Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 176: Mẹ Là Mẹ Con, Con Còn Nhớ Mẹ Không?




Hoa Thiên Tầm đi vào, Hắc Mộc Đồng chỉ khẽ ngẩng đầu liếc cô một cái, giọng nói cô vô cùng nhạt nhẽo: “Ngồi đi!”

“Luật sư Hắc, thật ngại quá, quấy rầy cô rồi!” Hoa Thiên Tầm vô cùng khách khí khom người, sau đó mới ngồi xuống trước mặt Hắc Mộc Đồng.


Nhìn bộ dáng khúm núm của Hoa Thiên Tầm, trong lòng Hắc Mộc Đồng đột nhiên toát lên ngọn lửa giận không tên, cô không tự giác tức giận hừ lạnh, “Hoa Thiên Tầm, cô có thể không cần khách khí với tôi như vậy không, cô không nợ tôi.”

Cô chỉ là không hiểu nổi vì sao bộ dáng khúm núm của cô có thể khiến cho Hoa Thác Dã thích như thế, vì cô mà tình nguyện bỏ mạng, mà cô thế nhưng không thể đi vào lòng anh.

Nghe vậy, Hoa Thiên Tầm giật mình kinh ngạc nhìn Hắc Mộc Đồng.

“Cô không cần dùng bộ dạng này nhìn tôi, có việc thì nói đi, thay Hoa Thác Dã quan tâm cô là tôi tình nguyện làm, cô không cần nhìn thấy tôi liền trưng ra bộ dáng có việc cần nhờ tôi, thậm chí cảm thấy thiếu nợ tôi, nói thực ra tôi rất không ưa cô.”

Hắc Mộc Đồng tự cho là tính tình coi như tốt, đã nhiều năm như thế cô vẫn không thoát khỏi khúc mắc này.

Khẽ chớp hàng mi thật dài, Hoa Thiên Tầm nói khẽ. “Luật sư Hắc, tôi tới nhờ cô giúp một chuyện. Cho dù cô có hiểu lầm gì với tôi, mấy năm nay cô vẫn quan tâm tôi và Tư Thác, tôi rất biết ơn.”

Hàm răng cắn môi dưới, Hoa Thiên Tầm lấy một tờ giấy xét nghiệm từ chiếc túi xách không chút thu hút nào ra đặt lên trên bàn.


“Năng lực của tôi có hạn, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi phóng đại chuyện nhỏ này, càng lớn càng tốt, ngày mốt tôi muốn nhìn thấy hiệu quả.”

Tố chất tâm lý tốt khiến cảm xúc Hắc Mộc Đồng rất nhanh khôi phục tỉnh táo như cũ, cô rũ mắt xuống nhìn tờ kết quả xét nghiệm trên bàn, “Đứa nhỏ là của Thủy Mộ Hàn? Cô muốn tôi làm thế nào?”

Hai tay siết chặt với nhau, Hoa Thiên Tầm rất kiên định nói: “Tôi muốn hôn lễ của Thủy Mộ Hàn không cử hành được.”

Cô là một người phụ nữ xấu xa vậy thì xấu đến triệt để đi, cô không thể lại ngồi chờ chết!

“Được, tôi đồng ý với cô.”

Sau khi Hoa Thiên Tầm đi rồi, Hắc Mộc Đồng gọi điện thoại cho Dạ Vũ Dực, mấy phút đồng hồ sau, cô vội vàng ra cửa.

—————

Lại nhìn thấy Lê Dĩ Hoan cầm một bó hoa trở về, vừa ngâm nga hát vừa cắm hoa trong phòng khách, Bối Kỳ rốt cuộc ngồi không yên, trong đầu cô hiện lên một chút hoài nghi.

Cô tìm chú Hoàng, tài xế của nhà họ Bối.

“Chú Hoàng, gần đây bà ngoại đi đâu vậy? Hong Kong hiện phát triển rất nhanh, có một số người biết mặt mà không biết lòng, con sợ bà bị người ta lừa, cho nên mới hỏi một chút.”

“Bà chủ gần đây thường đến mua hoa ở tiệm hoa đường Kim Ngư, nhân viên trong tiệm rất nhiệt tình, cô chủ Hoa cũng rất tốt. Cô yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện như cô nghĩ đâu, còn có tôi ở đây, các cô ấy không dám lừa gạt bà chủ.”


Chú Hoàng trung thực kể rõ chi tiết, dù sao ông làm thế nào cũng không cảm thấy cô Hoa gạt người, nhìn cô đối xử với khách rất tốt, cười cười nói nói.

