Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 175: Rối Loạn Thần Kinh




Hoa Thiên Tầm và Thủy Mộ Hàn chỉ liếc nhìn nhau, hai người đều không nói gì.

Hơn nữa Ỷ Kình Thiên người ta chủ động chào hỏi, anh cũng không để ý người ta. Biểu tình kia như sương lạnh ngàn năm, giống như người ta thiếu tiền anh không trả vậy.

Anh, thật không có phong độ nha!

Thủy Tâm Nhu hơi nhíu máy, nhướng người lên nhìn qua chiếc xe dừng song song kia, cười nhạt chủ động chào hỏi, “Chị Hoa, Kình Thiên, thật khéo a!”

Ỷ Kình Thiên rất có lễ phép gật đầu một cái, Hoa Thiên Tầm chỉ giật giật khóe miệng.


Đôi mắt đẹp lấp lánh, mừng thầm trong lòng, Thủy Tâm Nhu theo bản năng đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta đọc không ra cảm xúc gì kia của Thuỷ Mộ Hàn.

Ừm…… Gương mặt vốn có chút thối, đáy mắt tĩnh mịch thắp lên chút lửa ngầm khó hiểu!

Một con lừa ngốc, anh liền chờ hối hận đi!

“Thủy Tâm Nhu, em không biết ở trong xe mà lộn xộn rất nguy hiểm sao? Ngồi yên, anh phải lái xe.” Giọng nói Thủy Mộ Hàn lạnh như băng, một chút nhiệt độ cũng không có.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh lập tức giẫm lên chân ga lái xe rời đi, bỏ lại xe Ỷ Kình Thiên ở phía sau, căn bản không đợi Thủy Tâm Nhu ngồi đàng hoàng.

“Anh, anh ngốc thật không phải đáng yêu bình thường nha, hơn nữa còn vô cùng nhỏ nhen.” May mắn Thủy Tâm Nhu không ngã, cô nhanh chóng ngồi lại vị trí.

“…”

“Anh như vậy vội vã đưa em về nhà, chẳng lẽ anh còn muốn đuổi tới nơi? Không kịp chờ đợi về nhà với Bối Kỳ? Cô ta đã về nhà mẹ đẻ rồi!”

“…”

“Em nhìn thế nào cũng cảm thấy Ỷ Kình Thiên kia thật không tệ, chờ anh kết hôn với Bối Kỳ, em giật dây cho chị Hoa, nói không chừng bọn họ có thể thành đôi.”

“…”

Biểu tình Thủy Mộ Hàn không chút để ý, khoé miệng nhếch lên tràn ngập lạnh lùng vô tình, Thủy Tâm Nhu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt anh.

Khốn kiếp, em xem anh có thể chịu đựng bao lâu!

“Hay là căn bản cũng không cần em giật dây, bọn họ hiện tại đã quen nhau rồi.”

“…”

“Lúc này, thời gian này, ngồi chung một chiếc xe, vô cùng có khả năng bọn họ hẹn xong, người đàn ông đưa người phụ nữ về, hoặc giả là, bọn họ căn bản cũng không về nhà, dù sao thời gian còn sớm, còn có thể làm một số việc khác, ví dụ như…”

“Thủy Tâm Nhu, em thực ồn ào, có thể im miệng để anh chuyên tâm lái xe không?” Thủy Mộ Hàn chuyển mắt trừng Thủy Tâm Nhu đang lải nhải, biểu tình kia của anh quả thực có thể đông chết người.


“Ok, em ngậm miệng, ngậm miệng, không nói nữa, hi hi hi…”

“Bệnh thần kinh!”

“Anh, anh bảo em ngậm miệng không nói lời nào có phải cũng không thể cười không? Em thấy Diệc Sâm nhà em mới thật đáng yêu nha, còn thoải mái hơn khuôn mặt thúi này của anh.”

Thủy Mộ Hàn cứng đờ toàn thân, cơn tức dần dần kéo lên, giọng nói lạnh buốt nhẹ nhàng cất lên, “Thủy Tâm Nhu, lần sau em bảo Đường Diệc Sâm đến đón em về nhà, đừng bảo anh đưa em về.”

“Ha ha ha… em chỉ là nghĩ không rõ, trước kia chị Hoa sao có thể để ý gương mặt giá lạnh này của anh chứ, so với Ỷ Kình Thiên, em vẫn cảm thấy người đàn ông ấm áp như anh ta mới tốt, quan trọng nhất, người ta xem ra dễ ở chung hơn anh nhiều.”

