“Người nhà xin mời theo tôi.”
Bác sỹ vẻ mặt nghiêm túc, cất bước đi về phía văn phòng. Đường Diệc Sâm và Đoạn Vô Ngân liếc nhau một cái, anh đi theo sau bác sỹ.
Không bao lâu, y tá đẩy Đường Dụ vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê từ phòng cấp cứu ra, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát.
Đường Thiên Hào và Ôn Nghi cũng cùng đi qua xem, bọn họ chỉ có thể đứng ở ngoài phòng bệnh, ngăn cách một lớp kính cửa sổ nhìn Đường Dụ nằm bên trong người cắm đầy thiết bị.
Ôn Nghi giống như bị một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nếu như Đường Dụ vẫn không tỉnh lại, tâm tình của bà rất có thể cũng sẽ chìm theo.
Giống như nhìn thấu tâm tư bà, Đường Thiên Hào vỗ vai bà, “Yên tâm đi, anh của anh sẽ không có việc gì, nhiều năm mưa gió như vậy anh ấy vẫn có thể chống chọi được tới bây giờ.”
“Cảm ơn!” Có Đoạn Vô Ngân và Dạ Vũ Dực ở đây, Ôn Nghi cũng không dám nói gì thêm, bà lúc này rõ ràng cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Đường Thiên Hào.
Trong văn phòng bác sỹ, không khí có chút căng thẳng, bác sỹ chính của Đường Dụ đặt ảnh chụp CT lên giá đỡ huỳnh quang cho Đường Diệc Sâm xem.
“Anh Đường, bệnh tình của ông Đường Dụ rất không khả quan. Chẩn đoán lâm sàng là bị tai biến mạch máu não, nguyên nhân là do đột ngột thiếu máu não, cũng chính là tình trạng nhồi máu não. Ví dụ như cảm xúc đột nhiên xuất hiện thay đổi rất lớn, huyết áp đột nhiên tăng cao.. Những tình huống này đều có thể dẫn tới tai biến mạch máu não. Trước mắt ông ấy vẫn còn hôn mê, không biết khi nào có thể tỉnh lại.”
Đường Diệc Sâm nhăn mặt, hai mắt hiện lên chút tối tăm, tay sờ cằm, “Ông ấy có thể tỉnh lại không? Có khả năng chữa khỏi hay không?”
“Đột quỵ não là căn bệnh gây tỷ lệ tử vong và tàn phế cao, anh Đường anh cũng nên chuẩn bị tâm lý. Nếu để lại hàng loạt di chứng mà nói thì càng khó chữa.”
“…”
“Tình huống trước mắt của ông ấy rất không ổn định, khả năng gì cũng có thể xảy ra.”
“…”
“Các di chứng thường gặp của tai biến mạch máu não là tê bì tay chân, như kiến bò ở đầu ngón tay, ngón chân hoặc ở da bên má có cảm giác kim châm, hoặc phản ứng chậm với kích thích, miệng vẹo, mắt xếch, mất ngôn ngữ, v.v. Nghiêm trọng nhất là liệt nửa người, teo cơ, liệt toàn thân.”
“…”
Trong phút chốc, văn phòng bác sỹ trầm tĩnh xuống, Đường Diệc Sâm nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
Cảm xúc trong lòng anh phức tạp!
Ông già khốn làm chuyện thiếu đạo đức nhiều năm như vậy, hiện tại gặp báo ứng rồi, rất đáng đời, nhưng Đường Diệc Sâm lại không vui nổi, trong lòng anh không có chút vui sướng nào.
Mặc dù quan hệ bọn họ xấu, tới cùng ông vẫn là cha ruột của anh, trên người anh chảy dòng máu của ông.
“Bác sỹ, cố gắng chữa khỏi cho ông ấy, dùng thuốc tốt nhất, phương pháp trị liệu tốt nhất.”
“Anh Đường, tôi sẽ cố gắng. Cho dù ông ấy có thể tỉnh lại chỉ sợ vẫn sẽ để lại di chứng, trong tình trạng thiếu máu cục bộ, hệ thần kinh trung ương bị tổn thương nhất định, đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể chữa khỏi.”
Đường Diệc Sâm nặng nề gật đầu. “Cảm ơn!”
