Còn chưa tới mười giờ, thành viên hội đồng quản trị của Liên Khải đã ngồi đầy phòng họp, bọn họ không hẹn mà cùng mang vẻ mặt nghiêm nghị, xì xào bàn tán thảo luận tình hình hiện tại.
Đường Thiên Hào cực kỳ bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, thỉnh thoảng ông còn liếc sang chỗ ngồi của Đường Diệc Sâm, đôi mắt ông không ngừng lướt qua ánh sáng xảo quyệt âm u.
Thình lình, Ỷ Trí Huân xuất hiện trong hội nghị Liên Khải, còn ngồi xuống vị trí ở phía trước Đường Thiên Hào.
“Ồ, hôm nay gió nào thổi vậy, chú rể cũng trình diện, không phải nên đi hưởng tuần trăng mật à? Ỷ Trí Huân, anh cái thằng khốn quyến rũ chị dâu còn có mặt mũi xuất hiện trong hội đồng Liên Khải, tôi khinh, ông đây mẹ nó khinh thường anh. Có phải nghe anh tôi té xỉu còn chưa tỉnh lại cho nên anh đặc biệt chạy tới xem náo nhiệt? Anh chê nhà họ Đường chúng tôi chưa đủ loạn sao? Còn muốn sát muối lên vết thương?”
Kèm theo giọng nói cất cao kích động gây hấn, gân xanh trên trán Đường Thiên Hào đều nổi lên, đôi mắt không hề che giấu ý khinh miệt trừng mắt nhìn Ỷ Trí Huân.
Ông đã rời khỏi Liên Khải, hiện tại trở lại là có ý gì?
Chỉ cần Ỷ Trí Huân xuất hiện, ông liền vô cùng không vui.
Đặng Hiển Dự nheo mắt, khinh bỉ nói: “Trí Huân, anh làm được chuyện đó cũng ghê lắm rồi, một thời anh em, anh xem, khiến cho quan hệ hai bên bị đóng băng. Người ta mới ly hôn không bao lâu, anh xoay người liền kết hôn, anh để mặt mũi anh Đường ở đâu? Lại còn làm long trọng như đám người trẻ tuổi, giống như sợ mọi người ở Hong Kong không biết anh muốn kết hôn vậy. Đừng trách tôi lắm miệng, tôi nhìn không được rồi. Vào lúc mẫn cảm thế này, anh nên kiêng kị một chút, cuộc họp hội đồng này có thể không tới thì đừng tới, tới rồi không phải khiến cho người ta thêm ngột ngạt sao.”
“Đúng vậy, đúng vậy…” Một vài vị thành viên liên tục phụ họa theo, chỉ mũi nhọn vào Ỷ Trí Huân.
Biết ông Đường té xỉu nhập viện đến nay vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ gấp hơn so với ai khác. Bọn họ lo lắng khi thị trường giao dịch mở cửa, giá cổ phiếu Liên Khải có bị ảnh hưởng lớn hay không, bọn họ lo lắng hơn chính là bản thân vì vậy mà mất một khoản tiền lớn.
Vốn dĩ bọn họ không quan tâm tới việc tư của hai người này, thế nhưng có liên quan tới lợi ích của Liên Khải thì khác, bọn họ không thể không lên tiếng.
“Mở họp Hội đồng quản trị mà thôi, các anh có cần đến nỗi vậy không? Cho dù tôi đã rời khỏi Liên Khải, thân là cổ đông, tôi không thể tham dự sao? Hay là, chúng tôi không tới họp càng hợp ý các anh, tốt cho các anh liên hợp lại khi dễ Diệc Sâm? Các anh nói tôi không phải, có phải hay không cảm thấy anh Đường luôn ức hiếp Thục Phân, ở bên ngoài nuôi gái sinh con hoang là chuyện đương nhiên?
Hay là nói, vài người các anh cũng giống như anh Đường đi, hoa nhà sao so được với hoa dại? Chỉ cần cờ đỏ trong nhà không ngã, vài người liền ở bên ngoài phất cờ màu? Nếu muốn nói tới người khác thì trước tự kiểm điểm bản thân đi. Bôi đen tôi cũng như bôi đen các anh thôi. Việc riêng của người khác các anh cũng ít quản đi, dù sao cũng không thuộc phạm trù quản lý của các anh. Chuyện của tôi và Hội đồng quản trị hôm nay không liên quan, tôi không cần trả lời các anh.”
Vừa đọc báo, Ỷ Trí Huân liền biết chuyện không ổn. Ông và Yến Thục Phân hủy bỏ hành trình đi hưởng tuần trăng mật, sau đó ông liền chạy đến Liên Khải.
