Vẻ mặt Thủy Tâm Nhu ngây thơ, sắc mặt Đường Dụ đã sớm đen đến cực hạn, ông không vui nhíu mày, khóe miệng không tự giác giật giật một phen.
Mẹ nó, ông chính là cái tên khốn con dâu mắng trong miệng.
Cô thật không biết hay giả bộ không biết, cũng giống cái thằng khốn Đường Diệc Sâm kia!
“Diệc Sâm đâu?”
“À… anh ấy ở trong nhà vệ sinh, anh ấy bị táo bón, tạm thời chỉ sợ không ra được. Ba tìm anh ấy có chuyện gì sao? Nếu không, con giúp ba thúc giục anh ấy. Hi hi hi… con đã bảo Vô Ngân đi mua về cho anh ấy mấy viên thuốc đạn rồi, không biết có tác dụng hay không nữa?”
Đôi mắt lanh lợi hoạt bát chuyển động, Thủy Tâm Nhu không sợ nghênh đón ánh mắt dò xét của Đường Dụ.
“Được rồi, để nó tiếp tục ở trong đó đi, sáng sớm ngày mai nói nó nhớ rõ đúng giờ tới họp Hội đồng quản trị, một hồi ba nói thư ký gửi mail cho nó.”
“Dạ, biết rõ ba.”
Nói xong, Đường Dụ ôm một bụng tức bỏ đi, theo ông thấy Thủy Tâm Nhu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Mặt mũi ông hôm nay đều mất hết rồi, ông chẳng muốn đứng ở chỗ này bị đùa cợt xem thường.
Đường Diệc Sâm trong nhà vệ sinh đang làm chuyện mà đàn ông đau khổ nhất a, anh đương nhiên nghe được, bà xã đại nhân nhà anh mắng nghe thật đã, vô cùng có khí phách.
Anh làm gì bị táo bón chứ, anh hiện tại đang ra sức vật lộn đi ngàn dặm đây…
Đuổi Đường Dụ đi, Thủy Tâm Nhu ngồi vào ghế Đường Diệc Sâm, cô lười biếng soi gương trang điểm lại, tâm tình có phần giống như tẩm gió xuân vậy — đắc ý!
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Thủy Tâm Nhu theo bản năng nhìn về phía phòng nghỉ kia.
Cô cười đến lưu manh, “Đường Diệc Sâm, bàn tay vàng?”
Tiểu yêu tình đốt lửa lại không chịu giúp anh dập lửa, ngại cô còn cười được, anh không biết có bao nhiêu bi ai.
Chết tiệt, bà xã mất hứng quả nhiên không có thịt ăn, đây là trừng phạt vô cùng giày vò.
Đường Diệc Sâm cố ý lộ ra nụ cười đủ để mê đảo phụ nữ, khép hờ mắt xem xét Thủy Tâm Nhu, “Bà xã, em thật tàn nhẫn a!”
Anh đi tới, ôm chặt eo nhỏ của cô từ phía sau lưng, môi mỏng ẩm nóng còn ngậm chặt vành tai mẫn cảm của cô, mút, liếm, hôn…
Thủy Tâm Nhu không tự giác run rẩy một trận, theo bản năng, cô dùng bả vai hất đầu Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm, anh là Tổng giám đốc, phải chú ý tới bộ dáng ở công ty. Thực không dám giấu diếm, vừa rồi ba tới tìm anh, ông ấy bảo em chuyển lời, sáng mai phải tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị. Bằng không, này còn ra thể thống gì.” Thủy Tâm Nhu nhại lại giọng điệu Đường Dụ.
“Bà xã, chúng ta cùng về nhà đi, dù sao hôm nay em cũng rảnh mà đúng không?”
“Này, anh không làm sao? Cổ phiếu Liên Khải đang giảm a? Sáng mai còn mở họp Hội đồng quản trị, anh không chuẩn bị gì sao?”
“Hôm nay anh nghỉ, không nói chuyện công, chỉ bồi bà xã.”
Kèm theo tiếng nói ý vị sâu xa trầm thấp, Đường Diệc Sâm bế Thủy Tâm Nhu lên.
“Này, em còn phải đi làm a.”
“Anh thay em xin phép nghỉ.”
“Anh không đi tìm Diệc Tấn sao? Phóng viên truyền thông viết chú ấy thành như vậy, anh không lo lắng sao?”
