Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 168: Tình Cảnh Hỗn Loạn




Đường nét khuôn mặt Đường Dụ căng cứng, môi mỏng cũng mím chặt. Xoắn xuýt một hồi, ông vẫn mở từng cái túi giấy ra xem bảng báo cáo kết quả. Nếu kết quả của ba bệnh viện có uy tín đều giống nhau vậy thì tuyệt đối không sai rồi.

Mới ngắn ngủi vài phút, Đường Dụ đã xem xong báo cáo kiểm tra bốn cặp DNA của ba bệnh viện có uy tín, mỗi một số liệu ông đều ghi tạc trong lòng.


Nhất thời, ánh mắt ông ảm đạm xuống, nổi sóng mãnh liệt, lồng ngực lại dấy lên một ngọn lửa giận không cách nào ngăn chặn.

Nhíu chặt mày, tuấn nhan vặn vẹo báo hiệu giông bão sắp tới.

Bàn tay run rẩy kéo ngăn kéo ra, ông lấy hộp thuốc lá từ bên trong ra, mở ra rút một điếu cầm trong tay, lấy bật lửa ra châm.

Ông cũng mặc kệ hộp thuốc kia để bao lâu, còn tản ra mùi nấm mốc, lúc này, ông rất cần một điếu thuốc để định thần lại.

Lưng tựa vào ghế, Đường Dụ ngẩng đầu, môi mỏng hơi nhếch, miệng liền phun ra một đám khói lượn lờ.

Cảm giác bị phản bội mẹ nó lấp đầy ông, khiến ông ngay cả hô hấp cũng mơ hồ đau.

Bóng đêm lặng yên thay thế ban ngày, bên ngoài ánh đèn rực rỡ đã lên, văn phòng Đường Dụ vẫn đen kịt. Trong văn phòng to lớn như vậy chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình máy tính.


Đường Dụ một mình ngồi trên ghế, màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh rọi vào trên mặt ông, làm nổi bật sự u ám, toàn thân tản ra sự tăm tối u lãnh.

Bình thường, ông rất ít hút thuốc, hôm nay cũng không quản gói thuốc kia tản ra một mùi nấm mốc, ông cũng đã hút gần hết.

Trong lòng ông vẫn cảm thấy nghẹn tức, tuy bình tĩnh một chút nhưng lửa giận trong lòng cũng không giảm chút nào.

Dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, ánh mắt Đường Dụ lại rơi vào trên 12 bảng báo cáo kiểm tra DNA bày đầy trên bàn ông kia.

Từng hàng chỉ số kiểm tra đo lường đã xâm nhập vào trong đầu ông, cho dù ông nhắm mắt lại, ông vẫn nhớ rõ ràng.

Trong lòng giống như có gì đó trống rỗng, chỉ cảm thấy thê lương vô hạn!

Kêu ông là cha gần ba mươi năm vậy mà không phải con ông.


Yến Thục Phân cho ông đội nón xanh từ đầu tới chân rồi, ông vậy mà hoàn toàn không biết.

Trách không được Đường Diệc Tấn luôn thù hằn ông, cho tới bây giờ không coi ông là cha, hóa ra, thật sự không phải con mình.

DNA của anh và Ỷ Trí Huân cơ bản ăn khớp, bọn họ mới đúng là cha con.

Huyệt thái dương hai bên mơ hồ nổi gân xanh, Đường Dụ cầm điện thoại gọi cho Dạ Vũ Dực.

“Đại luật sư Dạ, phiền anh giúp tôi chuẩn bị một phần thỏa thuận ly hôn, tôi muốn sáng sớm mai phải có. Không có bất kỳ vấn đề phân chia tài sản gì, Yến Thục Phân tay trắng rời khỏi nhà. Tôi có chứng cứ chứng minh Đường Diệc Tấn không phải con tôi, 8% cổ phần tập đoàn Liên Khải trên danh nghĩa nó tôi muốn chuyển vào quỹ giáo dục công ích của Liên Khải, về sau Liên Khải chia hoa hồng không chi cho quỹ giáo dục công ích….”

“…”

Cúp điện thoại, Đường Dụ cất báo cáo trên bàn lại, cầm một bản trong đó liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

——————-

Đường Dụ mang sắc mặt hung thần ác sát, trầm mặt đi vào phòng khách.