Lấy cách làm của Đường Thiên Hào, ông ta khẳng định sẽ nhân cơ hội kích động những cổ đông còn lại đưa ra chút quyết sách.
Tuy ông đã chuyển cổ phần cho Đường Diệc Sâm nhưng bọn họ chưa biết, trường hợp như vậy, ông tất phải dẫn đầu đứng bên cạnh Diệc Sâm.
Ít nhất, sự có mặt của ông sẽ gây áp lực cho Đường Thiên Hào và giám đốc Đặng.
Đường Thiên Hào còn muốn công kích, thình lình một giọng nói trầm thấp lại có chút khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu ông, “Tôi không có ở đây thật sự rất náo nhiệt a! Chú Huân, chúc mừng chú tân hôn vui vẻ! Thật không biết tên khốn nào không thức thời mở họp lúc này, làm hại chú và mẹ con không được đi hưởng tuần trăng mật.”
A.. Đường Diệc Sâm đến rồi, khóe miệng Đường Thiên Hào không tự chủ được giật giật vài cái, sắc mặt ông nháy mắt đen thui, cằm cương cứng.
Mặc dù có lời muốn nói, những thành viên khác nhìn thấy Đường Diệc Sâm cũng lập tức im miệng.
“Diệc Sâm, không sao, tuần trăng mật còn có thể bổ sung, nhưng hội nghị này nếu bỏ lỡ, chỉ sợ lần sau Hội đồng quản trị sẽ không còn ai nhớ tới chú.”
“Yên tâm, con sẽ không quên chú Huân, con rất tôn kính chú. Chỉ là, con cũng giống chú, chỉ sợ cũng bị người cố gắng quên mất. Nếu không phải trợ lý cho con biết, cổ đông lớn thứ hai như con đây cũng không biết hôm nay họp Hội đồng quản trị.”
Bên môi lướt qua độ cong u lãnh, Đường Diệc Sâm ngồi vào chỗ của mình.
“Diệc Sâm, chú thấy con ở bệnh viện chăm ba con nên không gọi con qua, tin tức này không biết sao lại truyền ra ngoài, chú cũng lo lắng Liên Khải bị ảnh hưởng cho nên mới mở họp Hội đồng gấp để thảo luận một chút.”
“Chú hai có tâm, nên tới con vẫn phải tới, dù sao con mới là Tổng giám đốc Liên Khải, chuyện quyết sách vẫn do con quyết định. Người nằm trong bệnh viện kia là ba con, làm con càng phải chia sẻ với ông ấy. Chú nói có đúng hay không?”
Đường Thiên Hào rất không vui nhếch môi, rũ mắt nhìn chằm chằm laptop trước mặt mình.
Phiên giao dịch của thị trường chứng khoán sắp bắt đầu, nhìn xem cậu còn có thể tỏ vẻ bao lâu, ông rất ghét Đường Diệc Sâm cắn trả lại mình.
Lạnh lùng đưa mắt nhìn Đường Thiên Hào, Đường Diệc Sâm chủ trì hội nghị, “Không nói chuyện khác nữa, hiện tại bắt đầu hội nghị thôi. Tin rằng tất cả mọi người đã xem trang đầu báo hôm nay nên mới tới, Chủ tịch ông ấy quả thật tối qua đột nhiên té xỉu nhập viện, đến lúc tôi rời khỏi bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại. Có điều tin tốt là tính mạng ông ấy không có vấn đề, có khả năng sẽ tỉnh lại, cho nên mọi người cũng không cần bối rối.”
“Ông ấy có thể tỉnh lại là chuyện tốt nhưng cần thời gian điều dưỡng đi, Liên Khải chúng ta không thể không có người lãnh đạo.” Gãi đúng chỗ ngứa, Đường Thiên Hào đưa ra quan điểm của mình.
Đúng vậy, đây mới là mục đích hôm nay của ông. Ông và giám đốc Đặng đã thảo luận xong, bọn họ hợp tác với những thành viên khác đề cử ông làm quyền Chủ tịch, làm suy yếu quyền hạn trong tay Đường Diệc Sâm.
“Chú hai, ý chú là muốn cho ai tới lãnh đạo? Tổng giám đốc con đây không có tư cách đưa ra quyết sách sao?” Nhếch mày, môi mỏng cong lên, Đường Diệc Sâm lộ ra giọng điệu mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng liếc Đường Thiên Hào.
“Việc này phải để Hội đồng quản trị cùng thảo luận đưa ra quyết định, cũng không phải chú muốn người nào lãnh đạo thì người đó làm. Tình cảnh trước mắt của Liên Khải khó mà nói, quả thật cần một người dẫn dắt ổn định cục diện.”