———————
Nhìn Đường Diệc Sâm đi đến, Ôn Nghi lập tức hỏi: “Diệc Sâm, ba cậu thế nào rồi? Bác sỹ nói thế nào? Khi nào ông ấy có thể tỉnh lại?”
“Diệc Sâm, tình huống của ông ấy nghiêm trọng lắm sao?” Đường Thiên Hào cũng nhịn không được rồi, tình hình này thật là gấp chết người. Đường Dụ đột nhiên xảy ra chuyện đều trực tiếp ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
“Hai người là thật tình quan tâm an nguy của ông ấy hay là quan tâm ông ấy sẽ lưu lại thứ gì cho hai người? Hay là, hai người muốn ông ấy lập một di chúc mới? Hai người thế nhưng dẫn theo luật sư tới!” Hơi lạnh thấu xương phát ra từ trên người Đường Diệc Sâm, ánh mắt thâm trầm sắc bén quét qua Ôn Nghi và Đường Thiên Hào.
“Đường Diệc Sâm, cậu nói lời này tôi nghe không xuôi tai rồi. Người ở bên trong tuy là cha cậu nhưng ông ấy cũng là người đàn ông của tôi, tôi và ông ấy không danh không phận đã ba mươi năm, cậu khinh thường tôi không sao cả, cậu đừng ngậm máu phun người. Tôi biết tôi ở trước mặt các cậu cũng không là gì, tôi sợ có gì không hay xảy ra tới lúc đó khẳng định bị người hiểu lầm, cho nên mới nói chú hai của cậu dẫn theo luật sự tới, tôi biết tôi nói gì các cậu đều sẽ không tin.”
Ôn Nghi hung ác trừng mắt nhìn, cãi lại Đường Diệc Sâm, cơn giận của bà đã tới đỉnh điểm.
“Đường Diệc Sâm, con đừng quá coi trọng bản thân mình, chú với cha con là anh em, chú không quan tâm ông ấy thì quan tâm ai? Con nói như vậy không thấy bản thân hơi quá đáng sao? Làm người làm việc phải chừa đường lui, đừng tưởng rằng bản thân không ai bì nổi.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, cho dù là sói cũng có thể khoác da dê, thế giới này không phải không có. Chỉ mong hai người nói đều là thật, nếu không sẽ bị sét đánh!”
Nhất thời, sắc mặt Ôn Nghi và Đường Thiên Hào đen thui, cực kỳ không vui, đáy mắt ảm đạm tối tăm.
Đường Diệc Sâm đến gần cửa sổ kính, sững sờ nhìn chằm chằm Đường Dụ bên trong, “Bác sỹ nói ông ấy bị tai biến mạch máu não, vẫn không xác định được khi nào có thể tỉnh lại.”
Ôn Nghi hoài nghi, tròng mắt gian xảo chuyển động, “Người đang tốt lành sao có thể đột nhiên bị tai biến?”
“Bác sỹ nói cảm xúc đột nhiên thay đổi, huyết áp đột ngột tăng cao, những việc này đều dẫn đến tai biến mạch máu não. Hôm nay là hôn lễ mẹ tôi và chú Huân, xem ra với ông ấy mà nói là một đả kích không nhỏ. Làm người cần gì phải làm tuyệt tình như vậy, chừa cho người ta đường sống cũng coi như tích chút đức cho bản thân. Nếu không báo ứng tùy lúc có thể tới. Hai người tin không?”
“Lời nói vô căn cứ!” Đường Thiên Hào tức giận hừ một tiếng.
“Chú hai, hai người về trước đi, con ở trong này cùng ông ấy là được. Tạm thời ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, hai người ở chỗ này cũng vô dụng.”
“Diệc Sâm, hay là cậu về đi, tôi ở chỗ này cùng ba cậu là được. Hôm nay mẹ cậu đại hôn, cậu ở trong này xui xẻo, không tốt cho bà ấy.”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm không che giấu được hiện lên chút khinh bỉ, lạnh lùng nói, “Bà Ôn, nơi này tới lượt bà nói chuyện sao? Đây là chuyện nhà họ Đường chúng tôi, thì ra bà họ Đường à? Dựa vào cái gì bà có thể ở chỗ này, bà là ai chứ?”