“Nó sống phóng túng bên chỗ Ảnh Vũ, thuốc của nó không phải anh. Cho nó chút thời gian, nó sẽ nghĩ thông.”
“Đường Diệc Sâm…”
Chóp mũi Đường Diệc Sâm lấn đến gần Thủy Tâm Nhu, khóe môi xẹt qua nụ cười tà khí, “Anh hiện tại thay đổi chủ ý, chúng ta không về nhà, anh nhớ rõ kế bên có khách sạn.”
“Đường Diệc Sâm…”
“Anh hôm nay không muốn nghĩ gì hết. Có em ở bên anh là đủ rồi. Bà xã, chúng ta chuyển nhà đi, không gian của riêng hai ta, ngay tại vịnh Du Cảnh có được hay không?”
Biểu tình Đường Diệc Sâm rất nghiêm túc, Thủy Tâm Nhu bình tĩnh nhìn anh.
Ngón tay nhỏ thon dài khẽ nâng cằm gợi cảm của Đường Diệc Sâm lên, Thủy Tâm Nhu đột nhiên thay đổi chủ ý. “Ông xã, chúng ta hiện tại tới vịnh Du Cảnh đi!”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không hé răng, Thủy Tâm Nhu thình lình nâng khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm, in một nụ hôn lên đôi môi gợi cảm của anh, xúc cảm cực ướt át lưu lại trên bờ môi mỏng của anh.
Đốm lửa nhỏ bùng cháy, Đường Diệc Sâm cũng bắt đầu nóng lên…
Hiện tại không cần hỏi anh, cô có thể đọc hiểu tâm tư anh.
Liên Khải xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không phải anh không muốn đi giải quyết, chỉ sợ anh một người giải quyết không được.
Thủy Tâm Nhu cũng không ngốc, hiện tại mời dự họp Hội đồng quản trị khẳng định không phải chuyện tốt. Anh muốn cô ở bên anh, cô sẽ ở cùng anh, liền làm cô gái nhỏ của anh!
————————–
Thu thập đồ đạc này nọ cũng gần xong, vậy cùng đồng nghĩa với việc bà sẽ phải rời khỏi căn nhà bà vẫn luôn trông coi rồi, Yến Thục Phân trong lòng phức tạp.
Trong một phòng khác, Đường Khả Tâm cũng thu dọn đồ đạc, cô tính ra ngoài thuê phòng, sau khi ổn định sẽ tìm một công việc.
‘Cốc cốc cốc…’
“Vào đi, cửa không khóa.”
Yến Thục Phân mở cửa vào, Đường Khả Tâm thấy là bà, cô giật giật khóe miệng, nở nụ cười yếu ớt, “Mẹ!”
“Khả Tâm, cùng mẹ dọn tới ở chung với chú Huân đi, còn có anh hai con. Anh cả con nói với mẹ, nó với chị dâu có chỗ ở, không ở nhà chú Huân, vừa lúc bọn nó cũng muốn hưởng thụ thế giới của hai người. Hơn nữa, tất cả mọi người ở trong cùng một khu, gặp mặt cũng rất thuận tiện.”
“Mẹ… con nghĩ…”
“Vẫn là theo mẹ đi, mẹ không nỡ bỏ con. Mẹ không vì chú Huân mà không cần con, chúng ta vẫn là người một nhà. Anh hai con bây giờ còn đang tức giận, cũng không biết nó có thể tha thứ cho chúng ta hay không.”
Đường Khả Tâm buông đồ trong tay xuống, cô đi tới ôm Yến Thục Phân, “Mẹ, anh hai hết giận còn có thể ở cùng với chúng ta, anh ấy sẽ không giận lâu đâu, cũng sẽ không ghi hận.”
“Chú Huân cũng sắp đến rồi, cùng mẹ đi đi, nơi đó đã chuẩn bị phòng cho con rồi.”
Đường Khả Tâm khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, rõ ràng chống lại ánh mắt Yến Thục Phân.
Hàm răng cắn môi, Đường Khả Tâm gật đầu, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Yến Thục Phân.
“Đồ đạc gì đó đã thu dọn xong chưa, cần mẹ giúp hay không?”
“Không cần, con tự làm được, mẹ xuống lầu trước cùng chú Huân đi, con sẽ xuống liền.”
Nhìn Yến Thục Phân cùng Đường Khả Tâm ngồi trên xe Ỷ Trí Huân, ánh mắt chị Bình cũng đã ươn ướt, cô cũng chuẩn bị rời đi, căn biệt thự này càng thêm quạnh quẽ rồi.