Nói đến lại rất kỳ quái, cô Hoa cùng bà chủ rất giống nhau, lần đầu tiên ông nhìn thấy cô còn tưởng rằng bản thân hoa mắt.

“Chú Hoàng, vẫn nên cẩn thận một chút, lòng người khó đoán mà.”

“Đã hiểu, cô chủ, về sau tôi sẽ chú ý hơn.”

“Không có gì, chú xuống làm việc đi.”

Vẻ mặt Bối Kỳ không tự chủ càng ngày càng âm trầm, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

Quả nhiên không ngoài cô suy đoán, bà ngoại đã gặp Hoa Thiên Tầm rồi.

Ngày mốt là hôn lễ của cô và Thủy Mộ Hàn, cô tuyệt không thể để cho chuyện gì xảy ra, đợi kết hôn xong cô lại từ từ thu dọn cái con tiện nhân kia.

Bối Kỳ rót ly nước cho Lê Dĩ Hoan uống, vừa gọi bà vừa khen hoa bà cắm đẹp.

“Đúng vậy, bà cũng thấy rất đẹp, ánh mắt của bảo bối thật tốt nha!” Uống nước xong, Lê Dĩ Hoan lại đi đến bồn hoa chỉnh sửa một chút.

Nhất thời bà cảm thấy ánh mắt mờ đi, cả người đều mệt rã rời.

“Bối Kỳ, con thay bà ngoại chỉnh sửa đi, ngoại lên lầu nghỉ một chút.”

“Dạ được ngoại, con nhất định sẽ chỉnh sửa thật đẹp.”

Ánh mắt Bối Kỳ ảm đạm dậy sóng mãnh liệt, Lê Dĩ Hoan vừa biến mất trên lầu, cô ngay lập tức cầm kéo cắt rụng hoa, ngay cả một chiếc lá cũng không còn.

Thuốc không màu không mùi, bà ngoại bà trước nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày nào cũng chạy ra ngoài, bà cũng đủ mệt rồi.

Cuối cùng, Bối Kỳ vứt hết nhánh hoa vào trong thùng rác, cô giống như không có việc gì bảo người giúp việc thu dọn sạch sẽ.

Đám đông bắt đầu đi vào khu vực làm thủ tục nhập cảnh, nhân viên công tác đang kiểm tra tư liệu một người phụ nữ quấn khăn che mặt. Bởi vì cần phải kiểm tra, sợ ảnh hưởng tới thủ tục nhập cảnh của người khác, nhân viên dẫn bà vào văn phòng.


“Bà Đồng, mời bà tháo khăn che mặt ra. Bà xin đến Hong Kong để làm phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?”

Người phụ nữ gật đầu, sau đó bà kéo khăn che mặt ra, nhân viên kiểm tra lập tức hết hồn.

Cả khuôn mặt gần như bị dấu bỏng che gần hết, thật sự là rất đáng sợ, hơn nữa còn vô cùng ghê tởm.

“Đúng vậy, tôi có giấy xác nhận của bệnh viện trong nước, cũng có thư tiếp nhận của bệnh viên bên Hong Kong.”

Nhân viên tiến hành xác minh tư liệu người phụ nữ cung cấp từng cái một, thủ tục đầy đủ hết, bọn họ cho đi, cho phép bà nhập cảnh.

Qua bến cảng, người phụ nữ dừng bước, nhìn chung quanh.

Hong Kong thay đổi thật nhiều, trở về từ cõi chết, sau 15 năm, bà lại trở lại rồi.

Người phụ nữ lấy một tờ báo từ trong túi ra, mang theo cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm tin tức kết hôn trên trang đầu tờ báo giải trí, còn có hàng chữ nhỏ cùng với tấm hình người kia mặc váy cưới.

Nợ còn đã đến lúc phải trả rồi. Tội nghiệt bà tạo ra cũng nên kết thúc!

Theo địa chỉ trên tay, người phụ nữ lên một chiếc xe buýt.

—————

Nhận được điện thoại của Đường Diệc Sâm mời đi ăn cơm, Nguyễn Hàm ngây ngất một lúc lâu. Còn chưa tới giờ nghỉ trưa, cô đã đến văn phòng Đường Diệc Sâm.

“Nguyễn phó tổng, tổng giám đốc đã đi ra ngoài rồi.”

“Ồ… Không sao, lát nữa tôi trở lại tìm anh ấy.”

Nói mời cô ăn cơm cũng không thấy chờ cô, Nguyễn Hàm không nghĩ nhiều, cô tự đi đến nhà hàng Đường Diệc Sâm báo.