“Cậu… chỉ bằng tôi là người phụ nữ của cha cậu, tôi chăm sóc người đàn ông của mình là chuyện hiển nhiên.” Thoáng chốc, Ôn Nghi cất cao giọng, gân xanh trên trán vì tức giận mà nổi lên.
“Ba tôi có nhiều phụ nữ lắm, ông ấy không thiếu bà tư, bà năm, bà sáu, bà bảy, bà tám chăm sóc. Tôi nói rồi, cho dù trời sập xuống, ông ấy còn có người con trai là tôi đây gánh vác, danh bất chính, ngôn bất thuận, bà cũng không phải mẹ kế tôi. Hay là bà vội vã muốn làm mẹ kế tôi rồi hả? Tôi có thể khẳng định đời này ông ấy sẽ không lấy bà, bởi vì ông ấy tuyệt đối không nỡ bỏ 10% cổ phần Liên Khải.”
“Đường Diệc Sâm…” Bởi vì cảm xúc kích động, hơi thở Ôn Nghi bắt đầu hỗn loạn, bà đè ngực thở dồn dập.
“Bà Ôn, bà vẫn nên chăm sóc bản thân trước đi, tôi sợ người kế tiếp ngã xuống chính là bà.”
“Ôn Nghi, đi về trước đi, em không thức đêm nổi đâu.”
Đáy mắt lướt qua chút đau lòng, Đường Thiên Hào nhìn Ôn Nghi ý bảo bà đừng xúc động, bọn họ cần bàn bạc kỹ hơn.
Có Đường Diệc Sâm ở đây bọn họ không chiếm được lợi.
U oán trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm một cái, Ôn Nghi tức giận bỏ đi.
“Diệc Sâm, ba con liền phiền con chăm sóc rồi, chú về trước.”
Đưa mắt nhìn Đường Dụ bên trong, Đường Thiên Hào rời đi.
Ôn Nghi còn chưa rời khỏi bệnh viện, bà đang ở bãi đậu xe chờ Đường Thiên Hào.
Cho dù bà trở về, bà cũng không ngủ được, tức nghẹn.
“Thiên Hào, Đường Dụ một ngày không tỉnh rất bất lợi với chúng ta, đại cục này vẫn nằm trong tay Đường Diệc Sâm, chúng ta không thể để nó chiếm tiện nghi.”
Đường Thiên Hào đồng ý với cách nghĩ của Ôn Nghi, “Hiện tại chỉ có thể phóng đại mọi chuyện xem Đường Diệc Sâm thu dọn thế nào.”
“Ý anh là thả tin Đường Dụ hôn mê ra à? Nhưng mà như vậy sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu Liên Khải, làm không tốt sẽ rất phiền phức.”
“Trước đá Đường Diệc Sâm đi rồi nói, không có anh của anh ở đây, Liên Khải khẳng định do nó nắm quyền. Ngày mai anh mời họp Hội đồng quản trị, thừa cơ châm mồi lửa với đám người kia. Anh của anh cũng không phải sẽ không tỉnh lại, mọi chuyện chưa chắc sẽ tệ nhất.”
“Được rồi, không còn cách nào khác, theo ý anh mà làm đi.”
“Không còn sớm nữa, em mau về nghỉ ngơi đi, tim em cũng không tốt, đừng vất vả quá, mọi việc có anh, anh sẽ không để cho mẹ con em chịu khổ.”
“Cảm ơn!”
Bị ánh mắt nóng bỏng của Đường Thiên Hào nhìn chăm chú đến da đầu tê rần, Ôn Nghi nói lời cảm ơn xong nhanh chóng lên xe.
—————–
“Vô Ngân, luật sư Dạ, hai người về trước đi, đêm nay ông ấy hẳn sẽ không tỉnh lại, tôi ở bên là được.”
“Diệc Sâm, có cần hỗ trợ nhất định phải nói.”
“Vô Ngân, Liên Khải phiền cậu trông giúp tôi, tôi tạm thời đi không được.”
Đoạn Vô Ngân khẽ gật đầu, vỗ vai Đường Diệc Sâm, anh và Dạ Vũ Dực rời đi.
Đêm đã khuya, bệnh viện im ắng, Đường Diệc Sâm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thủy Tâm Nhu, nói đêm nay anh không trở về.
Đã giờ này rồi, anh sợ đánh thức cô nên không gọi điện.