Ánh mắt sắc bén như báo săn hiện lên chút giận dữ, Đường Diệc Sâm nhíu chặt mày, “Vô Ngân, lát nữa bắt đầu phiên giao dịch, cậu giúp tôi giám sát chặt chẽ thị trường chứng khoán, cho dù phải đổ bao nhiêu tiền vào cũng không được để rớt giá cổ phiếu Liên Khải.”
“Anh Sâm, Chủ tịch thì sao? Đường Thiên Hào cùng ba anh lần trước không thể quật ngã anh trong Hội đồng quản trị, lần này ông ấy sẽ không từ bỏ ý định, nhất định sẽ mượn chuyện này để bức anh.” Bên kia điện thoại, Đoạn Vô Ngân đã thay Đường Diệc Sâm đổ mồ hôi lạnh, nhíu mày lo lắng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tin Đường Dụ hôn mê bất tỉnh nhập viện tối qua chỉ có mấy người bọn họ biết, nếu không phải Đường Thiên Hào và Ôn Nghi làm, anh tuyệt đối không tin.
Mẹ nó, đây là chính thức tuyên chiến với bọn họ sao?
“Tôi hiểu rõ, không cần lo lắng, cậu chỉ cần quan sát chặt chẽ thị trường chứng khoán là được.”
Đường Diệc Sâm càng bình tĩnh nói chuyện, Đoạn Vô Ngân lại càng sốt ruột thay anh. Thế nhưng anh lo lắng suông cũng không có tác dụng gì, việc này khó giải quyết, xử lý không đúng sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Được rồi, em đi trước điều động tài chính, hôm nay nhất định phải cố thủ.”
Đoạn Vô Ngân lúc này vừa cúp điện thoại, Nguyễn Hàm liền vội vã vào văn phòng anh.
“Vô Ngân, Sam ở đâu? Anh ấy ở bệnh viện sao? Em đi qua văn phòng anh ấy nhưng không có ai. Chủ tịch thật sự đã xảy ra chuyện, tính mạng nguy kịch rồi sao?”
Đôi mắt xảo quyệt của Nguyễn Hàm chăm chú quan sát Đoạn Vô Ngân, sáng nay đến công ty cô thấy hàng loạt phóng viên đứng ngay cửa Liên Khải liên tục truy hỏi mới biết có tình huống khẩn cấp, thân là phó tổng Liên Khải cô vậy mà không hề biết.
Điểm ấy khiến cô vô cùng không vui.
Dù nói thế nào cô cũng là một trong những quản lý cấp cao ở Liên Khải, cô lẽ ra phải nhận được thông báo về những chuyện khẩn cấp này.
“Tối hôm qua anh Sâm ở bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa trở lại, Chủ tịch vẫn chưa tỉnh. Nguyễn Hàm… tối hôm qua chuyện xảy ra đột ngột quá, anh ấy vội vàng từ hôn lễ của mẹ đến bệnh viện cho nên mới không thông báo. Anh ấy cũng mệt chết rồi, chúng ta ở phía sau đừng tăng thêm phiền cho anh ấy, cố gắng giúp đỡ anh ấy, hiện tại không phải thời điểm so đo.”
“Nói như vậy tối qua anh có đến bệnh viện rồi hả? Hiện tại tình huống của Chủ tịch thế nào? Có thể giúp em nhất định sẽ dốc toàn lực giúp anh ấy, em cho tới bây giờ không hề lùi bước.”
Đoạn Vô Ngân rũ mắt khẽ gật đầu, nặng nề mở miệng, “Là tai biến mạch máu não, còn không biết khi nào có thể tỉnh lại. Bác sỹ nói, khả năng lớn sẽ để lại di chứng, tình huống rất không lạc quan. Tình cảnh của anh Sâm lại càng khó hơn, chú hai anh ấy lợi dụng Hội đồng quản trị chuẩn bị bức vua thoái vị rồi. Chờ chút nữa thị trường chứng khoán mở cửa tất nhiên sẽ gặp khó khăn, chỉ sợ cũng sẽ bị lôi ra nói trong cuộc họp Hội đồng quản trị.”
Nói xong, Đoạn Vô Ngân thở dài một hơi, từ tối qua tới giờ, lòng anh vẫn luôn buộc chặt.
“Yên tâm, em nhất định sẽ ở cùng chiến tuyến với hai anh, Sam nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.” Nguyễn Hàm vỗ vai Đoạn Vô Ngân, sau đó cô rời khỏi văn phòng anh, bắt đầu nghĩ tất cả biện pháp đi xử lý chuyện khẩn cấp cùng với hậu quả có khả năng xảy ra nhất.
