Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 196: Di Chúc Của Ông Ấy Viết Gì?




Con cái ông đều không có ở đây, bọn họ đều đã đi tham dự tiệc cưới của đôi cẩu nam nữ kia, a… không ai hoan nghênh ông về nhà.

Đường Dụ tự giễu cười cười, yết hầu giống như bị nghẹn xương cá, ông muốn nổi bão nhưng một chút âm thanh cũng không bật ra được.


Bật đèn phòng khách, Đường Dụ nhìn thấy đồ đạc bên trong đều được trùm vải, xem ra nơi này không ai ở.

Người phụ nữ tồi tệ kia đi rồi, chẳng lẽ bọn nhỏ cũng dọn đi sao? Ngay cả chị Bình cũng đi?

Nơi này trống không, hiển nhiên là như vậy!

Nhà này thật sự càng ngày càng không giống nhà, một chút không khí ấm áp cũng không có!

Nhất thời tâm tình Đường Dụ càng thêm ngột ngạt, cơ thịt nơi khóe mắt không tự giác giật giật.

Mở TV, kéo mảnh vải trùm xuống, ông ngồi trên ghế sofa, không chút để ý bấm điều khiển.

Trong TV phát ra âm thanh, ông mới không còn cảm thấy cô đơn, thê lương như thế!

Chuyển mấy kênh TV xong, Đường Dụ mới thấy hối hận hành động của mình. Ông điên rồi mới xem TV, có mấy đài đến bây giờ còn đang phát lại tiệc cưới rầm rộ của đôi cẩu nam nữ kia.

Cái gì mà minh tinh, cái gì mà nhân vật nổi tiếng a… Bọn họ vừa đi thảm đỏ lại còn tùy ý để truyền thông chụp ảnh, quả thực là càn quấy.


Hàng loạt truyền thông cũng có thể nói là kính nghiệp, đóng quân ngay tại cửa khách sạn Tứ Quý, không bỏ qua bất kỳ cảnh nào, lại còn thỉnh thoảng lôi kéo khách khứa hỏi vài câu.

Nghe người khác chúc phúc đôi cẩu nam nữ kia, lửa giận trong lòng Đường Dụ từ từ kéo lên.

Rõ ràng là những người đó phản bội ông, dựa vào cái gì bọn họ lại được nhiều người chúc phúc, không công bằng, trong lòng ông cũng đặc biệt buồn phiền.

Nếu ở thời cổ đại, nên dìm lồng heo đôi cẩu nam nữ kia mới đúng, bọn họ phải chịu người đời phỉ nhổ mới đúng!

Bọn họ phản bội đạo đức, bọn họ không xứng có được hạnh phúc, bọn họ đáng chết!

Tức giận trừng mắt nhìn TV không ngừng xuất hiện người mặc lễ phục, Ỷ Trí Huân và Yến Thục Phân nghiễm nhiên là một đôi nam nữ do trời đất tạo thành, trong lòng Đường Dụ mất cân bằng, mơ hồ đau đớn.

Đột nhiên ánh mắt ông tối sầm lại, ông mất đi ý thức ngã xuống, điều khiển TV cũng rơi trên đất.

Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tin tức phát trên TV, trên màn hình, Ỷ Trí Huân ôm Yến Thục Phân xuất hiện nhận phỏng vấn của truyền thông, bọn họ không hẹn mà cùng nở nụ cười hạnh phúc…

————-

Đường Dụ không để cho tài xế rời đi trước, cho nên ông Mã vẫn ở bên ngoài chờ. Ông không dám đi trước, gần đây tính tình Chủ tịch ngày càng không tốt, động một tí liền nổi cáu với người.

Đợi có chút lâu, đêm cũng dần sâu, nhưng không thấy Chủ tịch nói năng gì, vì thế ông Mã đi vào trong nhà.


Ông nhìn thấy Đường Dụ ngã xuống đất ngất đi, đã hôn mê rồi.

“Chủ tịch, chủ tịch…”

Ông Mã tiến lên nâng ông dậy, gọi vài tiếng, cũng dùng lực ấn vào nhân trung của ông, không thấy ông tỉnh lại.

Ông vội vàng đưa ông tới bệnh viện, đồng thời cũng gọi điện cho Ôn Nghi.

Vừa nghe nói Đường Dụ đã xảy ra chuyện, hôn mê bất tỉnh, nhất thời, Ôn Nghi luống cuống, dự cảm không tốt chiếm cứ lòng bà.

