Cô vừa nhìn thấy bóng hình vừa thân thuộc vừa xa lạ kia lập tức ngẩn người, những suy nghĩ lộn xộn tràn ngập trong đầu An Cẩm. Đầu óc cô quay cuồng, cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được tại sao Dung Hoa lại đến đây?
Tại sao anh lại xuất hiện trong biển lửa này?
Rõ ràng biết rất nguy hiểm, nhưng vẫn đến nhanh như vậy.
Đến cuối cùng, cô vẫn không thể hiểu được người đàn ông Dung Hoa này.
An Cẩm vẫn nhớ lúc anh bước ra từ biển lửa ngập trời đó, dáng vẻ cao ráo xuất hiện trước mắt cô với bộ đồ âu cùng giày da vô cùng chỉnh tề.
Ánh lửa đỏ bập bùng sau lưng anh, khuôn mặt đẹp trai kia vẫn mang một vẻ lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt hẹp dài hơi lạnh lẽo. Trong ánh lửa, nốt ruồi son ở giữa lông mày càng đẹp đến nao lòng.
Giây phút An Cẩm nhìn thấy anh, trái tim cô run rẩy.
Sau này khi cô nhớ lại kiếp trước của mình, vô thức mỉm cười, có lẽ cô đã rung động trước Dung Hoa vào chính giây phút đó.
Vì vậy càng ngày cô càng bất chấp mà nuông chiều anh.
Nhưng An Cẩm của lúc này lại không hề nhận thức được điều đó.
An Cẩm mở mắt, uể oải cúi đầu chỉnh lại bộ đồ ngủ màu sữa của mình, chợt nghĩ đến bộ đồ này do bố cô mua, trong mắt cô lập tức hiện lên chút chán ghét. Ông ta trừ việc đóng góp một con tinh trùng ra thì chưa làm được một nghĩa vụ nào của người bố.
An Cẩm thích kẹo, thích thỏ trắng là chuyện trước năm tuổi. An Cẩm nhếch miệng cười khẩy, chứ đừng nói đến bộ đồ ngủ ngu xuẩn này, còn là màu sữa nữa chứ!
Cô đứng dậy, người phụ nữ thon thả, cao hơn một mét bảy yểu điệu đứng trước tủ quần áo, đôi tay mảnh khảnh kéo hai bên áo lên để lộ ra đồ lót ren gợi cảm bên trong. Da của cô rất trắng, sáng lấp lánh tựa một viên ngọc sáng, xương bướm(*) sau sống lưng nhô lên rất xinh đẹp.
(*) Xương bướm: Là phần xương đối xứng phía sau bả vai.
Vóc dáng kia là ước mơ khát khao của biết bao nhiêu phụ nữ.
Người phụ nữ trong gương xinh đẹp như yêu tinh, nơi cần có thịt thì có thịt, ngực tấn công mông phòng thủ, vóc dáng bốc lửa làm cho người khác mê mẩn. Vòng eo thon gọn, làm da mịn màng làm cho người khác quyến luyến không thôi.
Nói thô thiển một chút thì cô chính là kiểu mẫu mà những động vật sống bằng mắt kia yêu thích.
Một người phụ nữ như viên ngọc sáng, những đường nét tinh xảo, sống động ẩn hiện nơi chiếc eo thon vụt qua trong thoáng chốc, rồi bị chất vải tơ tằm mềm mại kia che mất.
An Cẩm mặc một chiếc váy dài màu trắng, tiện tay vứt bộ đồ ngủ ngu xuẩn kia vào trong thùng rác.
Cô khoan thai bước xuống tầng, vừa bước một chân ra khỏi cửa phòng đã dừng lại. Ánh mặt trời hôm nay rực rỡ, thiêu đốt người khiến cô phải nheo mắt lại. An Cẩm vươn tay ra đón những tia nắng, sau đó lắng lặng quay về phòng lấy một chiếc kính râm từ trong hộc tủ, sổ kính râm đó là của Dung Hoa.
Ba năm ròng sống ở đây trong sự buồn chán nên cô đã quen thuộc với căn biệt thự này rồi, đương nhiên cũng sẽ biết đồ trong hộc tủ là của Dung Hoa.
An Cẩm ngồi xuống lục tung hộc tủ, tiện tay chọn một chiếc kính râm rồi đóng hộc tủ lại, đi thẳng ra cửa. Còn chưa kịp bước một chân ra cửa thì đã bị cản lại.
“Mợ chủ, xin lỗi, không có sự cho phép của Tứ gia thì mợ không thể ra ngoài.” Một người bảo vệ cao to lực lưỡng, mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng đưa tay ra ngăn không cho cô đi.
