Khoa chăm sóc đặc biệt vắng lặng, ngoại trừ bác sỹ và y tá đúng hạn tới kiểm tra ra, ở cạnh Đường Diệc Sâm chỉ có ánh đèn hiu quạnh.
Anh ngồi trên ghế dài đối diện cửa sổ kính, chỉ cần anh vừa đứng lên liền có thể nhìn thấy Đường Dụ an tĩnh nằm bên trong.
Biểu tình Đường Diệc Sâm bình tĩnh làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Ngồi có chút lâu, không tự chủ được, anh cũng sẽ đứng lên nhìn Đường Dụ.
Mặc dù trong lòng có nhiều cảm xúc nhưng lạ thường là giờ phút này anh rất bình tĩnh, anh không oán cũng không hận.
Bởi vì như vậy thật sự quá mệt mỏi rồi!
Trong hôn lễ của mẹ và chú Huân, anh giúp không ít việc, nếu nói không mệt là nói dối, ánh mắt anh có chút khô khốc, anh vẫn không nhắm mắt.
Đường Diệc Sâm khoanh tay ôm ngực, tựa lưng vào ghế ngồi, đầu hơi ngửa ra sau.
Lúc anh nghe bác sỹ nói tình huống của Đường Dụ, phản ứng đầu tiên trong đầu anh chính là phải chữa khỏi cho ông, chỉ sợ người bên trong sẽ không tin anh lại tốt bụng như thế.
Đã bao nhiêu năm rồi, hai cha con bọn họ có thể bình tĩnh ở gần nhau như vậy, không nghĩ tới lại là trong bệnh viện.
Thình lình, tiếng giày cao gót vang lên trong không gian yên tĩnh truyền vào trong tai Đường Diệc Sâm.
Dần dần, âm thanh kia cách anh càng ngày càng gần.
Gần đến giống như trước mặt mình, anh theo phản xạ ngước mắt nhìn hướng hành lang.
Anh nhìn thấy Thủy Tâm Nhu xách theo một cái túi đi tới chỗ anh.
Kinh ngạc lớn như vậy, Đường Diệc Sâm không tự giác nhếch mày, ngay cả môi mỏng cũng nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
“Trễ thế này sao em không ngủ? Bệnh viện bên này có anh là được rồi, ban đêm trời lạnh, em thật sự không cần qua đây.”
“Hi hi, em nhớ anh mà. Không có anh dù sao em cũng không ngủ được, cho nên em tới nha, có người làm bạn cũng tốt.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu ngồi xuống bên cạnh Đường Diệc Sâm, cũng hôn lên mặt anh.
“Em có mặc áo khoác đến, không lạnh đâu.” Cô mỉm cười ngọt ngào với anh.
Đường Diệc Sâm mấp máy môi, nụ cười càng thêm sâu.
Thủy Tâm Nhu đến đây anh đương nhiên sẽ không cảm thấy quạnh quẽ, trong lòng anh vốn nhớ từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô, ngóng nhìn đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn lại sáng rực như vậy.
“Đói bụng rồi đi, em biết đêm nay anh vội tiếp khách không ăn gì nhiều, nào nào, lúc em đi ngang qua tiệm hoành thánh có mua một hộp mang đi, vẫn còn nóng, anh ăn chút đi.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu mở túi lấy hộp đồ ăn ra, mở nắp hộp hoành thánh đưa cho Đường Diệc Sâm.
Ngay cả đũa cô cũng chuẩn bị xong mới đưa cho anh.
Nhìn hộp hoành thánh vẫn còn bốc hơi nóng, Đường Diệc Sâm cảm thấy bản thân hạnh phúc quá mức, trong lòng chảy một dòng nước ấm ngọt ngào.
Quả thật đêm nay anh không ăn được gì, trái lại tiếp khách uống không ít rượu, đến giờ anh vẫn còn cảm thấy bụng trống rỗng, thỉnh thoảng còn kêu rột roạt vài tiếng.
Thật sự không nghĩ tới, Thủy Tâm Nhu vậy mà chạy tới bệnh viện với anh, lại còn mua đồ cho anh ăn.
