Yêu Đi, Giang Tiểu Thư

Chương 5: (5) sự quyến rũ chết người




Thực ra tầm này năm nào cô cũng rảnh, nhưng nguyên nhân thực sự thúc đẩy cô đến giảng bài cho nhân viên mới chỉ có một, đó chính là Diệp Hủ.

Lần trước lúc chia tay, cô tin chắc anh ta sẽ không vào công ty, nhưng bây giờ tình hình thay đổi, có những chuyện vẫn phải nói cho rõ ràng mới được. Hơn nữa, con cáo già Lục Thời Vũ chắc chắn đã nghi ngờ rồi, chưa biết chừng sẽ mượn cơ hội đến giảng bài để hỏi chuyện anh ta, đến lúc đó sự việc vỡ lở, cô làm gì còn chỗ đứng ở U Kí nữa?

Địa điểm đào tạo nằm ở ngoại thành, trong trí nhớ của Giang Mỹ Hy, nơi đó rất xa xôi hẻo lánh, đến sạp bán hoa quả cũng không có.

Nói là đến cảnh cáo Diệp Hủ, nhưng thực ra cô cũng muốn tiện thể đến xem xem Mục Địch có quen với cuộc sống ở trung tâm đào tạo không. Trước khi xuất phát, cô đặc biệt để tâm đi siêu thị một chuyến, chọn lựa một số đồ dùng hàng ngày và hoa quả.

Đúng vào thời điểm nóng nhất trong ngày, chỉ đứng không cũng ra mồ hôi. Nhân viên siêu thị đang chào hàng một mẫu cốc giữ lạnh mới, cô tiện tay mua một cái, sau đó mua một cốc nước cam lạnh tại quầy trà nước ở cổng siêu thị, cho vào cốc giữ lạnh, định lát nữa đưa cả cho Mục Địch.

Thế nhưng, khi cô tìm tới trung tâm huấn luyện ở ngoại thành theo thiết bị chỉ đường mới biết mình đã nhầm. Trung tâm bồi dưỡng đã khác trước, xung quanh hết sức tấp nập, có rất nhiều siêu thị quán ăn nhỏ, cái gì cũng có.

Cô nhìn đống túi to túi nhỏ trên ghế lái phụ, do dự giây lát, cuối cùng chỉ cầm cốc nước cam xuống xe.

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên lớp buổi chiều, cô không đi tìm Mục Địch ngay, mà tìm một lớp học trống, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không có ai tới đây rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Hủ.

“A lô?”

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia hơi ồn ào, giống như đang ở một nơi như là quán cơm vậy, còn có người gọi tên anh ta, xem ra anh ta không đi ăn một mình.

Giang Mỹ Hy khẽ hạ thấp giọng, nói: “Tôi là Maggie.”

“Ai cơ?”

Giang Mỹ Hy hơi bực mình nhưng vẫn cao giọng lên, nói: “Tôi là Giang Mỹ Hy.”

Phía bên kia im lặng giây lát, sau đó khi Diệp Hủ cất tiếng lần nữa, xung quanh không còn ồn ào như lúc nãy nữa.

“Có chuyện gì?”. Anh ta hỏi.

“Bây giờ anh có rảnh không? Tới phòng 302, tôi có chuyện cần nói với anh.”

“Tôi đang ăn cơm.”

Giang Mỹ Hy cố nén lửa giận, kiên nhẫn hỏi: “Mất khoảng bao lâu nữa?”

“Không biết.” Anh ta im lặng một chút rồi nói, “Có chuyện gì quan trọng không thể nói qua điện thoại sao?”

Nhất thời Giang Mỹ Hy hơi cạn lời, chuyện này đúng là không phải việc gì quan trọng đối với anh ta, nhưng với cô thì khác.

Thấy cô không nói gì, anh ta cười vẻ không bận tâm: “Hay là cô lại muốn cho tôi tiền?”

Giang Mỹ Hy không đếm xỉa đến câu nói đùa của anh ta, dứt khoát chấm dứt cuộc gọi này: “Trước một giờ, tôi đợi anh ở phòng 302.”

