Yêu Đi, Giang Tiểu Thư

Chương 7: (7) sự quyến rũ chết người




Câu này nghe thật là đã, Mục Địch ngầm vui sướng trong lòng. Nhưng khi cô sực tỉnh mới phát hiện không khí trong lớp hình như có gì không ổn. Tất cả mọi người, thậm chí cả Giang Mỹ Hy đều đang nhìn về phía họ.

“Bạn nam kia…”. Giọng Giang Mỹ Hy vô cùng lạnh lùng.

Phòng học im phăng phắc, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù trên đầu.

Diệp Hủ nhìn vào mắt cô giây lát, đang đứng lên thì nghe thấy cô đổi giọng: “Bạn nữ ngồi sau bạn nam kia, em trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”.

Diệp Hủ sững người ngồi xuống.

Nữ sinh B chỉ chỉ vào mình vẻ nghi ngờ: “Em á?”

Giang Mỹ Hy chầm chậm gật đầu, trên mặt không có một chút cảm xúc dư thừa nào.

Nữ sinh B run rẩy đứng dậy, Giang Mỹ Hy lại giáng cho cô ta một đòn cuối cùng: “Hãy trả lời bằng tiếng Anh.”

Nữ sinh B vừa rồi bận buôn chuyện, vốn đã không nghe thấy câu hỏi của Giang Mỹ Hy, bây giờ nghe nói còn phải trả lời bằng tiếng Anh, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ mà chui xuống. Những người ngồi ở đây đều là tinh anh trong trường, cô ta đứng trơ ra đây thế này đúng là quá mất mặt, thế là cô ta nhắm mắt làm liều, bắt đầu chém gió.

Trong phòng học vang lên tiếng cười nhạo khe khẽ, Giang Mỹ Hy không hề dao động, khoanh tay ra vẻ lắng nghe, hoàn toàn không hề có ý định bảo cô ta dừng lại.

Cuối cùng nữ sinh B thực sự không bịa tiếp được nữa, tự mình dừng lại.

Phòng học lại trở nên yên lặng, một lúc lâu sau, Giang Mỹ Hy mới cất tiếng: “Theo thống kê của công ty, tỉ lệ xin nghỉ việc của nhân viên sau khi làm việc ba năm lên tới 50%, em có biết họ đều đi đâu không?”.

Còn chưa chính thức vào công ty, nữ sinh B đã bị làm mất thể diện thế này, trong lòng không khỏi bực tức, thế là trả lời hơi cắm quảu: “Nhảy việc chứ gì.”

Giang Mỹ Hy lắc đầu, đưa ra đáp án chính xác: “Là bị nhảy việc. Cho nên không phải vào được U Kí là vạn sự tốt lành, có ở lại được hay không phải xem bản lĩnh của các vị.”

Tiếng chuông tan học vang lên, Giang Mỹ Hy vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây. Cảm ơn mọi người đến nghe bài giảng của tôi, hi vọng nó có ích với các bạn.”

Đúng lúc Giang Mỹ Hy tuyên bố hết giờ, đồng nghiệp phòng nhân sự đột nhiên bước vào lớp, theo sau anh ta là Lục Thời Vũ và sếp của họ Linda.

Linda cười với Giang Mỹ Hy trên bục giảng. Giang Mỹ Hy giấu vẻ bất ngờ trên mặt, mỉm cười chào lại rồi đi xuống bục giảng.

Đồng nghiệp phòng nhân sự giới thiệu với mọi người: “Hôm nay tôi vô cùng vinh hạnh mời được Linda, một trong những Part-ner ưu tú nhất của U Kí chúng ta đến đây. Công việc của Linda vô cùng bận rộn, thường xuyên phải bay đi khắp nơi, rất ít khi ở công ty, hôm nay Linda đã bớt chút thời gian trong lịch trình làm việc dày đặc của mình tới giảng bài cho mọi người, cả lớp vỗ tay hoan nghênh nào!”

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Linda bước lên bục giảng, Giang Mỹ Hy và Lục Thời Vũ tìm một chỗ ở hàng ghế đầu rồi ngồi xuống.

Giang Mỹ Hy hỏi Lục Thời Vũ: “Không phải anh đã về thành phố từ lâu rồi sao?”

Lục Thời Vũ nhún vai: “Đã đi được nửa đường rồi, nhưng nghe cô ấy nói muốn đến, đằng nào tôi cũng không có việc gì nên lại quay lại, cổ vũ cho sếp ấy mà.”

Giang Mỹ Hy lạnh lùng hừ một tiếng: “Đồ nịnh hót!”

Lục Thời Vũ cũng không giận, cười cười vẻ bất cần: “Chịu thôi, làm sao mà sánh được với đàn em do chính tay sếp đào tạo lên!”

“Ồ, cậu xem Maggie và Kevin hình như có quan hệ rất tốt, không như cậu nói…”. A lại nói.

B “hứ” một tiếng: “Làm bộ ai mà không biết?”

Mục Địch không thích nghe người khác nói xấu Giang Mỹ Hy, bèn quay đầu lại khẽ nhắc hai cô gái ngồi sau: “Đừng nói nữa, cẩn thận kẻo lát nữa lại bị gọi tên đấy.”.

Hai cô gái bĩu môi nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Khi Mục Địch quay đầu lại, liếc mắt nhìn Diệp Hủ ngồi cạnh, phát hiện sắc mặt anh ta rất khó coi. Cô nhìn theo ánh mắt anh ta, nhìn thấy Giang Mỹ Hy và Lục Thời Vũ đang cười nói vui vẻ ở hàng ghế trước.

“Có phải cậu cũng rất không thích bọn họ không?”. Mục Địch khẽ hỏi.