Nếu ông xảy ra chuyện gì không hay, Đường Diệp còn chưa trở lại, bà nên làm cái gì bây giờ?

Tuy nghe nói Đường Dụ đã lập di chúc, bà cũng không biết mẹ con bọn họ có phần hay không, đây thật sự là sầu chết người rồi. Cho dù bà đi dò xét luật sư vài lần, người ta cũng không nói cho bà biết.

Nếu ông không chết chỉ là hôn mê, vậy người nắm giữ Liên Khải kia.. Đột nhiên bà lại có chút chủ ý.

Nếu thuận lợi tiến hành được, bà có thể không cần tốn nhiều sức đá Đường Diệc Sâm ra khỏi Liên Khải, quyền nắm giữ Liên Khải vẫn ở trong tay bà.

Ôn Nghi không chút chậm trễ, bà vội vàng đến bệnh viện, đồng thời cũng gọi cho Đường Thiên Hào liên hệ một luật sư đáng tin cậy lập tức đi qua.

Chuyện khẩn cấp, xử lý khẩn cấp, nói không chừng quyền chủ động vẫn nằm trong tay bọn họ, đến lúc đó Đường Diệc Sâm cũng không làm gì được bọn họ.

Hơn nữa, hành động của bọn họ nhất định phải nhanh hơn Đường Diệc Sâm, quyết không thể cho anh chiếm được thời cơ.

Tốt nhất là anh không biết Đường Dụ đã xảy ra chuyện, chờ bà và Đường Thiên Hào làm xong mọi chuyện anh xuất hiện thì tốt rồi.

Tiệc cưới kết thúc, Đường Diệc Sâm cũng vội vàng tiễn khách, còn cùng một vài vị khách quen trò chuyện.

Thình lình di động của anh dồn dập vang lên.

“Ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút.” Nhìn Đường Diệc Sâm đi đến một góc nghe điện thoại, Đoạn Vô Ngân tiếp tục thay anh trò chuyện với mấy vị khách quen.

“Tề Duệ, có chuyện gì sao?” Cực kỳ khéo a, đêm nay bác sỹ Tề trực ca, anh chỉ xuất hiện trong tiệc cưới một lúc liền vội vàng quay về bệnh viện, lúc này anh gọi điện tới, Đường Diệc Sâm không tự chủ có chút hoài nghi.


Tề Duệ liếc mắt nhìn bốn phía, xác định không có ai anh mới hạ giọng nói: “Diệc Sâm, cậu lập tức tới bệnh viện Đồng Nhân ngay đi, ba cậu xảy ra chuyện rồi. Cậu nhanh lên, đoán chừng Ôn Nghi và chú hai cậu cũng sắp đến, hiện tại chỉ có ông Mã, tài xế của ba cậu ở bên ngoài chờ. Tớ nghĩ cách kéo dài thời gian giúp cậu, nhưng chắc cũng không được lâu lắm.”

“Người anh em, vô cùng cảm ơn, tớ sẽ lập tức qua đó.” Nhất thời vẻ mặt Đường Diệc Sâm nghiêm nghị, đôi mắt bí hiểm lóe ra chút u sóng.

Cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Dạ Vũ Dực.

“Anh đang ở đâu? Anh lập tức lấy di chúc gì đó đến bệnh viện Đồng Nhân, đã xảy ra chuyện rồi.”

“Mới vừa uống xong rượu mừng của mẹ anh, nhìn thấy bà ấy và chú Huân cực kỳ hạnh phúc, đột nhiên tôi cũng có ý nghĩ muốn kết hôn rồi. Nhưng mà tôi không có phụ nữ, đi đâu tìm phụ nữ để kết hôn đây. Vốn dĩ muốn tìm một em gái để giải tỏa tâm tình u ám… Ok, anh gọi tới, gấp như lửa đốt sau lưng, tôi nhất định phải chạy qua.”

“Di chúc của ông ấy viết gì? Tôi không có ý khác, chỉ muốn hiểu rõ ngọn ngành.”

“Tuy tôi và anh coi như rất quen, thật ngại quá, không thể trả lời, đạo đức nghề nghiệp của tôi anh hẳn phải biết. Nói thật, tôi cũng không biết bên trong ông ấy viết gì, tôi chỉ phụ trách bảo quản.”

“Ok, lát nữa tôi muốn thấy anh ở bệnh viện Đồng Nhân, nếu không… anh tự xem mà làm đi. Kỳ thật… anh vẫn rất khốn nạn!”