Cô tưởng anh ta sẽ để cô chờ đợi vô ích, nhưng chỉ khoảng mười lăm phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần ngoài cửa, cô ngẩng lên nhìn, Diệp Hủ mặc áo phông trắng và quần kaki màu cà phê nhạt xách nửa chai nước suối bước vào lớp học.

Đến trước mặt cô, anh ta đặt chai nước lên chiếc bàn sau lưng cô, hỏi: “Có chuyện gì?”

Giang Mỹ Hy khoanh tay ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ trước mắt, buộc phải thừa nhận, dù là gương mặt hay là thân hình, thậm chí là năng lực trong một vài lĩnh vực, anh ta đều là đối tượng lí tưởng trong mắt rất nhiều cô gái. Nhưng vì hiện nay hai người là cấp trên cấp dưới, sự tồn tại của anh ta đã trở thành một chiếc răng sâu của cô, mỗi lần lên cơn đau là mỗi lần có thể lấy mạng cô.

“Còn chưa chúc mừng anh đỗ vào U Kí.”. Giang Mỹ Hy nói.

“Rồi sao?”. Diệp Hy đút hai tay trong túi quần, nhìn xuống đón ánh mắt của cô, “Cô muốn thể hiện với tôi là U Kí công bằng chính trực như cô nói à?”

Giang Mỹ Hy thầm chửi tên nhóc này mấy trăm lần trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh điềm đạm: “Tôi muốn nói với anh là bây giờ chúng ta là cấp trên cấp dưới, anh nói năng với tôi nên khách khí một chút.”

Diệp Hủ cười nhạt: “Cô gọi tôi đến là để…”

“Đợi chút.”. Giang Mỹ Hy đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta, vì hình như cô nghe thấy tiếng người khác đang nói chuyện. Lúc này lắng tai nghe kĩ, quả nhiên có người ở gần đây, hơn nữa tiếng nói đó ngày càng gần, đang đi về phía họ.

Giang Mỹ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là người đồng nghiệp ở phòng đào tạo đang đi về phía này.

Để không bị phát hiện, cô chọn căn phòng học ở cuối hành lang, nên người đồng nghiệp đó đi về phía này chắc chắn không thể tới chỗ khác.

Giang Mỹ Hy cuống quá, vội vàng đưa mắt nhìn quanh, không có chỗ trốn, chỉ có một cánh cửa. Lúc này họ cùng đi hoặc một trước một sau ra ngoài đều có vẻ rất đáng ngờ, còn nếu chỉ đứng đây nói chuyện cũng sẽ khiến người ta tưởng tượng linh tinh. Bây giờ xem ra chỉ còn chiêu cuối cùng.

Giang Mỹ Hy cầm cốc nước cam ở chiếc bàn phía sau lên, cô ngập ngừng giây lát rồi lại đặt xuống, cầm chai nước suối còn một nửa bên cạnh, nhanh chóng mở nắp, vào khoảnh khắc người đồng nghiệp đó bước vào cửa phòng học, Giang Mỹ Hy liền hất nửa chai nước lên mặt Diệp Hủ.

“Anh tưởng anh là ai?”. Cô nghiêm giọng quát, “Gọi tôi đến đây vì chuyện này à? Cảm thấy mình rất hấp dẫn, có thể tùy tiện quyến rũ cấp trên đúng không? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng anh vào được công ty là muốn làm gì thì làm! Nếu để tôi phát hiện anh không đủ năng lực hoặc đạo đức có vấn đề, tôi vẫn có thể khiến anh rời khỏi công ty như thường!”

Diệp Hủ vuốt nước trên mặt, nhìn Giang Mỹ Hy với vẻ không thể tin nổi.

Giang Mỹ Hy cũng nhìn anh ta, nhưng đuôi mắt lại nhìn ra phía cửa. Sau khi thấy người đồng nghiệp đó lặng lẽ rời khỏi với vẻ mặt sửng sốt, Giang Mỹ Hy mới thở phào, nhưng khi cô quay đầu nhìn chai nước suối rỗng, đặc biệt thấy Diệp Hủ tóc tai mặt mũi ướt nhẹp, cô hơi bối rối.