Chuông cửa vang vài lần, Đường Diệc Tấn lười biếng nằm trên sofa xem TV ăn đồ ăn vặt mới chậm rì rì đứng lên mở cửa.
Anh tưởng Ngự Ảnh Vũ không mang chìa khóa, cũng không thèm nhìn mắt mèo liền mở cửa.
Vừa thấy là Đường Diệc Sâm, anh muốn đóng cửa đã không còn kịp, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia của anh đã đi vào.
“Aiz, cuộc sống của em trôi qua rất sung sướng nha, nào là chân gà, đậu phộng, bia, còn xem TV.” Nói xong, Đường Diệc Sâm ngồi xuống, cầm một hạt đậu phộng bỏ vào miệng ăn.
“Có chuyện mau nói có rắm mau thả, nếu muốn làm thuyết khách thì không bàn nữa!”
“Thằng khốn này, tức giận lâu đến như vậy sao? Em nên may mắn có một người cha tốt như vậy, mạnh hơn cha anh rất nhiều.”
“Đứng đấy nói chuyện không đau eo!” Đường Diệc Tấn tức giận gắt một tiếng, sau đó, anh cầm lấy bia tiếp tục uống.
“Đã nhiều ngày rồi, em tính cả đời ở trong này không ra ngoài gặp người hả? Đồ đạc gì đó của em anh đã giúp em đưa qua nhà chú Huân, Khả Tâm và mẹ cũng dọn đi, có để dành một phòng cho em. Anh và chị dâu em cũng ở gần đó, có thời gian chúng ta tụ họp ăn một bữa cơm gì đó cũng rất thuận tiện.”
Nghe vậy, Đường Diệc Tấn tức giận liếc trắng mắt Đường Diệc Sâm, “Xen vào việc của người khác, anh được cử tới làm cứu binh sao?”
“Chẳng lẽ em còn muốn ở trong cái nhà kia? Mọi người đều chuyển đi rồi, ngay cả chị Bình cũng về quê, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới lần nữa. Mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của chú Huân, chú Huân tính tổ chức một hôn lễ long trọng. Nếu em không ngại, em có thể làm phù rể, Khả Tâm đã đồng ý làm phù dâu rồi. Thời gian định vào ngày 10 tháng sau, lời anh cũng đã chuyển rồi, mọi người đều hy vọng em đến đúng giờ.”
Đường Diệc Tấn không lên tiếng mà ngẩng đầu lên càu nhàu uống bia.
“Anh đã nói với Ảnh Vũ, em ấy sẽ rút bớt thời gian để tới.”
“…”
“Anh còn có việc, không quấy rầy em nhàm chán xem phim truyền hình, đi trước đây.”
Vỗ vỗ đùi Đường Diệc Tấn, Đường Diệc Sâm đứng dậy rời đi.
Cửa đóng lại, anh vẫn giật mình ngồi trên ghế sofa, tức nghẹn, cảm xúc phức tạp!
————–
Qua Nhã dựa tường, bà nhíu mày bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu đang học cắt rau, bà không tự giác đưa tay nâng trán.
“Con gái, con hiện tại mới bắt đầu học nấu ăn có phải hơi muộn chút rồi không? Mẹ chưa từng nghĩ tới muốn dạy con xuống bếp. Mẹ và ba con nhìn con từ nhỏ đã có ánh mắt độc đáo với châu báu trang sức, nghĩ đến sau này hai tay con chuyên môn sờ châu báu, cho nên mẹ đặc biệt cẩn thận hầu hạ ngón tay ngọc này. Con như vậy không phải hủy đi tâm tư của ba mẹ sao?”
Nghĩ tới con gái bảo bối giống mấy bà vợ có tuổi học nấu ăn hầu hạ Đường Diệc Sâm, Qua Nhã ngẫm lại trong lòng liền mất thăng bằng.
Nói muốn bắt được tâm đàn ông phải trước bắt lấy dạ dày của họ là không sai, thế nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy là lạ.
“Mẹ, mẹ nói cứ như nghiêm trọng lắm vậy, con học nấu ăn và con sờ châu báu có quan hệ gì chứ, huống hồ, nhà thiết kế trang sức cũng cần phải ăn cơm nha.”
