Yêu Đi, Giang Tiểu Thư

Chương 6: (6) sự quyến rũ chết người




Giang Mỹ Hy lại không kìm được dặn dò thêm vài câu: “Đừng tưởng vào được U Kí là không còn gì phải lo nghĩ nữa, sau này mỗi năm đều sẽ đào thải một số người, cháu tự mình cân nhắc đi.”

Mục Địch sốt ruột dạ một tiếng rồi hỏi Giang Mỹ Hy: “Cho nên dì ơi, dì gọi cháu đến là để đưa cháu cốc nước này à?”

Giang Mỹ Hy mải nghĩ đến chuyện của Diệp Hủ, tâm trạng trở nên phức tạp. Cô sắp xếp từ ngữ một chút, hỏi Mục Địch: “Đúng rồi, dì nghe nói đợt tuyển dụng này có một chàng trai rất ưu tú…”

Cô còn chưa nói hết, Mục Địch đã ngắt lời cô: “Dì nói Diệp Hủ ấy à?”

Giang Mỹ Hy ngẩn ra: “Ờ, hình như tên như thế…”

Mục Địch nói: “Đúng là anh ta rất ưu tú, đứng đầu chuyên ngành của mình, nghe nói vốn định ra nước ngoài học tiếp, không biết sao lại đi tìm việc nữa.”

“Dì nhớ cậu ta không cùng chuyên ngành với cháu, sao cháu biết rõ chuyện của cậu ta vậy?”

“Người nổi tiếng mà! Mọi người đều quan tâm, hơn nữa bây giờ ngày nào bọn cháu cũng ngồi cùng nhau lúc lên lớp, cháu biết rõ lắm.”

Giang Mỹ Hy vừa nghe thấy thế liền cảm thấy không ổn: “Là sao? Mục Địch, không phải cháu…”

“Stop! Stop! Biết ngay là dì sẽ nghĩ ngợi linh tinh mà, anh ta rất tốt nhưng không phải kiểu cháu thích.”

Giang Mỹ Hy thở phào nhưng vẫn hơi tò mò, dù sao thì ngoại hình của Diệp Hủ nhìn một cái đã biết không phải dạng vừa.

“Tại sao?”. Cô hỏi Mục Địch.

Mục Địch nghĩ một lát, miễn cưỡng đáp: “Quá nhiều tình địch, suốt ngày đứng ngồi không yên, phiền chết đi được.”

Giang Mỹ Hy bật cười, câu trả lời này đúng là rất “Mục Địch.”

“Thế sao cháu còn suốt ngày ngồi cùng cậu ta?”

Mục Địch cười hì hì: “Chẳng phải là vì đào tạo xong còn có kì thi hoàn thành khóa đào tạo sao, phải tạo dựng quan hệ tốt trước rồi tính.”

Không phải chứ! Mục Địch tiểu thư, đến kì thi này mà cháu cũng muốn gian lận à?”

“Mọi người đều gian lận, dì không biết đấy thôi!”. Mục Địch không hề bận tâm, cô bé xem giờ, “Ồ! Sắp đến giờ lên lớp rồi!”

Giang Mỹ Hy sốt ruột xua tay với cô bé: “Đi mau! Đi mau! Nhìn thấy cháu là dì đau đầu!”

“Maggie thân yêu, cháu cáo lui trước đây!”

Làm bạn với học sinh giỏi cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa, Mục Địch và Diệp Hủ là bạn cùng khoa, đó là thiên thời; hai người cùng vào U Kí, đó là địa lợi; còn lại chỉ thiếu nhân hòa thôi.

Từ lâu Mục Địch đã phát hiện lần nào Diệp Hủ cũng đến lớp rất muộn, có lúc thậm chí không tìm được chỗ ngồi, nên cô bé liền đề nghị tiện thể giúp anh ta chiếm chỗ với danh nghĩa bạn học. Diệp Hủ không từ chối, thế là con đường bám víu dựa dẫm học sinh giỏi của cô bé cũng bắt đầu.