Diệp Hủ nghiến răng cười, gật đầu với cô: “Tôi hiểu rồi, còn chuyện gì khác không?”

Giang Mỹ Hy không biết phải giải thích với anh ta thế nào? Chuyện cần nói còn chưa kịp nói, thế là cô nói: “Còn nữa.”

“Còn nữa?”

Đứng cách nhau nửa mét, Giang Mỹ Hy vẫn cảm nhận được rõ rệt sự tức giận của người đối diện.

Tuy Giang Mỹ Hy cảm thấy hơi có lỗi trong chuyện hất nước vào mặt anh ta, nhưng lẽ nào không phải chính anh ta là người ép cô vào bước đường này sao?

Nghĩ đến đây, Giang Mỹ Hy nói: “Tôi muốn nhắc anh, công ty không phải là trường học, rất nhiều người không ngây thơ như anh thấy đâu, đồng nghiệp là đồng nghiệp, không phải là bạn bè, cho nên đừng nói với đồng nghiệp những chuyện ngoài công việc.”

Diệp Hủ cười nhạt: “Yên tâm đi, tôi không nhạt nhẽo như cô nghĩ đâu.”

Nói xong không đợi Giang Mỹ Hy đáp lời, anh ta quay người đi ra cửa. Nhưng đi được vài bước, anh ta bỗng dừng lại như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nói: “Có điều chuyện này cũng phải tùy tâm trạng.”

Giang Mỹ Hy ngớ người ra, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành: “Ý anh là sao?”

Diệp Hủ cười tươi hơn: “Ý tôi chính là khi tâm trạng không vui có thể tôi sẽ làm một vài chuyện nhạt nhẽo cho khuây khỏa.”

Mãi đến khi Diệp Hủ rời khỏi đó rất lâu, Giang Mỹ Hy mới ý thức được cô vốn định ỷ thế mình là đàn chị hơn nữa lại là cấp trên, cảnh cáo con sói con đó giữ mồm giữ miệng, kết quả lại bị đối phương uy hiếp ngược lại!

Đang giận điên đầu, điện thoại trong tay Giang Mỹ Hy chợt đổ chuông, cô bực mình nghe máy, đối phương không biết phải làm thế nào, nói: “Ai lại chọc vào bà cố nội vậy?”

Bấy giờ Giang Mỹ Hy mới nhớ ra mình còn hẹn Mục Địch, cô nói: “Còn ai vào đây nữa, tất nhiên là cháu rồi! Bây giờ mấy giờ rồi? Cháu đang ở đâu!”

Mục Địch cười hì hì: “Vừa rồi cháu vào phòng học chiếm chỗ mất một lúc, sợ dì giận nên gọi điện cho dì trước, cháu tới bây giờ đây!”

Một lát sau, Mục Địch đến. Vừa bước vào cô bé đã nhìn ngó xung quanh: “Đồ cháu bảo dì đâu?”

Giang Mỹ Hy cau mày: “Đồ gì?”

“Dì quên thật à? Cháu bảo dì mang cho cháu mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà! Ở đây chán chết đi được!”

Giang Mỹ Hy cạn lời: “Giờ là lúc nào mà cháu còn đọc tiểu thuyết ngôn tình?”

Lúc nào á? Lúc có thể chơi cho thật đã lần cuối cùng ạ! Ai mà không biết công việc ở U Kí bận chết đi được, bọn cháu chẳng còn mấy ngày thoải mái nữa.”

Tuy Mục Địch xưa nay không mấy chăm chỉ, nhưng con bé nói cũng không sai, vì vậy Giang Mỹ Hy không tiếp tục dạy dỗ cô bé như mọi khi, mà đưa cốc nước cam lạnh cho cô bé: “Cầm lên lớp uống cho đỡ nóng!”

“Cháu cảm ơn dì!”