Thủy Mộ Hàn rốt cuộc xù lông. Thủy Tâm Nhu có chút đắc ý bỏ đá xuống giếng, đêm nay cô thấy thật sung sướng.

Thủy Tâm Nhu líu ríu mè nheo, Thủy Mộ Hàn không hiểu sao thấy cực kỳ phiền toái trong lòng, nếu không phải nể mặt cô là em gái anh, anh thật sự muốn đá văng cô xuống xe.

“Thủy Tâm Nhu, hoặc là em tự ngậm miệng, hoặc là em tự xuống xe bắt taxi về nhà.” Giọng nói lãnh ngạnh rít qua kẽ răng, đôi mắt nâu kia của Thủy Mộ Hàn bùng cháy nhìn Thủy Tâm Nhu.


Chân bỗng dưng giẫm lên phanh xe, chiếc Lamborghini màu vàng tùy ý đứng giữa đường không nhúc nhích.

“Được rồi, em im miệng, ở cùng một chỗ với người ngốc như anh quả thực là phá hỏng tâm tình tốt, vẫn là Diệc Sâm nhà em tốt.”

Lạnh lẽo liếc mắt nhìn Thuỷ Tâm Nhu rốt cuộc an tĩnh, Thủy Mộ Hàn mới tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Xe anh chạy rất nhanh, đầu óc vẫn dừng lại trên chiếc áo sơ mi sọc xanh kia của Ỷ Kình Thiên.

Chết tiệt, hẳn là người phụ nữ đê tiện kia mua cho anh ta, hơn nữa, cô thực sự đồng ý chịu chi a!

Trong lòng không thoải mái, biểu tình Thủy Mộ Hàn càng thêm lạnh lùng, Thủy Tâm Nhu thỉnh thoảng liếc anh, cô không dám lại hé răng.

Bởi vì tên khốn này thật xù lông, cô cũng không muốn bị anh thật sự vứt ở giữa đường.

——————–

Đêm tối mặc dù có ánh đèn toả ra, bóng dáng kéo dài vẫn có vẻ lạnh lẽo cô đơn, thanh lãnh.

Đưa Thủy Tâm Nhu về nhà xong, Thủy Mộ Hàn lái xe trong lúc vô thức anh vậy mà đi tới dưới lầu nhà Hoa Thiên Tầm.


Khu chung cư này rõ ràng cũ kỹ, tường ngoài đã có chút dấu vết bong tróc, vùng này cũng rất an tĩnh.

Thủy Mộ Hàn xuống xe, tựa người trên xe, lấy hộp thuốc lá cùng hộp quẹt từ trong túi ra, cầm một điếu ngậm lên miệng, châm thuốc.

Môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, phun ra một đám khói, khẽ nheo mắt nhìn lên trên theo bản năng.

Nhà Hoa Thiên Tầm không mở đèn, a… không biết có phải cô đang ngủ hay không?

Hay là cô và Ỷ Kinh Thiên căn bản liền không có trở về.

Không tự giác, mi tâm nhíu lại, biểu tình Thủy Mộ Hàn nhìn như thật bình tĩnh, tâm anh lại nổi lên vô số gợn sóng.

Hút xong một điếu thuốc lá, tiện tay ném đầu mẫu thuốc lá xuống đất, giày da sáng bóng nhấc lên, anh cất bước lên lầu.

May mà là một chung cư hết sức bình thường, chẳng những không ai trông coi, cũng không có biện pháp phòng trộm, rất thuận tiện cho người ra vào.

Đèn ngoài hành lang mờ mờ sáng, Thủy Mộ Hàn mò mẫn cũng có thể tìm được nhà Hoa Thiên Tầm, đồng thời anh cũng cảm thấy thuê nhà ở khu chung cư này không quá đáng tin rồi.

‘Cốc cốc cốc…’

Suy nghĩ của Hoa Thiên Tâm vẫn còn đắm chìm trong kết quả que thử thai vừa rồi, thật lâu không thể bình tĩnh trở lại, cô nằm nhưng còn chưa ngủ.

Nghe được tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cô ngồi dậy mặc quần áo vào mới đi mở cửa.

Gõ vài cái không ai đáp lại, Thủy Mộ Hàn cho rằng cô không ở đây, anh xoay người chuẩn bị đi, vừa nghe tiếng mở cửa lập tức xoay người lại đối mặt với Hoa Thiên Tầm.