Ánh mắt lạnh lùng như sương tuyết rét lạnh, ông gắt gao trừng mắt nhìn Yến Thục Phân đang ăn cơm trên bàn ăn, vẻ mặt ông vô cùng âm trầm, cơ mắt co rúm kịch liệt.

Cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới, Yến Thục Phân không tự giác run lên một cái, từ trong miệng chị Bình gọi ông chủ, bà nâng mắt nhìn Đường Dụ.

Bà tinh tường nhìn thấy hai ngọn lửa nhảy động trong mắt ông, trong lòng có run sợ không hiểu.

“Ông ăn cơm chưa? Chúng tôi mới vừa ăn.” Nói xong, Yến Thục Phân đứng lên, cũng tính tới bếp lấy thêm một đôi đũa cùng một cái chén.

“Bà… đứng lại cho tôi! Tôi có lời muốn nói với bà.” Giọng nói thanh lãnh có sự lạnh lùng vô tình của băng tuyết, Đường Dụ chậm rãi tới gần bàn ăn.


“Ba, chúng con mới ăn, ngồi xuống cùng ăn đi.” Thủy Tâm Nhu ngửi được mùi thuốc súng mơ hồ trong không khí, lòng cô bỗng dưng run lên một cái.

Đêm nay Đường Diệc Sâm có xã giao, anh không ở nhà, chú em cũng có hoạt động, cũng không ở nhà, nhìn sắc mặt cha chồng rất không tốt, lỡ như có việc thực khó mà nói.

“Đúng vậy, ba, cùng nhau ăn bữa cơm đi, mẹ làm đồ ăn rất ngon.” Đường Khả Tâm cũng có dự cảm không tốt, nhất thời lòng cô cũng căng thẳng.

Theo bản năng, cô và Thủy Tâm Nhu liếc nhau một cái, cả hai cô đều buông chén đũa xuống. Mùi thuốc súng nồng nặc như vậy, cơm này các cô làm sao nuốt trôi.

“Các con ăn cơm của các con, không liên quan tới các con.”

Hồi hộp ngớ ra một phen, Yến Thục Phân cũng hiểu Đường Dụ muốn nói với bà chuyện gì, chỉ sợ ông đã biết rõ, “Đường Dụ, tôi cũng có lời muốn nói với ông, chúng ta lên lầu nói đi. Bọn nhỏ ở đây ăn cơm, chúng ta ở đây không tiện nói chuyện.”

“Yến Thục Phân, bà sợ sao? Bà cũng sợ bọn nhỏ biết chuyện xấu của bà sau này vô cùng xấu hổ sao? Đê tiện, tôi hôm nay phải thu thập bà!”

Nói xong, Đường Dụ lập tức vọt tới, bàn tay to vung ra, chát một tiếng.

Gò má Yến Thục Phân lập tức in dấu năm ngón tay đỏ rực, ngay cả khóe miệng cũng nổi tơ máu.

“Ba, ba bình tĩnh chút, có gì từ từ nói.”

Nhìn thấy tình huống không khống chế được, Thủy Tâm Nhu đứng lên khuyên.

“Tâm Nhu, con và Khả Tâm tránh ra, không liên quan tới hai đứa, hôm nay ba nhất định phải cho con tiện nhân này biết tay. Nón xanh lớn như vậy trên đầu, bà cho tôi đội nhiều năm như vậy, tôi sao có thể buông tha cho bà.”

Nói xong, Đường Dụ tiến lên đánh đấm Yến Thục Phân, hơn nữa còn dùng chân đá.

Từ sau khi ông xem xong bản báo cáo kết quả, trong lòng ông liền kìm nén một bụng lửa, ông không tỉnh táo được chút nào.

“Ba… đừng đánh nữa…” Thủy Tâm Nhu đi khuyên can, cô cũng trúng mấy cú đấm phẫn nộ.

Đường Khả Tâm che chở cho Yến Thục Phân, cô cũng bị trúng vài cú đá loạn.

“Chị Bình, nhanh đi gọi điện thoại cho Diệc Sâm, bảo anh ấy nhanh chóng trở về.”

Xem tình hình hỗn loạn này, chị Bình đã sớm bị dọa sợ, một hồi, bà mới kịp phản ứng, “A…. Tôi tôi tôi… lập tức gọi điện cho cậu lớn.”

“Mẹ nó, tôi đánh chết bà con khốn, dám ngoại tình. Tôi có thể không có tiền nhưng tuyệt không cho phép vợ tôi ngoại tình, bà bảo tôi làm thế nào đối mặt với công chúng, mặt mũi tôi đều mất hết rồi.”