Cô đến nhưng anh còn chưa tới.

Không bao lâu lại có một người đàn ông cầm một bó hoa đi đến bàn cô ngồi xuống.

“Xin hỏi, cô có phải Nguyễn Hàm không?” Nói xong, người đàn ông đưa hoa tặng.

“Là tôi, xin hỏi.. anh là?”

Nhất thời Nguyễn Hàm chau mày, trong đầu cũng có chút hoài nghi.

Có chút sững sờ, khóe miệng giật giật, cô lịch sự nhận hoa.

“Tôi đã nghe Đường tổng nhắc về cô, người thật quả nhiên rất xinh đẹp.”

“Đường Diệc Sâm từng nhắc về tôi với anh?”

“Đường tổng rất hài hước, chúng tôi ở tiệc xã giao nói chuyện vài lần, coi như bạn bè thôi. Bạn bè của anh ấy cũng là bạn tôi, cô Nguyễn không cần khách khí, tùy ý gọi món đi.”

Nháy mắt Nguyễn Hàm đã hiểu rõ, Đường Diệc Sâm mời cô ăn cơm chẳng qua chỉ là cái cớ, anh muốn sắp xếp đàn ông cho cô đi.

Đây rõ ràng là bữa cơm xem mắt!

Một đôi mắt đẹp tóe lửa, thậm chí cô còn không nhớ bộ dáng đối phương, tên cũng không hỏi, Nguyễn Hàm tìm cớ rời đi trước, ngay cả hoa cũng không lấy.

“Cô Nguyễn… này…. cô Nguyễn, ăn cơm xong hẳn đi không được ư?”

Nguyễn Hàm dứt khoát rời đi, cũng không quay đầu lại, bước chân cô rất vội.

Tự mình tùy tiện ăn chút gì đó, Nguyễn Hàm trở về tập đoàn Liên Khải, cô hùng hổ đi đến văn phòng Đường Diệc Sâm.

Vừa nhìn thấy anh, cũng mặc kệ Đoạn Vô Ngân đang ở đây, cô quay đầu liền quát anh, “Đường Diệc Sâm, anh có ý gì? Muốn tùy tiện nhét một người đàn ông cho em sao? Anh cảm thấy sẽ không có ai cần em sao? Đến mức bụng đói ăn quàng? Cám ơn anh làm gà mẹ mai mối, em không cần!”

Đoạn Vô Ngân không rõ đầu đuôi vô cùng hứng thú liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm, sau đó anh lại nhìn Nguyễn Hàm nổi giận đùng đùng đi vào đây, “Ngồi xuống trước rồi nói, có chuyện gì nói cho rõ ràng, cần gì nổ lửa lớn dữ vậy chứ?”

Đường Diệc Sâm bình tĩnh giang tay, “Nguyễn Hàm, anh không có ý gì khác, anh là vì tốt cho em. Em cũng không còn nhỏ, nên tìm một người bầu bạn, công việc tuy quan trọng nhưng cũng không cần bỏ lỡ năm tháng thanh xuân. Anh Đổng kia không tệ, anh đã nói chuyện qua với anh ấy vài lần, anh ấy rất thành thật, sẽ không khi dễ phụ nữ. Anh ấy năm nay mới về nước, đảm nhiệm chức vụ tổng giám tài vụ của một công ty không tệ, anh nghĩ hai người sẽ có nhiều chủ đề chung để nói, trước tiên có thể kết bạn xem thử.”

“Đường Diệc Sâm, không cần anh quan tâm em như vậy, muốn đàn ông bản thân em không biết tìm sao? Tùy tiện nhét một người cho em, em có thể hạnh phúc ư? Anh cảm thấy anh ta không tệ, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết bụng anh ta có ý nghĩ xấu gì không. Nữ cường thì thế nào, không tốt sao? Em cảm thấy rất thoải mái, không cần cả ngày tình cảm yếu đuối.”

“Nguyễn Hàm, bình tĩnh một chút. Thật sự anh chỉ vì tốt cho em. Ok, em không thích anh Đổng kia thì đừng để ý anh ấy, anh ở trên mạng đã gửi hồ sơ của em và Vô Ngân cho trung tâm môi giới hôn nhân, cũng giúp hai người nộp phí gia nhập. Trang web này bao thành, không sao cả, còn có rất nhiều người, hai người từ từ chọn, nhất định sẽ có đối tượng thích hợp.”

“Đường Diệc Sâm, anh thật đúng là không phải nhàm chán bình thường.” Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, Nguyễn Hàm tức giận trừng mắt Đường Diệc Sâm.

