Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 167: Bức Nước Mắt Trở Về




Trong vòng một ngày, Hoa Thiên Tầm vậy mà hai lần gặp được Thủy Mộ Hàn và Bối Kỳ.

Duyên phận chết tiệt thật đáng ghét!

Chờ một chút trở về đi ngang tiệm xổ số, cô nên mua xổ số, với xác suất tốt đáng chết như thế, nói không chừng cô sẽ trúng thưởng. Không biết bọn họ có thấy cô hay không, dù sao Hoa Thiên Tầm coi như không thấy bọn họ, cô tiếp tục chọn áo sơ mi của cô.

“Thiên Tầm, thật khéo a, chúng ta lại gặp rồi. Cô… cũng mua áo sơ mi sao? Cô có bạn trai rồi hả? Tôi đang muốn chọn cho Hàn vài chiếc áo sơ mi, nếu không cô cũng cho tôi chút đề nghị đi.”


Tươi cười như tẩm gió xuân, nhìn thế nào Hoa Thiên Tầm cũng cảm thấy như gió lạnh trong ngày đông, cô cùng Bối Kỳ đứng không gần, cô phát hiện một cỗ hàn ý thấu tâm.

Đôi mắt giảo hoạt loé ra tia ác ý cùng gây hấn lạnh buốt, Hoa Thiên Tầm không sợ nghênh đón ánh mắt coi thường của Bối Kỳ, hất cao cằm, khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn tự tin chói lọi, không kém cỏi chút nào đáp lễ cô ta, “Ồ… đúng là vừa khéo. Đi dạo cửa hàng của nam kia đương nhiên là mua đồ cho đàn ông rồi. Hai người nhìn thế nào cũng giống người trong giới thượng lưu, a…. làm sao có thể sẽ tán thành đề nghị của tôi.”

Hoa Thiên Tầm khẽ nghiêng đầu nhìn Bối Kỳ, nụ cười của cô quyến rũ, vẻ mặt lại ngây thơ hồn nhiên.

“Cô ơi, phiền cô gói lại chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam này, cho tôi size số 1.”

Mặc dù thân hình Ỷ Kình Thiên và Thủy Mộ Hàn không khác nhau lắm nhưng anh tráng kiện hơn chút so với anh, cô chọn size số 1, anh mặc sẽ thoải mái chút.

Mặc dù Hoa Thiên Tầm không nói rõ bản thân có bạn trai hay không, Thủy Mộ Hàn vẫn chú ý tới áo sơ mi cô lấy.


Mà vừa vặn, trên tay anh cũng cầm một chiếc áo giống vậy, anh nhìn qua size, trực giác Hoa Thiên Tầm tuyệt đối không phải mua cho anh.

Anh chỉ cần mặc size trên mẫu là được.

Đột nhiên đồng tử mắt anh trở nên đen thui, tràn đầy phức tạp. Trong vô thức, anh còn bị lạnh lùng ức chế khi nhìn thấy Hoa Thiên Tầm nhìn anh làm bộ không quen.

Nhận thấy thay đổi của Thủy Mộ Hàn, đôi mắt Bối Kỳ lóe lên tia u oán, tay đặt trên xe lăn không tự giác nắm chặt.

“Thiên Tầm, áo sơ mi này không rẻ nha, nhìn ra được người đàn ông kia đối với cô rất quan trọng. Hôm nào hẹn anh ấy ra chúng ta ăn bữa cơm đi, giới thiệu cho mọi người quen biết a. Hôn lễ chúng tôi cũng cực kỳ hoan nghênh cô cùng anh ấy tham dự.”

“Cũng tạm được, anh ấy nhìn thế nào cũng không tệ, đẹp trai, gia thế lại tốt, đối với tôi còn rất tốt, cho nên tôi cuối cùng không thể không bày tỏ chút. Thật ngại quá, chuyện này tôi thực không thể thay anh ấy hứa hẹn với cô, bởi vì tôi không biết anh ấy rảnh lúc nào, nói không chừng anh ấy ngày đó lại không ở Hong Kong.”


Thanh toán xong, Hoa Thiên Tầm nhận túi lớn nhân viên đưa qua. Sau đó cô xoay người cười nói với Bối Kỳ, “Hai người từ từ chọn đi, tôi còn có việc đi trước.”

Một chiếc áo sơ mi khoảng hai ngàn cô vậy mà cũng bỏ tiền mua, không hiểu sao Thủy Mộ Hàn thấy khó chịu, anh có chút phiền não.