——————
Nhìn mi tâm Đường Diệc Sâm bắt đầu nhíu chặt, lòng Thủy Tâm Nhu cũng bị anh lây nhiễm, không hiểu sao lại mơ hồ quặn đau.
“Ông xã, anh về công ty trước đi, em ngó chừng ba được rồi, có chuyện sẽ báo anh.”
Mệt nhọc một ngày lại không nghỉ ngơi tốt, ánh mắt Đường Diệc Sâm hằn lên tơ máu, Thủy Tâm Nhu bỗng thấy mũi chua xót, đôi mắt đẹp cũng không tự giác tụ một tầng sương.
Cô không thể khóc, tuyệt đối không thể. Anh đã đủ ngột ngạt, cô không thể lại khiến anh lo lắng cho mình.
Thủy Tâm Nhu nở nụ cười nhu hòa biểu tình của bản thân.
“Đừng lo lắng, không có chuyện gì có thể làm khó được anh.” Nói xong, Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu vào lòng, ôm thật chặt. Anh tham lam hít lấy mùi hương của cô.
“Em biết ông xã em rất tuyệt!” Hai tay bưng mặt Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu mạnh mẽ hôn vài cái.
“Ừm.. ba…”
“Trở về đi, cố lên.”
Đường Diệc Sâm có chút trầm tư, khẽ gật đầu.
Anh đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn Đường Dụ vài lần, sau đó xoay người, anh dồn dập hôn Thủy Tâm Nhu.
Anh hôn sâu như vậy, dùng tình như vậy…
Thình lình dời đi môi mỏng, Đường Diệc Sâm cất bước rời đi, mang theo hơi thở cùng hương vị của Thủy Tâm Nhu.
Mặc dù cô không ở bên cạnh anh, có mùi hương của cô liền giống như cô ở cùng anh vậy.
Nhìn bóng lưng Đường Diệc Sâm càng lúc càng xa, mũi Thủy Tâm Nhu lại càng chua xót, ngực cũng ngột ngạt.
Hít hít mũi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Thủy Mộ Hàn.
Vừa rồi cô nghe được Đường Diệc Sâm và Đoạn Vô Ngân nói chuyện điện thoại, cô không ngốc, đương nhiên biết tầm quan trọng của chuyện này. Hơn nữa, cha chồng hôn mê bất tỉnh khẳng định sẽ ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán và vận mệnh của Liên Khải.
Tin tức này quá bất lợi với Đường Diệc Sâm, giống như lại lần nữa bức anh đến hoàn cảnh bốn bề thọ địch.
“Anh, anh có rảnh không? Em có chút chuyện muốn nói với anh.”
“Anh không rảnh, sắp đi họp rồi.” Ngồi trong văn phòng, ngón tay thon dài của Thủy Mộ Hàn gõ nhẹ mặt bàn, dưới ánh mắt bí hiểm có thâm trầm làm cho người không nhìn rõ tâm tư.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng kia nhìn chằm chằm tin tức báo đưa ngày hôm nay, hơn nữa, anh còn đang đọc tin Đường Dụ đột nhiên té xỉu nhập viện nằm ở trang đầu báo.
Nghe nói đến bây giờ ông vẫn còn chưa tỉnh, đang được theo dõi ở phòng chăm sóc đặc biệt khoa giải phẫu thần kinh.
Ngoài ra truyền thông còn đưa ra đủ loại suy đoán về bệnh tình của ông.
“Em mặc kệ, việc này của em rất gấp, anh trước nghe em nói hết đã, nếu không… em sẽ giết chết anh!”
“Thủy Tâm Nhu, thì ra đây là thái độ cầu xin của em sao? Em khách khí với anh một chút đi, bởi vì hiện tại tâm tình anh cũng đặc biệt khó chịu.”
Anh đương nhiên biết cô tìm anh là vì chuyện gì. Mấy ngày nay anh có đi qua cửa hàng hoa của Hoa Thiên Tầm, người ta chẳng những không để ý tới anh, lại còn coi anh như người vô hình, trong lòng anh vô cùng đau thương.
Ngay cả khi dẫn theo Duệ Duệ, cô cũng chỉ nói chuyện với con trai, xem anh như không tồn tại, anh nói chuyện cô cũng không bắt chuyện.