An Cẩm tháo chiếc kính râm xuống nhìn anh ta một lúc, không hề có chút sợ hãi nào. Sau đó cô không nói lời nào, đeo kính râm lên rồi quay vào trong.
Chiếc váy dài màu trắng tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô, chiếc kính râm lạnh lẽo che đi hơn nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng làm thêm phần quyến rũ. Chỉ những bước đi đơn giản cũng giống như đi trên sàn diễn, thần thái cao quý, lạnh lùng khiến cho người ta không thể so bì được.
Cô cứ thế mà đi sao?
Không hỏi lý do sao?
Lỡ như hỏi thì có thể được ra ngoài thì sao?
Mặc dù đây là chuyện không thể nào, nhưng dù gì cô cũng phải cố gắng một chút chứ!
Mấy người vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, họ có thể nhìn thấy được sự nghi ngờ không thể giải thích được từ trong mắt nhau.
Người phụ nữ với thân hình mong manh, yếu đuối đó thực sự là người đã đánh cho Tứ gia phải nhập viện sao?
“Canh giữ nghiêm túc! Nếu xảy ra vấn đề gì thì cả cậu và tôi đều không biết phải ăn nói với Hứa An như thế nào đâu!” Người cầm đầu nhở ra ánh mắt vừa nãy của An Cẩm, lập tức nghiêm túc nói.
“Vâng!”
An Cẩm đi vòng quanh biệt thự một tiếng đồng hồ, sau khi đi xong một vòng thì phát hiện số vệ sĩ đã tăng lên gấp đôi.
Không cần nghĩ cũng biết là để canh chừng cô. Họ đề cao cô thật đấy! An Cẩm thầm cười khẩy mấy tiếng.
Trên tầng thượng của tòa nhà chọc trời, những ngón tay thon dài của Dung Hoa nắm lấy chiếc điện thoại. Anh cúi đầu nhìn dòng xe tấp nập, đông như kiển bên dưới, đầu dây bên kia vang lên một tiếng tút, tiếng thứ hai chưa kịp vang lên đã có người bắt máy.
Dường như người đầu dây bên kia đã chờ cuộc điện thoại này từ lâu.
“Tứ gia.” Giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia, rất cung kính mà gọi một tiếng.
Mấy người bên trong phòng lập tức ngậm chặt miệng, chỉ yên lặng nhàn nhã thưởng thức rượu vang.
Mấy người đó đều là người rất tài giỏi, mặt mũi tuấn tú, khí chất kiêu ngạo và người đàn ông ngồi giữa chính là người cầm đầu.
Các cậu ấm trong thủ đô tụ tập thành một bè phái, người không có gia thế khủng sẽ không được tham gia vào.
Các mối quan hệ giữa thủ đô rất rối rắm, phức tạp, chính phủ và doanh nhân thường có qua lại với nhau. Từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau, hoặc là lúc nhỏ đã gặp nhau ở các buổi gặp mặt mà phụ huynh dắt đến, đến khi trưởng thành cũng là những người tài giỏi, có sự nghiệp riêng của mình. Lâu lâu họ thường tụ tập gặp gỡ với nhau để duy trì quan hệ đời cha chủ.
Còn bây giờ, những người đang ở cùng Dung Hoa đều là người có tài năng vượt trội của thủ đô!
“Cô ấy đang làm gì?” Ánh mắt Dung Hoa hơi lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp. Chỉ mới hai mươi tuổi đầu nhưng anh mang đầy vẻ nam tính của một người đàn ông trưởng thành. Anh nhìn chằm chằm vào rượu trong ly, rồi khẽ lắc ly rượu vang, rượu trong ly tạo thành một vòng xoáy nhỏ. Đôi môi đỏ của người đàn ông cũng được rượu làm cho thêm phần tươi tắn, xinh đẹp ướt át, khiến người khác mê mẩn, muốn hôn lên đôi môi đó.
“Mợ chủ đeo kính râm, mặc váy trắng chuẩn bị đi ra ngoài thì bị chúng tôi chặn lại, không có sự cho phép của anh, chúng tôi không dám để mợ ấy ra ngoài.” Người đàn ông khẽ cau mày, đôi mắt hẹp dài nheo lại, con ngươi đen thẳm không biết được anh đang nghĩ gì: “Cô ấy có nói là muốn đi đầu không?”
“Không, mợ chủ không nói lời nào đã quay người quay lại, sau đó dạo quanh biệt thự một vòng rồi quay về phòng.”
Dạo quanh biệt thự một vòng?
Cô muốn làm gì? “Ừm.” Dung Hoa cúp máy, rượu vang trong ly bị anh uống cạn.
“Sao thế? Lại là vị chuyên gây chuyện nhà họ An kia à?”