Người phụ nữ chết tiệt, vẫn là từ đầu tới đuôi không nhìn anh lấy một lần.

Hai tuần trước bọn họ lại còn lăn lộn qua, hiện tại, cô có thể làm bộ như không biết anh rồi.

Đôi mắt thâm thuý sâu không lường được thoáng hiện ánh lửa.

“Hàn, nếu không chúng ta cũng mua một cái đi, sọc xanh cũng đẹp.”

“Được, tất cả nghe theo em.”

Chuyện gì cũng do cô tự mình quyết định, Bối Kỳ càng tức giận, trong lòng nổi lên ngọn lửa giận không cách nào ngăn chặn.

Cô tình nguyện Thủy Mộ Hàn không cần ngàn y trăm thuận với cô, anh càng không có ý kiến, trong lòng cô càng thấy hoảng.

—————-

Còn chưa tới giờ đón con trai tan học, chiếc Lamborghini màu vàng của Thủy Mộ Hàn đã đứng ở cửa trường học. Thân thể cao lớn rắn rỏi lười biếng dựa trên thân xe, trong tay anh kẹp điếu thuốc đang cháy, chung quanh giày da đen bóng rải rác mấy mẩu thuốc lá.

Anh nheo đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú làm cho người ta đọc không ra cảm xúc gì.

Ngay khi bảo vệ đến, cửa trường vừa mở ra, Thủy Mộ Hàn ném xuống điếu thuốc chưa hút hết, bước lên, anh đi nhanh bước vào trong vườn trường.

Ôm Thủy Thịnh Duệ, anh vừa đi vừa hỏi: “Duệ Duệ, con có muốn gặp mẹ không?”


Thủy Thịnh Duệ rất sảng khoái gật đầu, ánh mắt nhỏ chờ mong nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn.

“Vậy ba dẫn con đi gặp mẹ, có được không?”

“Được! Con muốn ăn thịt viên chiên xù mẹ làm, lần trước không có ăn được.” Khẽ chu miệng, ánh mắt Thủy Thịnh Duệ mang theo một tia u oán.

“Vậy đêm nay để mẹ làm cho con ăn được không?”

“Dạ!” Mới vài giây, Thủy Thịnh Duệ đã nở nụ cười.

Hoa Thiên Tầm còn đang bận rộn trong tiệm, vừa thấy Thủy Mộ Hàn ôm Duệ Duệ vào, cô cảm thấy quả thực là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống trúng cô, có chút mơ hồ.

Tháng này còn chưa tới cuối tháng a, anh lần trước nói không cho cô đi tìm Duệ Duệ, anh hôm nay lại ôm con đến đây.

“Mẹ, nhớ mẹ muốn chết, con muốn ăn thịt viên chiên xù mẹ làm.”

Hoa Thiên Tầm thương yêu sờ sờ đầu Duệ Duệ, “Duệ Duệ, mẹ không biết hôm nay con tới, mẹ chưa chuẩn bị đồ, đêm nay…”

“Con và ba mua rồi, mẹ về nhà làm cho con ăn đi.”

Hàng mi cong nhẹ run, Hoa Thiên Tầm liếc Thủy Mộ Hàn, giống như hỏi: Anh có ý gì đây?

“Duệ Duệ muốn ăn, cô liền làm cho thằng bé ăn đi, nhân dịp mấy ngày nay tôi còn rảnh.”

Đúng nha, mấy ngày nay anh rảnh, đến cuối tháng, anh liền bận kết hôn với Bối Kỳ, tiếp theo liền đi hưởng tuần trăng mật, anh đâu nào còn thời gian rảnh rỗi để ý tới mẹ con bọn họ.

Cô không muốn thấy Bối Kỳ luôn khoe khoang với cô hết lần này tới lần khác, hôm nay cô lại đụng cô ta tới hai lần.

Cô trốn bọn họ cũng không được sao?

Nhìn biểu tình không tình nguyện về nhà nấu cơm của Hoa Thiên Tầm, Thủy Thịnh Duệ không vui cúi đầu, đôi mắt lập tức nước mắt lưng tròng.

Mẹ khẳng định không thích cậu rồi, mẹ không muốn nấu cơm cho cậu ăn.