Nhìn Đường Diệc Sâm vẫn nhíu mày, mặt sững sờ nhìn chằm chằm, Thủy Tâm Nhu cúi đầu áp vào mặt anh, hỏi. “Làm sao vậy? Không thích hoành thánh sao? Xin lỗi nha, em đi có phần vội, chỉ muốn sớm nhìn thấy anh, cho nên em cũng lười đi một vòng mua đồ ăn vặt, hơn nữa lại còn phải xếp hàng.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu bĩu môi xin lỗi.
Nhất thời, Đường Diệc Sâm quay sang trộm hương, anh nói nhỏ tại cánh môi cô, tiếng nói tràn ngập mị lực, “Không phải, chỉ cần là em mua anh đều thích ăn. Bà xã, anh cảm thấy bản thân cực kỳ hạnh phúc, cho nên mới không nỡ ăn.”
“Ba hoa! Nhanh ăn đi, lạnh liền không ngon rồi.” Thủy Tâm Nhu nghiêm túc nhìn Đường Diệc Sâm, cô vươn tay kéo giãn mi tâm đang nhíu chặt của anh.
Cô không cho phép chúng nhăn lại, cô còn rất dịu dàng vuốt một lần lông mày của anh.
“Đường Diệc Sâm, đừng lúc nào cũng nhíu mày, sẽ rất dễ thành ông già đó, em một đóa hoa tươi, người ta sẽ nói anh không sánh với em đó, ha ha ha…”
Nụ cười của Thủy Tâm Nhu giống như thỏi vàng rực rỡ, ngay cả Đường Diệc Sâm cũng bị cô lây nhiễm, anh nhếch môi nở nụ cười từ nội tâm.
“Được được, ngoan lắm, cười một cái như vậy là được rồi.” Thủy Tâm Nhu đột nhiên hôn môi Đường Diệc Sâm.
Tức khắc, ngọt ngào không cách nào nói rõ kia xông vào ót anh, rung chuyển linh hồn anh, rung động mỗi dây thần kinh anh.
Nếu không phải bọn họ ở trong bệnh viện, anh khẳng định sẽ yêu thương cô thật tốt.
Lè lưỡi liếm một chút hơi thở của Thủy Tâm Nhu còn sót lại trên môi, Đường Diệc Sâm mới động đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
“Em cũng ăn chút đi.” Đường Diệc Sâm gắp một cái hoành thánh bỏ vào miệng Thủy Tâm Nhu.
“Ừm… cũng được, mùi vị hoành thánh tôm này không tệ.”
“Là nước miếng của anh không tệ đi!” Đôi mắt Đường Diệc Sâm sáng rực, hơi thở tràn đầy mê hoặc, bên miệng còn treo ý cười.
“Ha ha ha… Có lẽ là vậy.”
Không chỉ có mặt, cô còn chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Tuy chỉ là ăn khuya bình thường, bọn họ lại ăn rất ngon miệng, mây đen trong lòng Đường Diệc Sâm cũng dần dần bị xua tan, lộ ra một vòng trăng tròn.
“Tình hình ba sao rồi? Sao lại đột nhiên té xỉu, còn hôn mê bất tỉnh?” Ăn xong, Thủy Tâm Nhu quan tâm dùng khăn tay nhẹ nhàng lau cằm Đường Diệc Sâm.
Cô nhìn tin nhắn của anh, hiểu được chút ít, cô không hỏi liền chạy tới.
Hóa ra chuyện nghiêm trọng như vậy, lại còn vào ngày đại hôn của mẹ chồng, thật sự làm khó Đường Diệc Sâm, trong lòng anh hẳn là rất khó chịu.
Thủy Tâm Nhu đau lòng anh.
“Bác sỹ nói ông ấy bị tai biến mạch máu não, tình hình không khả quan, hiện tại không thể kết luận, phải xem lúc ông ấy tỉnh dậy làm kiểm tra tổng quát. Nghe nói di chứng có thể khiến tàn phế, cũng rất khó trị.”
“Ba sẽ không có việc gì, đừng lo lắng, bình thường thân thể ông ấy cũng rất cường tráng. Đúng rồi, lúc đi qua em không nói cho mọi người biết.”
“Trước đừng nói, ngày mai mẹ và chú Huân đi hưởng tuần trăng mật, anh cũng không muốn khiến họ lo lắng. Bọn họ vất vả lâu như vậy, không dễ dàng gì ở cùng một chỗ, anh hy vọng bọn họ trải qua những ngày tháng hạnh phúc.”