Thực ra tin đồn về hai hổ U Kí cô cũng đã nghe nói từ lâu, nhưng cô chưa bao giờ xác nhận với Giang Mỹ Hy, một mặt là không dám, mặt khác, với hiểu biết của cô về Giang Mỹ Hy, tin đồn đó đa phần là thật…

Diệp Hủ nói: “Bình thường, có điều tôi không thích một trong hai người đó.”

“Ờ”. Mục Địch không dám hỏi anh ta ghét ai hơn, cô thật sự không mấy tự tin về khả năng xã giao của dì cô.

Cô không định gặng hỏi nhưng Diệp Hủ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt liếc qua cốc nước trên bàn cô rồi nhìn vào mặt cô.

“Hai người có quan hệ gì? Bạn bè hay họ hàng?”

Mục Địch ngớ người ra khi bị hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Diệp Hủ im lặng giây lát rồi nói: “Bỏ đi.”

Trên bục giảng, Linda nói chuyện điềm đạm phóng khoáng nhưng không thiếu phần hài hước, chốc chốc lại làm các bạn trẻ ngồi dưới ồ lên cười. Cô ta không nói quá lâu, chưa đến một tiếng đã kết thúc tất cả các mục.

Thực ra mục đích chính của Linda tới đây là để gặp các nhân viên mới của ban mình, nên đã dặn Lục Thời Vũ từ trước, tối nay sẽ mời mọi người đi ăn.

Phía sau trung tâm đào tạo có một hồ nước, bên hồ có mấy hàng đồ nướng vỉa hè, Lục Thời Vũ liền chọn một nhà hàng trong số đó làm địa điểm tụ tập tối nay.

Ngoại thành không như nội thành, vào đêm không khí liền trở nên mát mẻ thoáng đãng. Lúc này ở bên hồ, ngoài mấy hàng đồ nướng tạm coi là còn sáng đèn, tấp nập ra, những nơi khác đều hòa vào làm một với sắc đêm tối như hũ nút.

Lục Thời Vũ bảo mọi người ngồi xuống rồi đưa thực đơn cho các bạn trẻ gọi món: “Bình thường đều là sếp bóc lột mọi người, tôi vào công ty bao lâu như vậy, chẳng mấy lần được “ăn của nhà giàu” như hôm nay đâu, cơ hội hiếm có, mọi người đừng khách sáo.”

Vốn dĩ trên đường đến đây, mọi người đã vui đùa nói chuyện rôm rả rồi, không còn câu nệ như lúc mới gặp nữa.

Đặc biệt là Linda, không hề ra vẻ sếp lớn, lúc này, nghe thấy Lục Thời Vũ nói vậy liền cười lớn: “Cậu đừng có mà giả làm người tốt ở đây! Cậu đừng tưởng tôi chưa nghe nói biệt danh của cậu!”

Nói rồi cô ta nhìn về phía bọn Mục Địch: “Rốt cuộc là ai bóc lột ai, các em sẽ biết sớm thôi!”

Lục Thời Vũ cười không chút bận tâm: “Em làm vậy chẳng phải là học theo sếp sao!”

Anh ta nói vậy, mọi người đều bật cười. Lục Thời Vũ là cao thủ khuấy động không khí, lúc đầu mọi người còn rụt rè vì có mặt sếp, sau đó họ nhận thấy các sếp cũng không có gì khác người bình thường, nên đã hoàn toàn thả lỏng. Lại thêm tác dụng của hơi men, không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi.

Ăn uống gần xong mà vẫn còn sớm, nên có người đề nghị chơi trò chơi. Bàn đi bàn lại, cuối cùng chọn trò đoán số đơn giản nhất. Quy tắc trò chơi là một người nghĩ ra một con số rồi viết lên giấy, những người khác không ngừng thu nhỏ phạm vi của con số, cho đến khi đoán ra con số chính xác thì thôi. Người đoán đúng có thể mời hai người ngồi cạnh mình biểu diễn tài năng hoặc uống rượu.

Giang Mỹ Hy bị ép uống hai cốc bia lúc ăn cơm, bây giờ đầu óc hơi váng vất, nên mọi người nói sao cô nghe vậy.

Mấy lượt trừng phạt, khen thưởng trước đều không dính dáng đến cô, cô cũng vui vẻ nhìn mọi người chơi đùa. Nhưng sau đó đến lượt cô nghĩ số. Cô cầm giấy bút Mục Địch đưa, nghĩ một lát, viết lên giấy số 38.

Kể ra cũng lạ, mấy lượt chơi trước nhiều nhất chỉ đoán bảy, tám lần là ra, nhưng lần này mãi mà không ai đoán ra đáp án chính xác.

Đến lượt Mục Địch, cô bé đoán Giang Mỹ Hy sẽ viết một con số liên quan đến ngày sinh, mà dì cô sinh ngày 20 tháng 1, thế là cô bé đoán số 20 nhưng vẫn không đúng.

Khi đến lượt Diệp Hủ, anh ta nghĩ những người khác đã đoán tuổi, ngày sinh, cũng không nghĩ ra ý tưởng gì, liền đoán số 18, đuôi số điện thoại của cô. Kết quả vẫn không đúng.

Sau Diệp Hủ là Lục Thời Vũ, lúc này phạm vi đáp án chính xác vẫn còn rất rộng. Nhưng Lục Thời Vũ hết sức điềm tĩnh, uống một ngụm bia rồi nhìn Giang Mỹ Hy ngồi đối diện, nói: “Có phải số 38 không?”

Giang Mỹ Hy ngẩn ra: “Sao anh biết?”

Thế là đoán đúng rồi! Mọi người hoan hô, Linda tự nhận mình rất hiểu Giang Mỹ Hy nhưng cũng không đoán được, cô ta hỏi Lục Thời Vũ sao lại đoán được.