“Ha ha, quá khen!”

Lắc lắc đầu, mấp máy môi mỏng khêu gợi, Dạ Vũ Dực mới cất di động đi, anh nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Đường Diệc Sâm đi tới chỗ Thủy Tâm Nhu, anh ôm chặt cô, áp má vào mặt cô, “Bà xã, anh có chút việc cần phải xử lý gấp, chốc nữa em và Khả Tâm về nhà trước đi, không cần chờ anh. Anh trở về sẽ giải thích với em, là việc gấp.”

“Ừm.. Anh lái xe cẩn thận!” Nhìn mi tâm Đường Diệc Sâm nhíu chặt, Thủy Tâm Nhu cũng ngớ ra một phen, cô cũng đưa tay ôm chặt anh.

Cô có dự cảm không tốt, nếu không phải chuyện lớn, Đường Diệc Sâm sẽ không tùy tiện đi trước.

Thình lình, môi mỏng khêu gợi che lại đôi môi anh đào hồng nhạt, khẽ mổ vài cái, Đường Diệc Sâm lưu luyến rời đi.

“Xử lý xong chuyện anh sẽ trở lại!”

Thủy Tâm Nhu khẽ gật đầu, Đường Diệc Sâm hôn lên trán cô, chăm chú nhìn cô một cái mới xoay người rời đi.

Anh đi rất vội, Đoạn Vô Ngân cũng đi cùng anh.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, Thủy Tâm Nhu cảm giác được luồng áp lực và sự đè nén trên người Đường Diệc Sâm kia.

Bóng lưng anh biến mất trong sảnh tiệc, cô vẫn giật mình tại chỗ, ánh mắt thật lâu không thu trở lại.

Cô lo lắng cho anh, lòng thắt lại.

Cô sẽ chăm sóc tốt người nhà anh, cố gắng hết sức chia sẻ chút sầu lo với anh.

—————

“Bác sỹ, chồng tôi thế nào rồi?” Đến đây đã một thời gian, Ôn Nghi vẫn không gặp được Đường Dụ, bác sỹ y tá ra ra vào vào phòng cấp cứu.

Bà khá nóng nảy, tâm không an tĩnh được, người cũng không ngồi yên, vừa thấy bác sỹ đi ra bà liền lôi kéo người ta.

“Vẫn đang cấp cứu, xin đừng ảnh hưởng tới bác sỹ.” Bác sỹ không hề để ý Ôn Nghi, anh bỏ đi.

Viện trưởng Tề quả thật dặn bọn họ phải kéo dài thời gian, phải chờ tới khi Đường Diệc Sâm qua mới có thể nói rõ tình hình bệnh nhân, bọn họ mới có thể đẩy Đường Dụ đang trong trạng thái hôn mê ra khỏi phòng cấp cứu.

“Ôn Nghi, em ngồi xuống trước nghỉ ngơi chút đi, thân thể em không tốt sẽ không chịu nổi. Anh nghĩ anh cả sẽ không có chuyện gì, đêm nay anh ấy đi xã giao, phỏng chừng là uống nhiều quá mới như vậy.”

“Thiên Hào, hiện tại chuyển viện đã không còn kịp rồi, ông Mã ngốc kia vậy mà đưa anh ấy đến bệnh viện Đồng Nhân, chỉ sợ chút nữa Diệc Sâm sẽ đến. Chúng ta không đợi được tin của Đường Dụ chỉ sợ cơ hội sẽ mất.”

Bà đã cho ông Mã về nhà rồi, vừa thấy ông Ôn Nghi liền tức giận.

Ông làm sao có thể chở Đường Dụ tới bệnh viện Đồng Nhân, Đường Diệc Sâm có quan hệ với bệnh viện này.

Tuy nói có quan hệ dễ làm chuyện, dù sao không phải người của bà, việc này chỉ có thể càng làm càng không bớt lo.

Ngược lại xáo trộn kế hoạch của bà.

Nhìn xem, bà và Đường Thiên Hào đều đã chạy tới bệnh viện, bọn họ còn chưa nghe ngóng được tin tức gì từ bác sỹ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!

Nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, theo phản xạ, Ôn Nghi quay đầu nhìn, thật là Đường Diệc Sâm đến đây, ngay cả luật sư Dạ cũng đến.

Nhất thời lòng bà lạnh như gáo nước lạnh, một cỗ thất vọng nhấn chìm hoàn toàn chờ mong của bà.