Đường Dụ nói gì cũng không chịu dừng tay, ông vẫn túm chặt Yến Thục Phân đánh.

Lực ông khá lớn, Thủy Tâm Nhu cùng Đường Khả Tâm muốn đẩy ông, ngược lại còn bị ông thô bạo hất ngã trên đất.

“Đường Dụ, có can đảm ông đánh chết tôi đi, ông đừng đánh Tâm Nhu và Khả Tâm. Ông cũng cùng người phụ nữ khác sinh con, vì sao tôi không thể? Ông cho tôi biết bao nhiêu khó xử, ông cùng bao nhiêu người phụ nữ lên tạp chí rồi, là ông sai trước.”

Yến Thục Phân cũng nổi giận, oán hận tích lũy trong lòng nhiều năm cũng nháy mắt bùng nổ.

Đường Dụ đánh bà, kéo tóc bà, bà cũng cho biết lợi hại.

Bọn họ là cặp vợ chồng điển hình, chó má!

Nghe danh hiệu người ngoài đặt cho bọn họ bà liền muốn cười.

Yến Thục Phân tóm được gì trong tay đều ném tới người Đường Dụ.

Bà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, bà cũng thật sự không thể nhịn được nữa, nếu không phải vì Diệc Sâm bà đã sớm ly hôn tên khốn này rồi.

Bà cũng chả thèm danh phận bà Đường!

Người nào thích thì cứ làm, cùng tên khốn này bà thật sự sống không nổi nữa.

Một bàn đồ ăn cũng không có may mắn thoát được, trong tình trạng hỗn loạn đẩy đụng loảng xoảng rơi trên đất, bát đĩa cũng tan nát dưới đất.

Trường hợp như vậy Thủy Tâm Nhu và Đường Khả Tâm căn bản chưa gặp qua, các cô khuyên can cũng chịu không ít nắm đấm cú đá, rất đau nhức.

Trong sợ hãi, các cô khóc.

Tình cảnh này hoàn toàn mất khống chế, chị Bình đã gọi điện thoại cho Đường Diệc Sâm sau đó lại gọi cho Đường Diệc Tấn và Ỷ Trí Huân, trong điện thoại, bọn họ đều nghe rõ tiếng đánh nhau cùng tiếng ồn ào.

“Hu hu hu… ba, ba đừng đánh, ba đánh như vậy sẽ chết mẹ đó. Không sống được nữa thì ba ly hôn đi, đừng đánh người.”

Thủy Tâm Nhu bị trúng mấy cú đá loạn nằm trên đất, cô thật lâu không bò dậy nổi, nước mắt chảy ào ào.

Hai tay trơn mềm bị đâm đau, tay bị chén bể cứa đứt, máu tươi đang cuồn cuộn chảy ra.

“Ba, ba luôn miệng nói mẹ sai, chẳng lẽ ba không sai sao? Ba không chỉ ở bên ngoài công nhiên nuôi phụ nữ, lại còn nuôi con trai, tuy con mới gả vào vài năm, thời gian con ở với mẹ còn nhiều hơn ba. Là phụ nữ con cũng cảm thấy ba quá đáng, là phụ nữ con cũng muốn phỉ nhổ ba, khốn kiếp!”

“Ba… con xin ba đừng đánh nữa, con cũng thấy là ba sai, ba không nên đối xử với mẹ như vậy. Con là con ba và người phụ nữ khác sinh ra, ba lại quăng con cho mẹ nuôi, là phụ nữ đều có gai trong lòng, con vẫn cảm thấy mẹ thua thiệt, là chúng ta sai.” Nước mắt cũng thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Tâm, cô gắt gao ôm eo Đường Dụ, không cho ông đánh Yến Thục Phân.

“Đường Khả Tâm, con buông tay ra, bằng không ba cũng đánh luôn con.” Đường Dụ hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đen trầm cực kỳ dữ tợn.

“Con không buông, con không buông, vậy ba đánh chết con càng tốt. Con vốn không nên tới thế giới này, là con cướp đi hạnh phúc của các anh.”

Thừa dịp Đường Khả Tâm ôm chặt Đường Dụ, Yến Thục Phân tóc rối bù, trên quần áo cũng dính máu cũng không trốn lên lầu, mà xoay người vào phòng bếp vác con dao đi ra.