Yến Thục Phân tay cầm con dao từ trong bếp chạy ra, cảm xúc của bà cực kỳ kích động, hoàn toàn không thể khống chế.
Không thể ức chế tức giận lên xuống không ngừng, mắt bà dữ tợn, hung dữ trừng mắt Đường Dụ, điên cuồng gầm rú: “Đường Dụ, hôm nay không phải ông chết thì tôi chết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bà cũng giống vậy đỏ lên, cơ mặt cực kỳ hung dữ.
“Muốn giết tôi, bà tới đây! Xem tôi làm thế nào giết bà!” Gân xanh nổi lên trên trán Đường Dụ, thật lâu rồi không ai khiến ông nổi giận như vậy. Ông giãy dụa, dùng sức đẩy tay Đường Khả Tâm ra.
Đường Khả Tâm thấy sắp không chịu nổi, cô lớn tiếng kêu, “Mẹ, mẹ chạy nhanh lên lầu đóng cửa lại đi, anh sắp về rồi, để anh tới xử lý. Mẹ bỏ dao xuống, không cần kích động, tức giận với loại đàn ông này không đáng đâu!”
Tình hình thật sự quá nguy hiểm, Thủy Tâm Nhu từ từ vùng vẫy, cô muốn đứng lên, “Mẹ, nghe lời, đừng đánh với loại tiện nam này, nghe Khả Tâm, thực không đáng. Nghĩ tới chú Huân, chú ấy đợi mẹ nhiều năm như vậy, mẹ nhẫn tâm để cho chú ấy một mình tiếp tục cô độc sao?”
“…”
Con dao trong tay Yến Thục Phân giơ lên, nghe vậy bà ngơ ngác một phen, nước mắt khổ sở chảy xuống đất.
Mẹ nó, ngay cả con cái cũng hiểu chuyện như vậy, chồng bà lại bức bà đến bước đường cùng.
Tay Yến Thục Phân không tự giác run rẩy.
“Mẹ, bình tĩnh, đừng kích động… bỏ dao xuống, cho con, có được hay không?” Thủy Tâm Nhu bò dậy, tay cô vẫn chảy máu tươi ồ ồ, nhưng cô vẫn như cũ đi tới chỗ Yến Thục Phân.
“Tâm Nhu, con đừng tới đây, hôm nay mẹ nhất định phải chém chết ông ta, muốn mẹ đền mạng cũng được. Chỉ cần ông ta còn một ngày, ông ta sẽ không chào đón Diệc Sâm, ông ta sẽ khiến nó khó xử. Chỉ cần ông ta chết mọi chuyện sẽ tốt, Liên Khải cũng không có người dám động vào Diệc Sâm rồi.
Không đi, mẹ nhất định không đi. Mẹ giết ông ta, chỉ cần ông ta chết, các con đều sẽ hạnh phúc.” Nói xong, Yến Thục Phân lại giơ dao lên, ánh mắt bà lộ ra tuyệt vọng cùng kiên quyết.
“Khả Tâm, con buông ông ta ra, để mẹ chém ông ta.”
“Mẹ.. hu hu hu… đừng như vậy, Khả Tâm rất sợ… hu… anh, anh mau trở lại, em sắp chịu không nổi rồi… hu…hu”
Tình cảnh như vậy quá kinh hãi lòng người, chị Bình hai chân như nhũn ra ngồi sững trên đất, bà giúp ai cũng không được, bị dọa sợ tới mức không còn hồn phách.
Nhất thời, Đường Dụ liều lĩnh cắn ngón tay Đường Khả Tâm, thừa dịp cô bị đau kêu rên phân tâm, ông tách tay cô ra, cũng quăng cô ngã trên đất.
Nhìn Đường Khả Tâm bị ngã vì Đường Dụ, Yến Thục Phân lại càng bị kích động gầm rú: “Chết tiệt, tôi thật sự hết chịu nổi rồi. Dựa vào cái gì tất cả mọi sai lầm đều đổ lên người tôi, nếu ông không đối với tôi như vậy, khiến cho lòng tôi rét lạnh, tôi sẽ không uống say cố ý quyến rũ Ỷ Trí Huân. Ông cho là tất cả phụ nữ đều muốn bị coi thường sao? Tôi sở dĩ đi tới hôm nay tất cả đều do ông ép.”
“…”
“Đường Dụ, ông đi chết đi!”