Nếu chỉ có Thủy Mộ Hàn mà nói, đánh chết cô cũng sẽ không về nhà nấu cơm cho anh ăn, thế nhưng Hoa Thiên Tầm không đành lòng để Duệ Duệ thất vọng. Cô biết cậu tức giận, cô ngồi xổm xuống ôm cậu vào ngực, “Được rồi, mẹ bàn giao một chút với chị gái đây trước, về nhà làm đồ ăn cho Duệ Duệ nha.”

Thủy Thịnh Duệ không hé răng, thế nhưng đôi tay cậu gắt gao ôm cổ Hoa Thiên Tầm, đầu lại vùi vào bờ vai cô.

Cẩn thận quan sát nhà Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn không phát hiện ra chiếc áo sơ mi sọc xanh kia. Nhìn Duệ Duệ ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi xem TV, anh lưu manh đứng ở cửa bếp nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm đang bận rộn.

Một hồi sau, anh mới hé miệng, “Hoa Thiên Tầm, cô nhanh như vậy quen bạn trai rồi hả? Quả nhiên là lẳng lơ, không có đàn ông thì không vui!”

Nhắm mắt lại, trong lòng lập tức quặn đau, Hoa Thiên Tầm ngớ ra một phen, hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi mở to mắt.

“Anh Thủy, tôi quen bạn trai hay không cũng mắc mớ gì tới anh? Tôi không thuộc phạm vị quản lý của anh chứ? Tôi là phụ nữ độc thân, thứ nhất không con, thứ hai không kết hôn, không nên quen đối tượng sao?”

“Vậy ý của cô là cô có bạn trai rồi? Giao quyền nuôi con cho tôi là lựa chọn sáng suốt, để cho không ai còn vướng bận cô cùng người đàn ông khác xằng bậy. Chó không đổi được thói quen ăn cứt, mèo đương nhiên không đổi được thói quen lẳng lơ.”

Trong lòng đau đến khó nói nên lời, sống mũi cay cay, hai mắt Hoa Thiên Tầm lại nhắm lại. May mắn hiện tại cô đưa lưng về phía Thủy Mộ Hàn, cô không cần nhìn sắc mặt ác độc của anh.

“Tùy anh muốn nói thế nào thì nói, dù sao anh cũng sắp kết hôn, tôi làm thế nào cũng không liên quan đến anh. Cho dù tôi cùng người đàn ông khác ở cùng cũng tốt hơn nhiều loại đàn ông miệng lúc nào cũng nói sắp kết hôn mà còn làm chuyện xấu xa.”

“Cô…”

“Tôi bắt đầu chiên thịt đây, anh thích ngửi mùi dầu khói thì cứ ngửi, tôi không sao cả.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm bỏ thịt viên vào chảo dầu nóng.

Lập tức một trận khói nồng đậm bay tán loạn trong phòng bếp nhỏ hẹp.

Hoa Thiên Tầm cố ý không bật máy hút mùi, Thủy Mộ Hàn đứng ở cửa bếp, cô ngại anh phiền.

“Khụ khụ…” Sặc mùi dầu khói, Thủy Mộ Hàn ho khan vài tiếng.

Ánh mắt phức tạp liếc Hoa Thiên Tầm ở bên trong một cái, anh xoay người bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân có chút xa, Hoa Thiên Tầm mới xoay người sang chỗ khác đóng cửa phòng bếp lại. Trong hốc mắt có chút nước mắt đảo quanh, cô ngẩng đầu trừng mắt, bức nước mắt trở về mới đặt toàn bộ tinh thần vào trong thịt viên chiên xù.

————–

Ba bệnh viện lớn có uy tín cực kỳ ở Hong Kong không hẹn mà cùng gọi điện thoại cho Đường Dụ, bảo ông tới lấy kết quả báo cáo DNA.

Vội vàng ra cửa, mỗi bước chân ông đều cảm thấy vô cùng nặng nề.

Ông sợ, lại hy vọng không phải, lại hy vọng là… Các loại cảm xúc phức tạp tựa như dây leo trói buộc khiến ông không thở nổi, ngực mơ hồ đau.

Lấy xong báo cáo từ ba bệnh viện, Đường Dụ không mở túi giấy ra xem kết quả kiểm tra bên trong ngay lập tức. Mà về tới văn phòng, ông sững sờ ngồi, sững sờ nhìn chằm chằm túi giấy chưa mở đặt trên mặt bàn. Không biết như thế nào, chuyện ông kiên trì hiện tại lại có chút do dự.