Thủy Tâm Nhu khẽ gật đầu, cô nắm chặt tay Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm, em hỏi anh nha, tại sao pháo hoa bắn không trúng ngôi sao?”
Khóe môi Đường Diệc Sâm lần nữa nở nụ cười, anh hào hứng nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu. “Bởi vì ngôi sao sẽ tránh, lấp la lấp lánh…..”
“Ha ha ha… cái này mà anh cũng biết, ha ha ha….. anh hát không tệ nha.”
“Cảm ơn bà xã khích lệ!”
“Anh biết trứng nào chỉ có thể nhìn không thể ăn không?”
Đường Diệc Sâm xấu xa nhíu mày, ánh mắt trở nên bí hiểm, “Em qua đây, anh nói cho em biết.”
Thủy Tâm Nhu khẽ nghiêng đầu liếc Đường Diệc Sâm, thình lình cô bị bàn tay to của anh ôm lấy, cả người rơi vào trong lòng anh.
Ngay sau đó, hai cánh môi mềm mỏng in lên mặt cô, “Bà xã, cái này đơn giản, là nơi này.”
Dời môi mỏng, Đường Diệc Sâm nhéo mặt Thủy Tâm Nhu.
Phút chốc cô cũng đưa tay nhéo mặt Đường Diệc Sâm, “Ha ha.. hoàn toàn đúng, sao anh lại thông minh thế!”
Kìm lòng không được, cánh môi màu hồng của Thủy Tâm Nhu in lên môi Đường Diệc Sâm, cảm xúc ướt át dịu dàng lưu luyến trên môi anh.
Giống như điện giật, hai tay Đường Diệc Sâm ôm chặt eo cô, sau đó chủ động đẩy miệng cô ra, đầu lưỡi trêu chọc chiếc lưỡi non mềm của cô, chơi đùa dây dưa với nó, anh tham lam hút lấy mật ngọt của cô…
Xảy ra chuyện lớn, Thủy Tâm Nhu biết rõ mai sẽ mở màn một cơn bão lớn, biểu tình Đường Diệc Sâm bình tĩnh như thế, anh chọc cô cười, cô biết trong lòng anh kỳ thật rất nặng nề.
Cô cố gắng dùng tâm ý, khả năng của mình để vuốt ve ưu thương trong lòng anh.
Mặc kệ anh ở đâu, cô sẽ ở cùng anh!
———————-
Thủy Tâm Nhu tựa đầu vào vai Đường Diệc Sâm, anh ôm cô thật chặt, cô vậy mà vô thức ngủ thiếp đi.
Kỳ thật, cô cũng bận cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi, hận không thể nằm trên giường lớn mềm mại ngủ một giấc.
Bởi vì Đường Diệc Sâm còn ở bệnh viện, anh muốn trực đêm, cho nên cho dù mệt thế nào, cô vẫn không chút do dự đến đây.
Vì để Thủy Tâm Nhu ngủ được thoải mái chút, Đường Diệc Sâm ôm cô, cho cô gối đầu lên ngực mình ngủ.
Anh còn rất quan tâm bảo y tá lấy chăn tới, tháng 11 đêm khuya trời lạnh, anh sợ cô bị cảm lạnh.
Tay Đường Diệc Sâm đã tê rần, anh vẫn duy trì tư thế ngồi ôm Thủy Tâm Nhu ngủ. Mãi đến khi điện thoại vang lên đánh thức cô, vòng tay anh mới trống trải.
Xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, chậm rãi mở ra, Thủy Tâm Nhu mới phát hiện cô nhắm mắt một cái trời đã sáng.
Đường Diệc Sâm nhận điện thoại Đoạn Vô Ngân, vẻ mặt anh lập tức nghiêm nghị, chau mày.
“Anh Sâm, tin Chủ tịch hôn mê nhập viện đã truyền ra ngoài rồi, hiện tại hàng loạt phóng viên đang canh giữ ngoài cửa Liên Khải, ngay cả bệnh viện cũng có. Em đã điều bảo vệ tới bệnh viện, có nói với viện trưởng Tề chú ý vấn đề an ninh, đừng cho truyền thông vào. Em sợ thị trường chứng khoán vừa mở cửa sẽ gặp phải biến động, làm sao bây giờ? Em còn nghe nói, Đường Thiên Hào đã triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị lúc 10 giờ.”