Thủy Tâm Nhu muốn tiến lên ôm Yến Thục Phân, thế nhưng cô phản ứng chậm nửa nhịp, bà đã lao tới ông.
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Thủy Tâm Nhu và Đường Khả Tâm không hẹn mà cùng kinh hoảng kêu lên, các cô đã không dám nhìn, hai tay che kín mắt.
Tưởng rằng toàn bộ đã chậm, tưởng rằng đã tạo thành bi kịch, các cô đều ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
“Khốn kiếp, hôm nay tôi tuyệt đối không nể mặt ông, ông khi dễ người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông, đừng nói gì tới tình cảm anh em.”
Thế tới rào rạt, Ỷ Trí Huân sớm kìm nén một bụng lửa giận lạnh lùng tung nắm đấm, hung hăng đánh trên người Đường Dụ. Thình lình bị buộc lui về sau, tránh không kịp, Đường Dụ lảo đảo té ngã trên đất, Ỷ Trí Huân vẫn đang níu chặt áo ông hành hung.
Nhìn thấy ông bức Yến Thục Phân thành bộ dạng này, Ỷ Trí Huân không thể bình tĩnh nổi, oán hận chất chứa trong lòng nhiều năm toàn bộ phát tiết trên nắm tay.
Nghe một chuỗi tiếng động, Đường Khả Tâm và Thủy Tâm Nhu đều lấy tay ra xem, may mắn Đường Diệc Sâm và chú Huân đúng lúc chạy tới.
Ra sức kéo dài thời gian như thế, hai cô cũng lập tức xụi lơ trên đất.
“Diệc Sâm, con buông, mẹ muốn giết chết ông ta!”
Cho dù bị Đường Diệc Sâm xông tới ôm chặt, Yến Thục Phân vỡ oà cảm xúc cũng không bình tĩnh nổi, bà vùng vẫy vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi kiềm chế của Đường Diệc Sâm.
“Mẹ, không cần để ý ông ta, về sau mẹ sống thật tốt với chú Huân đi. Sáng sớm ngày mai, con cùng mẹ đến văn phòng luật sư ký tên, tin tưởng con, cho dù không có 8% cổ phần công ty của Diệc Tấn, con cũng sẽ bảo vệ được Liên, sẽ không để cho ông ngoại thất vọng.”
Quá mệt mỏi, Thủy Tâm Nhu xụi lơ trên đất nằm bệt xuống, cô như trút được gánh nặng thở hổn hển từng hơi.
“Diệc Sâm…”
“Mẹ, có con cùng chú Huân ở đây, không ai dám động tới một cọng tóc của mẹ, nghe lời, bỏ dao xuống cho con. Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, chúng con phải làm sao đây? Chú Huân nên làm gì bây giờ? Một người đàn ông dùng hết thanh xuân cho mẹ, chẳng lẽ mẹ không thương chú ấy sao?”
Nhìn Đường Dụ và Ỷ Trí Huân giằng co, cánh môi Yến Thục Phân không tự chủ mà run run, giống như chết qua một lần bà rốt cuộc bật khóc, “Hu hu hu…”
Nước mắt tràn đầy thống khổ, ủy khuất, cùng với bi ai nháy mắt tràn ra hốc mắt, Đường Diệc Sâm nắm lấy cán dao, anh lấy dao lại.
“Mẹ… đều qua cả rồi, đừng sợ, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, sống cho thật tốt.”
Vùi đầu trong lòng Đường Diệc Sâm, Yến Thục Phân run rẩy khóc như đứa bé, không có kiềm nén, phát tiết áp lực ba mươi năm.
“Chị Bình, chị gọi điện cho bác sĩ Tề, bảo cậu ấy cầm theo hộp cấp cứu tới đây một chuyến.”
“Được… được.. được…” Chị Bình vỗ vỗ ngực, bò từ đất dậy, khẩn trương gọi điện thoại cho Tề Duệ.
Đường Diệc Tấn trở về muộn một chút nhìn nhà một mảnh bừa bãi, Ỷ Trí Huân còn đang đánh nhau với Đường Dụ, anh thoáng nhìn qua con dao trong tay Đường Diệc Sâm kia, Yến Thục Phân tóc rối bù trên người vẫn còn dính máu trong lòng anh, đôi mắt loé lên ngọn lửa sáng quắc liếc qua Thuỷ Tâm Nhu và Đường Khả Tâm bị thương, sau đó, anh vén tay áo đi qua kéo Ỷ Trí Huân ra, mạnh mẽ vung quả đấm tức giận tới Đường Dụ.