Không hiểu sao trong lòng anh mừng như điên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm.

“Anh Thủy, đã trễ thế này có chuyện gì sao?”

Vui mừng trong lòng đột nhiên bị giọng nói Hoa Thiên Tầm giội tắt, Thủy Mộ Hàn không hiểu sao lại luồn lên một ngọn lửa giận vô hình trong lòng.

Cô đơn giản chất vấn, thậm chí, giọng nói của cô cực kỳ bình thản, anh lại cảm thấy muộn phiền.

A… Anh Thủy, anh thế nhưng là cha của con trai cô!

Ở cùng Ỷ Kình Thiên tốt hơn cho nên hiện tại liền cố ý rũ sạch quan hệ với anh.

Người phụ nữ này thật sự rất giỏi thay đổi, chung quy vẫn hay làm bộ!

Hoa Thiên Tầm không mời Thủy Mộ Hàn vẫn tự mình đi vào, đặt mông ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Đêm nay cô hẹn với Ỷ Kình Thiên à? Anh ta thành tình nhân của cô sao? Hoa Thiên Tầm, cô thực không phải lợi hại tầm thường nha, tới trung tâm thành phố không bao lâu liền tìm được chỗ dựa có tiền vững chắc rồi.”

“Cảm ơn anh Thủy khích lệ, người thôi mà, còn sống không phải vì một ngày ba bữa sao? Có người có tiền có thể làm chỗ dựa vững chắc, ngày không phải có thể không lo không nghĩ sao? Không tốt ư? Đã không có anh Thủy che chở tôi mới biết được một người sống có bao nhiêu khó khăn.

Nếu tôi không nhớ lầm, hôn lễ của anh Thủy và người phụ nữ khác là ba ngày sau. Anh một người đàn ông to xác ban đêm chạy tới nhà một người phụ nữ độc thân, anh không thấy việc này nên kiêng kị sao? Tôi cũng không muốn bị anh liên lụy, huống hồ, chuyện riêng của tôi không có chút liên quan gì với anh đi.”

Đóng cửa, Hoa Thiên Tầm vẫn đứng đấy, cô giữ khoảng cách với Thủy Mộ Hàn.

Cô chỉ chớp mắt, khóe miệng chứa ý cười.

Giọng nói của cô nhạt như một đám mây gió thổi qua liền tan, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn, ngay cả biểu tình của cô cũng như thế.

Thủy Mộ Hàn nhếch mày, anh lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái với phản ứng của cô. Cô nói như vậy là im lặng thừa nhận quan hệ với Ỷ Kình Thiên sao?

Nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của anh đen thui.

“Anh Thủy, nếu như đi một chặng đường dài chỉ để tới đây chất vấn chuyện riêng của tôi thì thật ngại quá, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích rõ ràng với anh, anh không là gì của tôi cả. Ngày mai tôi còn phải mở tiệm, tôi ngủ trước, phiền anh ra ngoài thay tôi đóng cửa lại.”

Không nhìn Thủy Mộ Hàn một cái, có thể nói là trực tiếp quăng anh sang một bên, Hoa Thiên Tầm vào phòng ngủ, cô chẳng những đóng cửa lại còn khóa lại.

Cô nói anh không là gì của cô, nhất thời, ánh mắt Thủy Mộ Hàn trở nên ngoan cố, cố nén cỗ rộn rào không hiểu trong lòng kia xuống.

Rút một điếu thuốc, Thủy Mộ Hàn tựa lưng vào sofa, cặp chân dài lười biếng gác trên bàn trà.

Suy nghĩ của anh lộn xộn, anh cũng không biết tối nay nghĩ cái gì mà lại chạy tới nhà cô.

————

Ngày hôm sau, Hoa Thiên Tầm tỉnh dậy không nhìn thấy Thủy Mộ Hàn, lại nhìn thấy trong gạt tàn đầu mẩu thuốc lá còn đang cháy.

Cô vội vàng rửa mặt, mang sắc mặt tái nhợt ra cửa.

Hoa Thiên Tầm không có tới cửa tiệm hoa trước, sáng sớm cô liền tới Khoa phụ sản bệnh viện, làm kiểm tra cũng lấy kết quả, chỉ đơn giản làm kiểm tra sức khoẻ, cô liền đi.

Cô bắt taxi đến văn phòng luật của Hắc Mộc Đồng.