Đột nhiên, Thủy Tâm Nhu giống như bị người bịt mũi, giọng cô trở nên mềm mại tinh tế, “Anh, em nhờ anh giúp đỡ một chút, lát nữa thị trường chứng khoán mở cửa, anh… nâng giá cổ phiếu Liên Khải lên chút, đừng cho nó rớt thê thảm là được.”
“Xin lỗi, anh và Liên Khải không có quan hệ gì.”
“Anh, Đường Diệc Sâm là chồng em nha, anh ấy là em vợ anh đó, chúng ta là người một nhà, anh không thể thấy chết không cứu.”
Tên khốn chết tiệt này, lại lên mặt rồi!
Thủy Tâm Nhu mắng trong lòng, thế nhưng cô chỉ dám cất cao giọng trong điện thoại một chút để cãi lại, không dám chọc giận Thủy Mộ Hàn. Cô chuyển sang dùng chiêu bài tình thân.
“Không sai, cậu ấy là chồng em, nhưng không có quan hệ gì mấy tới anh. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống hồ, tiền này của anh không phải vô duyên vô cớ lấy đi đốt hết. Anh không muốn làm cho tổ tông nhà họ Thủy thất vọng.”
Thủy Tâm Nhu thở hổn hển, gầm lên, “Thủy Mộ Hàn, vậy anh về sau tuyệt đối đừng sinh con gái, bởi vì sau này sẽ làm ăn thua lỗ đó. Thôi, em thấy anh cũng không có mệnh tốt làm cha vợ, chỉ sợ anh thắp nhang cầu nguyện cũng không có khả năng. Một câu thôi, giúp hay không?”
Cái thai này của Hoa Thiên Tầm nếu là sinh con gái thì quả là tốt rồi, nhất thời, Thủy Mộ Hàn bị Thủy Tâm Nhu làm sặc nghẹn im lặng.
Nếu anh có con gái, khẳng định là bảo bối, dĩ nhiên không phải là làm ăn thua lỗ.
Con còn chưa sinh, anh làm sao có thể không có cơ hội làm cha vợ? Khẳng định có!
“Giúp cũng được nhưng anh không đốt tiền vô ích. Thủy Tâm Nhu, số tiền đó tính bằng trăm triệu đó.” Một chút gian xảo lướt qua mắt Thủy Mộ Hàn, anh khẽ nhếch môi.
“Thủy Mộ Hàn, anh muốn thế nào? Em rất vội, anh đừng giống đàn bà kì kèo mè nheo vậy được chưa?”
“Thủy Tâm Nhu, em không thể dịu dàng chút được sao?”
“Anh có giúp hay không, em cúp, đi tìm người khác.”
“Từ đã, anh muốn em hẹn Thiên Tầm ra ngoài ăn cơm!”
“Thủy Mộ Hàn, anh thực mẹ nó khốn kiếp!”
“Aizz… anh là anh em, em tổng không thể nhìn Duệ Duệ không có mẹ đi, cũng không thể nhìn đứa nhỏ trong bụng cô ấy không có ba. Không phải chỉ là bữa cơm thôi sao, so với trăm triệu anh đốt, em được lợi nhiều rồi, là anh em anh mới không so đo với em.”
Thủy Tâm Nhu vừa nghe điện thoại vừa đi qua đi lại trên hành lang, tay kia vịn trán bất lực, “Thủy Mộ Hàn, anh thật tiện, không có bản lĩnh thì đừng theo đuổi vợ. Xì… anh đây là bảo em đi làm vô gian đạo, anh bảo em bán đứng chị Hoa sao?”
“Vậy em tự xem mà làm đi, anh cảm thấy em cũng không yêu Đường Diệc Sâm như vậy.”
Đột nhiên đầu kia điện thoại không có âm thanh, Thủy Mộ Hàn cho rằng Thủy Tâm Nhu cúp máy, anh còn đang hung hăng hối hận trong lòng, đáng chết, lẽ ra nên thận trọng chút.
Ước chừng mười giây sau, anh lại ngoài ý muốn nghe được giọng cô, “Thành giao, anh phải giữ lời đó, nếu Liên Khải có chuyện gì, em sẽ quay về Vạn Huy giết anh.”
“Thủy Tâm Nhu, em cũng đừng cho anh leo cây, nếu không em cũng sẽ rất thảm đó.”
“Ít dài dòng đi, cũng sắp bắt đầu phiên giao dịch rồi, anh nhanh chóng cho người theo dõi thị trường chứng khoán, em sẽ nhìn chằm chằm đó.”
“Anh làm việc em yên tâm, tuyệt đối một lời đã định!”