“Khốn kiếp, cho ông khi dễ mẹ tôi, cho ông đem cái nhà êm đẹp này thành cái dạng này, tôi đây nhìn ông không vừa mắt được chút nào. Có can đảm ông cũng đừng về, ông cũng có thể không trở về, chết bên ngoài với đám đàn bà kia đi, khi dễ người của tôi như vậy tôi nhịn không được.”
Vừa mắng, quả đấm Đường Diệc Tấn không chút lưu tình quơ lung tung.
“Mẹ nó, đồ con hoang mày cũng dám đánh tao, tao nhất định phải tố cáo hai cha con mày đến cùng.” Đường Dụ thở hổn hển đã trúng không ít quả đấm của Ỷ Trí Huân, hiện tại lại bị Đường Diệc Tấn đánh, trong lòng ông càng không thoải mái.
“Khốn kiếp, thấy bị đánh không đủ có phải hay không? Có can đảm ông liền nói lại lần nữa xem ai là con hoang.”
“Tao nói mày là con hoang đó thằng khốn, cha mày là Ỷ Trí Huân cái tên khốn kiếp kia, không phải tao, tao không có loại con trai như mày.”
Nghe vậy, quả đấm Đường Diệc Tấn đã giơ lên dừng lại ở giữa không trung, tay trái anh vẫn tóm chặt áo Đường Dụ, bị anh vò thành một nùi rồi.
“Ông nói cái gì?”
“Tao nói cha mày là Ỷ Trí Huân, không phải tao, tao bị mẹ mày chụp nón xanh ba mươi năm rồi.” Nói xong, Đường Dụ giơ quả đấm lên hung hăng đập vào khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Tấn.
Thấy thế, Ỷ Trí Huân đi lên, ông tiếp tục đánh Đường Dụ.
“Dám đánh con trai tôi, tôi liều mạng với ông.”
Cái gì chứ? Anh là con trai Ỷ Trí Huân, anh không phải họ Đường.
Nháy mắt, Đường Diệc Tấn có phần hỗn độn, anh cũng có chút lờ mờ, sững sờ đứng tại chỗ.
Ai tới nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Diệc Tấn, em qua đỡ mẹ, đợi lát nữa anh giải thích với em.”
Đổi người đỡ Yến Thục Phân, Đường Diệc Sâm đi tới kéo Đường Dụ ra, cũng ném ông trên ghế sofa, bên kia anh lại giữ chặt Ỷ Trí Huân đang kích động lại.
“Chú Huân, đừng đánh, cho con chút mặt mũi.” Tới cùng ông là cha anh, cho dù anh cực kỳ không muốn gặp ông, anh vẫn phải gọi ông một tiếng ba.
“Diệc Sâm, chú chỉ nghe lời con, hôm nay chú tạm thời buông tha ông ta, về sau nếu thấy ông ta khi dễ người của chú, chú sẽ không nể tình.”
“Cảm ơn chú!”
Đường Diệc Sâm chậm rãi đi tới trước mặt Đường Dụ đang thở hổn hển, ánh mắt như băng sương trừng ông, “Không muốn chết thì đi nhanh một chút, sáng mai chín giờ, gặp nhau tại văn phòng luật sư Dạ, hôn này tất phải ly. Về sau, nếu để cho tôi thấy ông dám động đến một sợi tóc trên người người phụ nữ của tôi thì cũng đừng nói tới tình cảm cha con gì.”
“Chó chết khốn nạn!”
Đường Dụ chửi một câu với Đường Diệc Sâm mới đứng lên, ông cầm lấy túi giấy trên sofa, đi tới quăng vào người Đường Diệc Tấn, “Nơi này chính là bằng chứng, mày rõ ràng là con hoang!”
Nói xong, ông tức giận bỏ đi.
Đường Diệc Sâm đi qua bế Thủy Tâm Nhu lên, hai hàng mày anh nhíu chặt, ánh mắt đau lòng.
“Bà xã, thực xin lỗi, anh tới chậm!”
“Hu…” Thủy Tâm Nhu còn đang nghĩ lại mà sợ vùi đầu trong lòng Đường Diệc Sâm, cô khóc lên.
Hai tay Đường Diệc Tấn run rẩy, anh ngồi xổm xuống nhặt túi giấy lên.
Ông nói anh là con hoang, anh khó có thể tin, đáp án anh muốn, ông nói ở trong này.