“Vậy các vị thành viên thấy thế nào?” Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Đường Diệc Sâm làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc nào từ anh, đôi mắt sắc bén như chim ưng đảo qua.
“Nếu muốn chọn quyền Chủ tịch, tôi đề cử Diệc Sâm, không ai thích hợp hơn cậu ấy. Cậu ấy là Tổng giám đốc, quen thuộc với hoạt động kinh doanh của Liên Khải, không có khó khăn gì trong việc bàn giao, huống hồ, còn là con trai Chủ tịch, có chuyện gì cũng dễ trao đổi.”
Không đợi Đặng Hiển Dự mở miệng, Ỷ Trí Huân ra oai phủ đầu bọn họ, chiếm thế chủ đạo có lợi hơn với Diệc Sâm, đây cũng là nguyên nhân dù thế nào ông cũng phải tới tham dự Hội đồng quản trị.
Nhất thời trong phòng hội nghị vang lên tiếng thì thầm.
“Muốn nói họ Đường, đang ngồi cũng không phải chỉ có một người, luận tư cách và kinh nghiệm, Thiên Hào là lựa chọn tốt hơn. Anh ấy thành thục ổn trọng hơn Diệc Sâm, tin rằng hiện tại Liên Khải nếu có thể do anh ấy dẫn dắt sẽ mở đầu một chương mới, đồng thời càng có thể ổn định cục diện.”
Trong tiếng xì xào, tiếng nói của Đặng Hiển Dự vang dội.
Nhìn chằm chằm vào xu hướng giá cổ phiếu trên màn hình laptop, Đường Thiên Hào mừng thầm, tâm tình mù mịt trước đó tan biến.
“Giám đốc Đặng quá khen, có làm quyền Chủ tịch hay không với tôi cũng không sao cả, quan trọng hơn là có người có thể ổn định được giá cổ phiếu đang giảm mạnh của Liên Khải. Các anh xem, mới bắt đầu phiên giao dịch vài phút thôi đã giảm 5 điểm.” Nói xong, Đường Thiên Hào bảo thư ký kết nối laptop với màn hình trình chiếu trong phòng họp để các thành viên hội đồng cùng xem.
Nhìn số liệu thay đổi liên tục ở trên màn hình, biểu tình của các thành viên hội đồng quản trị càng thêm nghiêm nghị, sắc mặt khẽ đen.
“Nếu cứ theo đà này, chưa tới cuối ngày giao dịch Liên Khải chúng ta đã giảm tới sàn rồi. Diệc Sâm, con là tổng giám đốc, con nói xem nên làm gì bây giờ?”
“Thiên Hào, lời này của anh hiện tại còn sớm lắm, chẳng phải thị trường chứng khoán chỉ mới bắt đầu phiên giao dịch không lâu sao? Liên Khải chúng ta bị truyền ra ngoài tin lớn như vậy, mức độ giảm này vô cùng bình thường. Không phải còn thời gian sao? Quan sát thôi, số liệu cũng không hẳn không thay đổi.”
“Trí Huân, anh hiện tại là tổng giám đốc hãng hàng không Hằng Thái, lời anh nói ra không đau thắt lưng à, cái gì mà chờ chút, chờ chút nữa không có biện pháp gì chẳng phải mất cả đống tiền vào thị trường chứng khoán sao?”
“Đúng vậy, giá rớt như vậy nhìn thôi cũng thấy đau, giống như cắt miếng thịt trong lòng vậy. Diệc Sâm, cậu nhanh nghĩ biện pháp. Nếu không được, vậy thì để Thiên Hào tiếp quản đi.”
Nhóm thành viên nóng nảy, tâm tư bọn họ cũng bắt đầu dao động.
“Lúc Diệc Sâm thay các anh kiếm tiền chia hoa hồng, sao các anh lại không nói, hiện tại bỏ đá xuống giếng thích hợp sao? Tất cả mọi người ngồi cùng thuyền, cậu ấy sao lại không vội, các anh không phải nên nghe cậu ấy nói rồi mới quyết định sao? Cho dù Ỷ Trí Huân tôi phải bồi đền hãng hàng không Hằng Thái tôi cũng nhất định ủng hộ Diệc Sâm tới cùng.”
“…”
Bên kia bệnh viện, Thủy Tâm Nhu nhìn số liệu thị trường chứng khoán trong điện thoại, cô gấp đến điên rồi. Thủy Mộ Hàn khốn kiếp kia làm gì vậy, giá cổ phiếu Liên Khải vẫn giảm.
Anh hẳn không nuốt lời chứ?
Cũng nhìn không được nữa, Thủy Tâm Nhu gọi điện cho Thủy Mộ Hàn.