May mà Mục Địch đã chiếm chỗ trước khi đi gặp Giang Mỹ Hy, còn nhắn tin nói cho Diệp Hủ biết vị trí chỗ ngồi, nếu không bây giờ cô mới tới thì chẳng còn chỗ nào nữa.

Hôm nay Diệp Hủ đến sớm hơn cô, đang ngồi trên ghế cúi đầu đọc sách. Mục Địch đi tới, ngồi xuống ghế trống cạnh anh ta, đặt cốc nước trong tay vào một góc bàn.

Diệp Hủ quay đầu nhìn cô một cái coi như chào hỏi, nhưng khi liếc thấy chiếc cốc giữ lạnh màu hồng trước mặt cô, anh ta cau mày.

“Ở đâu ra thế?”

Mục Địch sững ra một chút, nhìn theo ánh mắt anh ta mới hiểu anh ta đang hỏi cái gì. Tuy cũng không hiểu một người xưa nay không có hứng thú với bất cứ chuyện gì sao đột nhiên lại quan tâm cốc nước này của cô như vậy, nhưng cô vẫn nói ra lời nói dối vụng về mình nghĩ ra trên đường về lớp.

“Tôi luôn mang theo nó mà, lúc nãy khát quá ra ngoài lấy nước.”

Nói rồi còn sợ Diệp Hủ không tin, cô còn mở ra định uống một ngụm, mở ra mới phát hiện hóa ra bên trong là nước cam. Thế là cô cười nhạt nói thêm: Lấy nước… nước cam…”

Mục Địch tự nhủ đời này cô đã nói dối vô số lần nhưng chưa có lần nào giả tạo như lần này. Có điều cô nhanh chóng để ý sang chuyện khác.

“Sao tóc cậu ướt thế? Quần áo cũng…”. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không mưa mà.”

Diệp Hủ bực bội nói: “Rửa mặt.”

Mục Địch lại liếc nhìn cái áo phông gần như ướt sũng của anh ta, cười khan nói: “Cậu rửa mặt kĩ thật đấy.”

Giang Mỹ Hy xem giờ, đoán Mục Địch đã vào lớp rồi mới xách túi đi về phía phòng học.

Cô không đi cửa chính mà vào lớp bằng cửa sau, sau đó đi giữa các học viên, từng bước đi về phía.

Phòng học vốn ồn ào huyên náo đột nhiên trở nên yên lặng, yên lặng đến mức thậm chí chỉ nghe thấy tiếng giày của cô nện xuống mặt sàn, hoàn toàn không giống một phòng học có ba, bốn trăm người ngồi.

Cứ thế từng bước đi lên bục giảng, cô chậm rãi đặt túi xách xuống, lấy điện thoại ra và đặt chế độ im lặng, bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn đám đông bên dưới bục giảng.

Không có phần mềm dạy học, không có giáo trình, cô nói: “Chào các bạn, tôi là Maggie.”

Cô nhớ lần trước ở đây cô cũng nói câu này. Lúc đó thầy giáo bảo mọi người tự giới thiệu về bản thân, lần đầu xuất hiện trước mọi người, những người khác đều tìm đủ mọi cách khiến người khác nhớ mình, mình cô chỉ nói đúng một câu đó. Không phải cô muốn cá tính khác biệt, chỉ là cô hồi hộp quá, quên sạch bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn. Nhưng ai có thể ngờ được cô gái có phần nhút nhát năm xưa sẽ trở thành người như bây giờ.

Cụ thể là người như thế nào - Giang Mỹ Hy liếc mắt nhìn đám đông bên dưới hoặc thì thào to nhỏ, hoặc ngồi im thin thít bên dưới, cười cười khinh bỉ.

Họ tưởng cô không nhìn thấy những gì họ làm sao? Hay là cô không đoán được họ đang nói gì? Cô không đếm xỉa không phải vì cô không bận tâm, chỉ là những thứ cô từng chịu đựng vượt xa tưởng tượng của họ mà thôi.

Nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng, Giang Mỹ Hy nhìn về phía đó theo cảm giác, nụ cười trên mặt liền đông cứng.