Theo bản năng, bà siết tay, khẽ run.

Sự gian xảo sắc bén của Ôn Nghi lập tức kém đi vài phần, cố gắng đè nén lửa giận bành trướng trong ngực.

“Ồ… Diệc Sâm, tin tức của con cũng thật nhanh nhạy a, tiệc cưới của mẹ con và Trí Huân kết thúc rồi sao? Con không cần thay bọn họ tiễn khách ư? Con trai hiếu thảo như con vậy mà lại xuất hiện ở bệnh viện, ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười!”

Nhếch mày, môi mỏng cong lên, Đường Diệc Sâm lộ ra biểu cảm mỉa mai, đôi mắt sắc bén nháy mắt nhìn chằm chằm Đường Thiên Hào.

“Chú hai, con cũng là phận con, người kia là mẹ con, đây là ba con, họ có việc con không thể tới sao? Cho dù ba con bên trong có xảy ra chuyện gì, chú hai, chú không hy vọng con tới là muốn ba con không có con cái chăm sóc trước lúc lâm chung ư?

Cùng là anh em, chú cũng không cần nguyền rủa ông ấy không có người thân con cái chăm sóc trước lúc lâm chung chứ. Chuyện thiếu đạo đức như vậy, ừm… cũng chỉ có chú hai mới nghĩ ra! Hơn nữa, con không lẽ không nên tới sao? Chú thì nên tới hơn à? Cho dù người bên trong có chuyện gì, trời sập xuống cũng là do người con trai con chống, chẳng lẽ lại đến phiên người nào đó ở đây sao?”

Theo bản năng, Đường Diệc Sâm liếc Ôn Nghi một cái, “Ba tôi ly hôn với mẹ tôi, trước mắt ông ấy là người độc thân, tôi là con trai một, ai có tư cách hơn tôi?”

“Tự cho là đúng! Anh của chú không có việc gì, ông ấy cũng không phải chỉ có mỗi đứa con trai là con ở bên trước lúc lâm chung. Đường Diệc Sâm, con cũng đừng giống chó điên gặp người liền cắn, nói thế nào chú cũng là trưởng bối của con.”

“Chú hai, đừng trách con không nhắc nhở chú, nói cũng không thể nói lung tung được nha. Chú phải cân nhắc lời nói của mình, bằng không…..”

Mí mắt rũ xuống, ngón tay thon dài của Đường Diệc Sâm mơn trớn nhẫn cưới trên ngón áp út, chỉ có vài giây mà thôi, bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn Đường Thiên Hào, “Chú hai, luật sư cũng ở đây, con có thể đem chuyện nghe được tố cáo lên tòa án.

Nếu chứng cứ vô cùng xác thực, ba con không phải chỉ có một người con trai danh chính ngôn thuận là con, 10% cổ phần trên danh nghĩa ông ấy cũng thoải mái rồi. Chú hai, con tuyệt không ngại dùng lời của chú để chứng minh. Nhớ kỹ, không phải chỉ cần mang họ Đường là có thể vào gia phả nhà họ Đường được, chú hai không có lý gì không biết.”

Trong giây lát, Ôn Nghi ngớ ra một phen, bà dùng ánh mắt ý bảo Đường Thiên Hào ngậm miệng, đừng cứng đối cứng với Đường Diệc Sâm.

Tuy con trai bà họ Đường, người bên ngoài cũng gọi anh là cậu ba nhà họ Đường, nhưng anh không được vào gia phả nhà họ Đường, Đường Dụ cũng không thừa nhận anh là con trai ông trên bất kỳ giấy tờ pháp lý nào.

Thậm chí, trên giấy khai sinh của Đường Diệp, tên người cha để trống.

Vì cổ phần trên tay mình, Đường Dụ không dám!

Ánh mắt Đường Diệc Sâm có chút hứng thú, thú vị hỏi. “Chú hai, ngay cả luật sư chú cũng dẫn đến, aiz.. chú thật có tâm, chỉ sợ hai người phải đi tay không một chuyến rồi.”

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sỹ trưởng đi ra, Ôn Nghi muốn xông lên hỏi tình huống Đường Dụ, bà liếc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Diệc Sâm thì nghẹn lại, ngơ ngẩn đứng im.

“Ai là người nhà bệnh nhân?”

“Tôi!” Đường Diệc Sâm giơ tay lên.

Có anh ở đây không tới phiên bà nói chuyện!