Ngay cả Đoạn Vô Ngân bị anh gài vào bẫy cũng kinh ngạc nhìn Đường Diệc Sâm, giống như nói: ‘Đại ca, anh khá lắm, ngay cả em cũng bị tính kế ở bên trong.’

“Này, hội phí một người là 10 vạn, 20 vạn anh còn bỏ ra được, hai người còn già mồm gì chứ, không phải chỉ là quen thêm bạn mà thôi sao, nhìn nhiều tự nhiên sẽ hợp mắt, đừng chết già oan ức trong thế giới nhỏ hẹp. Hai người nhìn xem, anh kết hôn vài năm, không phải rất thoải mái dễ chịu ư. Thêm một người ở bên cảm giác không tệ.”

“Mẹ nó, nói có bao nhiêu ngọt ngào, khiến em muốn tìm phụ nữ tới thử một lần loại cảm giác này. Nguyễn Hàm, chúng ta cùng đi có bạn, nói thật, em và anh cũng không nhỏ, cũng đến tuổi lập gia đình, bằng không để cho Đường Diệc Sâm anh ấy gấp đến độ đầu đầy tóc bạc rồi.”

“Sai, là không muốn cho hai người tiếp tục hâm mộ ghen ghét tôi!”

“Được lắm, Đường tổng, tối hôm nay em bắt đầu muốn đi hẹn hò, chuyện công việc liền phiền anh gánh vác rồi.” Ánh mắt giảo hoạt lướt qua, Nguyễn Hàm đột nhiên nhận thua, không lại tiếp tục xoắn xuýt.

“Nguyễn Hàm, nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Yên tâm, chuyện công việc anh sẽ thay hai người sắp xếp tốt, không chậm trễ thời gian hẹn hò của hai người.”

—————–

“Anh, hôn này anh thật sự muốn kết sao?” Trong phòng chú rể, Thủy Tâm Nhu không chỉ một lần hỏi anh.

“Thủy Tâm Nhu, miệng em nói hoài không mỏi sao? Lỗ tai anh bị em nói đến phát mệt, lễ phục anh đã mặc, khách khứa bên ngoài cũng đến, em cảm thấy còn có đường quay đầu sao?”

“Anh không suy xét cân nhắc sao? Lỡ như muốn không kết, anh cũng không phải không có biện pháp xử lý.”

“Em chết tâm tư này đi, hôn này anh nhất định kết, hôm nay em nên chúc mừng anh.”

“Đối với anh em nói không nên lời hai chữ chúc mừng này, bởi vì em cảm thấy đây không phải hôn lễ hạnh phúc. Em vẫn nên ra ngoài nhìn Duệ Duệ thôi, hôm nay thằng bé không nói một tiếng, ánh mắt nhỏ khá u oán, hai má tức giận.”

“…”

Thủy Mộ Hàn ngồi trước bàn trang điểm, anh cầm hộp thuốc lá cùng bật lửa, đốt một điếu thuốc hút.

Đôi mắt thâm thúy không khỏi nheo lại, lộ ra ánh sáng phức tạp.

Khách bên ngoài đã đến đông đủ, qua 10 phút nữa hôn lễ sẽ cử hành, so với sự háo hức cùng khẩn trương khi kết hôn lần đầu đó thì lần này tâm tình anh bình tĩnh hơn nhiều.

Hôn lễ sắp bắt đầu, người thân bạn bè đã quay về lễ đường ngồi chờ, trong phòng cô dâu yên tĩnh trở lại.

Bối Kỳ mặc áo cưới vào rất đẹp, cô giống như một người phụ nữ hạnh phúc chờ cha tới dẫn cô vào lễ đường, tự tay giao cô cho Thủy Mộ Hàn.

Ngày này không còn là ảo tưởng nữa, chờ cử hành nghi thức xong, cô liền danh chính ngôn thuận là bà Thủy, Thủy Mộ Hàn là của cô, mọi thứ của Hoa Thiên Tầm đều thuộc về cô.

Thình lình, cửa bị đẩy ra, Bối Kỳ từ trong gương nhìn thấy người tới không phải là cha mình mà là một người phụ nữ quấn khăn che mặt.

“Bà là ai? Vào bằng cách nào?”

Theo bản năng cô ngoái đầu lại nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, bỗng dưng ngón tay siết chặt.

“Mẹ là mẹ con, con còn nhớ mẹ không?” Giọng nói của người phụ nữ rất khàn, giống như nói chuyện vô cùng khó khăn.