Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 18: Cậu dung nhát c y




“Anh dám giết chết em, cả nhà sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Vì vậy, cậu ta luôn ra sức gây chuyện!

Khuôn mặt cậu ta luôn hiện lên vẻ đắc ý khi khiêu chiến với giới hạn của anh trai mình. Cậu ta tựa một con gián với nghị lực sống và khả năng chịu đòn đỉnh cao, có đánh cũng không chết! ở thủ đô này cũng chỉ có Dung Tiểu Nhị này là không sợ Dung Tử gia thôi. Mấy người khác làm hùm làm con nhưng chưa chắc được Dung Hoa phát bệnh thì đã chầu trời rồi.

Sau khi Dung Hoa xảy ra tai nạn xe vào năm hai mươi tuổi, đôi chân đã bị tàn phế. Hai năm sau đó Dung Dã nghe thấy được mấy lời bịa đặt nhảm nhí, sợ anh sẽ tự ti nên mới vứt phụ nữ vào phòng anh, nhưng lại bị anh ném thẳng ra ngoài một cách không hề thương tiếc.

Dung Dã thầm nghĩ trong lòng, có lẽ anh của cậu ta không thích con gái, nên sau đó bắt đầu ném đàn ông lên giường anh.

Lần đó, Dung Dã suýt thì bị bố đánh cho tàn phế.

Những con người cậu ta lại nhanh quên, ngày hôm sau đã quên mất tiêu, lúc ngồi trên xe lăn lại cảm giác bị tráng như người phải lưu lạc nơi chân trời, vui vẻ đến nỗi khóe môi cong lên không hạ xuống được. Cậu ta lập tức điên điên khùng khùng bảo người đẩy mình đi tìm anh trai.

Nếu là người khác, Dung Hoa đã sớm tiễn người đó xuống địa ngục rồi!

Dung Hoa nắm chặt tay vịn xe lăn, chậm rãi quay lại, sau khi thấy rõ là ai thì khuôn mặt tối sầm lại: “Ai cho cậu đến đây?”

“Cửa mở mà, em cứ thể vào thôi.” Dung Dã sợ hãi liếc nhìn anh trai, dùng gương mặt có phần tương tự Dung Hoa cùng với ánh mắt vô tội nhìn anh trai.

Cửa không đóng cũng không phải lỗi của cậu ta mà, ai bảo mọi người nói chuyện không chịu đóng cửa chứ?

Vì vậy không thể trách cậu ta được!

“Dung Tiểu Nhị(*)?” Khóe miệng Đại Kiêu cơ giật, nhìn về phía người không biết đã vào từ lúc nào kia, không nói thành lời.

(*) Nhị: Đồng nghĩa với ngu ngốc, điên khùng.

Dung Dã nghe thấy cách gọi đó lập tức nổi khùng, nhảy dựng lên rồi nghiêm túc nói: “Không được phép gọi tôi là Dung Tiểu Nhị!”

Cải tên vừa ẻo lả vừa quê mùa xuất xứ như vậy làm sao xứng với người đàn ông anh tuấn ngời ngời như cậu ta chứ!

Dung Hoa không muốn nhìn thấy cậu ta thêm giây phút nào nữa: “Cút ra ngoài cho ông đây!” Cơ thể Dung Tiểu Nhị run lên, thấy anh trai ra lệnh như vậy, cậu ta lập tức đứng bật dậy, lạnh lùng nói một từ “Ừ”. “Vậy thì em sẽ đến biệt thự của anh!” Nói xong, cậu ta lập tức bỏ chạy như bay.

Không nói gì với anh trai mà lén lút đi thì có lẽ sẽ phải đối mặt với chuyện bị cắt chân, nhưng nói với anh rồi mới chạy đi thì lại khác.

Dù sao cậu ta cũng phải cho anh trai biết được, cậu có vào được đó hay không thì phải xem bản lĩnh của anh như thế nào!

Hôm nay cậu ta nhất định phải đi xem người đàn bà xấu xí kia!

Gân xanh phủ kín trên trán Dung Hoa, tức giận đến mức bốc khói, nhưng lại không thể nào đánh chết được tên này! “Nếu Dung Dã đến đó, thẳng tay đánh ra ngoài cho tôi!”

“Mặc kệ sống chết!” Dung Hoa lạnh lùng cầm lấy điện thoại nói với đầu dây bên kia, sau khi anh nói xong lập tức cúp điện thoại.

Sao mẹ anh lại có thể sinh cho anh được một thằng em dở người thế này cơ chứ? Trí thông minh thì âm vô cực, suy nghĩ thì kỳ quái, luôn làm ra những việc ngỗ ngược, trái với nguyên tắc, làm cho người khác kinh hãi. Không ai có thể tưởng tượng được rốt cuộc cậu ta sẽ gây ra những chuyện

gi

Dung Hoa có thể giết được một nghìn, một vạn người, nhưng không thể nào khống chế được cái miệng ríu rít của tên dở người này!

“Được rồi, tôi về trước đây. Các cậu cứ suy nghĩ kỹ về kế hoạch và hợp đồng. Cuối cùng, Đại Kiêu, cậu đưa họ đi khảo sát một chút đi.” Dung Hoa nói xong, Hứa An lập tức bước về phía trước đẩy anh ra ngoài.