Diệp Hủ đang uể oải ngồi đó nhìn cô với ánh mắt đầy giễu cợt như chốn không người. Nước trên mặt anh ta đã được lau sạch, nhưng mái tóc và chiếc áo ướt nhẹp vẫn khiến cô thấy hơi có lỗi.

Cô nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác, khẽ ho một tiếng, bắt đầu nội dung ngày hôm nay. Cô không bắt đầu bằng lịch sử và văn hóa của U Kí như các giáo viên khác, mà trực tiếp chia sẻ mấy tình huống thực tế. Tất cả nội dung đều rất hữu ích, hơn nữa cô giảng vừa đơn giản dễ hiểu vừa vô cùng sinh động, vì vậy suốt một tiếng đồng hồ, cả lớp học đều im lặng như tờ.

Cho đến khi còn mấy phút nữa là hết giờ, cô cảm thấy cần phải gọi vài người lên hỏi, xem hiệu quả bài giảng thế nào. Đưa mắt nhìn xuống bục giảng, không khí bắt đầu hơi căng thẳng, dù là người vừa rồi có chăm chú nghe giảng hay không, lúc này tất cả đều vô tình hay cố ý tránh né ánh mắt của cô.

Nữ sinh A ngồi sau Diệp Hủ thấy vậy không hiểu có chuyện gì bèn hỏi nữ sinh B: “Thực ra từ lúc mới bắt đầu lên lớp tớ đã muốn hỏi rồi, sao cứ có cảm giác mọi người đều rất sợ cái cô Maggie này nhỉ?”

B khẽ nói: “Vậy thì cậu phải tìm hiểu tin đồn của U Kí rồi. Cậu chưa nghe nói à, U Kí có hai hổ, một đực một cái.”

A tò mò: “Cái gì một đực một cái?”

B nói: “Đực chính là Kevin dạy chúng ta buổi sáng, được gọi là hổ mặt cười. Nghe nói anh ta đối xử với mọi người rất thân thiện, nhưng một khi đổi sang chế độ làm việc thì sẽ trở thành người thiết diện vô tư, không kiêng nể bất cứ ai, thường xuyên ép nhân viên dưới quyền làm việc cả ngày lẫn đêm, khi làm dự án, ốm cũng không được xin nghỉ!”

“Ôi trời…”! A không kìm được xoa xoa cánh tay, “Đáng sợ thế á! Thế còn Maggie?”

“Cô ta á? Uy danh của cô ta còn vang vọng hơn, cực kì nổi tiếng trong chi nhánh Trung Quốc. Nghe đồn cô ta cứng nhắc! Giáo điều! Kĩ tính! Cuồng công việc! Không có bạn bè!”

A cười thầm: “Thế thì hai người này xứng đôi thật đấy.”

B nói: “Thôi cho xin, một núi không thể có hai hổ, cậu không nghe nói à, hai người này đấu đá với nhau long trời lở đất để tranh vị trí Partner đấy!”

A hỏi: “Thế cậu thấy ai có hi vọng hơn?”.

B nói: “Tớ cảm thấy chắc là Kevin, phụ nữ mà, trong công việc chắc chắn là kém hơn đàn ông một chút.”

Mục Địch nãy giờ nghe lén hai người nói chuyện, nghe đến đây cô không ngồi yên được nữa, chuyện khác cô có thể nhịn, thậm chí còn vô cùng đồng tình, nhưng bảo dì cô không làm được Partner, người nhà họ Giang tuyệt đối không thể nhịn được!

Cô đang định quay lại cà khịa B vài câu, Diệp Hủ ngồi cạnh lại quay đầu lại trước cô: “Ồn quá.”

Hai người ngồi sau lập tức im bặt, nhưng Diệp Hủ còn chưa nói xong, anh ta nói thêm câu nữa: “Thật không hiểu nổi sao kiểu người còn chưa đi làm đã tự nhận mình không bằng người khác như các cô lại được U Kí tuyển dụng.”