“Mẹ chính là không nhìn nổi con hầu hạ Đường Diệc Sâm, đổi lại là nó phục vụ con thì còn tạm được. Chuyện của cha mẹ chồng con loạn một nùi, con kiềm chế Đường Diệc Sâm một chút, giám sát nó chặt chẽ, đầu năm nay không ít tiểu tam cố gắng đâu.”
“…”
“Mẹ nói con biết, gien là cái phi thường đáng sợ, con nhất định phải mọc trăm con mắt.”
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, ba chồng con tuy thực khốn kiếp thế nhưng liên quan gì tới Diệc Sâm chứ. Anh ấy tốt hơn nhiều, sẽ không xằng bậy.”
“Mẹ chỉ đề tỉnh con một chút thôi, không sợ nhiều chuyện chỉ sợ lỡ như. Đừng đến lúc đó con thương tâm, khóc cũng không có cửa đâu.”
‘Pặc pặc pặc..’ Thủy Tâm Nhu không vui mấp máy môi, sau đó trong phòng bếp phát ra tiếng dao chói tai.
“Con gái, con xác định con cắt chính là củ cải sao? Mẹ thấy cũng sắp thành nước củ cải rồi.”
“Mẹ, mẹ ra ngoài nói chuyện với anh đi, đừng cản trở con nữa.”
Kỳ thật mẹ nói rất có đạo lý, Nguyễn Hàm kia thấy thế nào cũng không giống như kẻ dễ bắt nạt.
Nghĩ tới cô ta, Thủy Tâm Nhu liền buồn bực.
Nên như thế nào mới có thể khiến người phụ nữ kia hết hy vọng?
Hàng mày đẹp nhíu chặt, hai tay Thủy Tâm Nhu cầm chặt dao càng thêm tăng tốc, cả phòng bếp đều tràn ngập tiếng ‘pặc pặc pặc’ chói tai.
Ăn cơm xong, Thủy Tâm Nhu bảo Thủy Mộ Hàn đưa cô về nhà, Bối Kỳ thì do tài xế nhà họ Thủy đưa về nhà họ Bối.
“Anh, tiệc rượu gì đó đều đặt xong cả rồi?”
“Đã đặt xong.” Chiếc Lamborghini màu vàng chạy băng băng trong đêm, Thủy Tâm Nhu bảo Thủy Mộ Hàn đưa cô về nhà, anh liền đoán được cô muốn nói chuyện gì.
Ngại có Bối Kỳ ở nhà cô mới không nói một lời về hôn sự của anh. Không đề cập tới cũng không có nghĩa là cô không nghĩ tới.
“Anh, anh thật sự đã nghĩ kỹ, muốn kết hôn với Bối Kỳ rồi ư? Anh yêu cô ta sao? Hôn lễ của hai người chính là ở ba ngày sau nha, đi qua cái gì cũng không thay đổi được.”
Thủy Tâm Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Thủy Mộ Hàn, cô hỏi rất nghiêm túc.
“Tất cả đều chuẩn bị tốt, không muốn kết hôn em tưởng rằng muốn chơi nhà chòi sao?” Thủy Mộ Hàn nhìn chằm chằm phía trước, anh cũng không ngoái đầu lại nhìn Thủy Tâm Nhu.
“Nếu anh cố ý đi một mình, về sau anh có hối hận, qua thôn này liền không có cái cửa hàng kia rồi.”
“…”
Thủy Mộ Hàn không lên tiếng, không khí trong xe đột nhiên đông lạnh. Thủy Tâm Nhu cũng quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô không lại khuyên con lừa ngốc kia.
Xe vững vàng dừng lại, lúc lơ đãng đợi đèn giao thông, ánh mắt sắc bén của Thủy Mộ Hàn liếc thấy trong chiếc xe dừng song song trước vạch đi đường, Hoa Thiên Tầm ngồi ở ghế lái phụ. Mà người lái xe anh biết, là Ỷ Kình Thiên.
Chết tiệt, anh ta vậy mà mặc chiếc áo sơ mi vân xanh cùng kiểu anh mua mà không mặc qua.
Ỷ Kình Thiên cũng thấy được Thủy Mộ Hàn và Thủy Tâm Nhu, anh hạ cửa kính xe xuống chào bọn họ một tiếng.
Lúc này, Hoa Thiên Tầm mới chú ý tới Thủy Mộ Hàn, cách lần trước, bọn họ cũng có một đoạn thời gian rất dài không gặp mặt rồi.