, nam nữ gì đều không thích, chẳng lẽ có sở thích kỳ lạ hơn nữa...
Sau đó lại nghĩ đến băng gạc trên trán của anh trai, trái tim lập tức hụt một nhịp, chẳng lẽ anh trai cậu ta thích khổ dâm sao?
Thực ra... thực ra... thì xấu xí cũng không phải là không thể chấp nhận được...
Lời của Đại Kiều rơi vào tai cậu ta đã biến thành một nghĩa khác.
Dung Dã là người rất lanh chanh, Dung Hoa là anh trai ruột của cậu ta. Không thể không thừa nhận rằng da mặt người này rất dày, cậu ta tự cho mình là đứng thứ ba trong nhà, địa vị anh trai thấp hơn cậu ta một bậc, nên mấy tên miệng thổi kia đều gọi Dung Tứ gia là có nguồn gốc như vậy.
Nhà họ Dung thuộc dòng dõi Thiên Hoàng, Dung Dã thường nói đùa sắp xếp địa vị trong nhà như sau, người đứng đầu nhà họ Dung là ông cụ, mẹ Cổ Tâm Ngữ xếp thứ hai, Dung Dã xếp thứ ba, Dung Hoa xếp thứ tư, bổ xếp thứ năm.
Như vậy mới có thể làm nổi bật được sự khôi ngô tuấn tú, kiêu ngạo, ngang ngược, giỏi giang hơn người, thân phận không hề tầm thường của cậu ta.
Từ nhỏ Dung Dã đã thích chạy nhảy trước mặt Dung Hoa. Cậu ta nhỏ hơn anh mình sáu tuổi, trước đây Dung Hoa tựa như một vì sao sáng lấp lánh trước mặt cậu ta. Từ nhỏ đến lớn, người cậu ta ngưỡng mộ nhất chính là anh trai của mình.
Dưới sự kiểm soát của anh trai một thời gian, cậu bé ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu, lương thiện ngày nào đã biến thành một tên biến thái rồi...
Trong từ điển của một tên mồm thổi như cậu ta chưa từng có hai chữ sợ hãi. Anh là anh trai ruột của cậu ta, người khác sợ anh nhưng cậu ta không hề sợ. Nguyên nhân trừ và chịu đòn rất giỏi ra, điều còn lại chính là dù anh trai muốn giết chết cậu ta cũng vĩnh viễn không làm được.