Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 164: Hành Động Thực Tế




Nhìn Đường Dụ đen mặt nổi giận đùng đùng bước vào phòng khách, Ôn Nghi âm thầm mừng thầm, ánh mắt cũng sáng quắc. Sợ không đủ loạn, bà lại thêm dầu vào lửa, “Dụ, anh làm sao vậy, ai chọc anh giận dữ vậy? Em xoa vai cho anh bớt giận.”

Đường Dụ mím môi mỏng, ông lặng im không lên tiếng.


“Vữa nãy Diệp Nhi gọi điện thoại cho em, không chỉ ân cần hỏi thăm em, còn hỏi về anh, nó bảo chúng ta phải chú ý sức khỏe, nó lại còn dặn dò em đừng để anh uống nhiều rượu, sẽ rất hại thân.

Anh xem đứa con trai này của anh quan tâm anh thế nào a, cho dù nó ở Mỹ xa xôi cũng quan tâm anh như thế. Cái này gọi là cha con đồng tâm, nó đối với anh tốt ngay cả em cũng phải ghen tỵ, em và anh trong cảm nhận của nó thật không thể so nha.”

Đường Dụ tiếp tục trầm mặc, mặt đen cũng không bởi vì vậy mà bớt đi vài phần oán khí.

Ông thế nhưng rất nghiêm túc nghe Ôn Nghi nói chuyện, con trai bọn họ xác thực tốt với ông hơn rất nhiều lần so với Đường Diệc Sâm và Đường Diệc Tấn.

Đường Diệp mới giống con trai ông!

Mẹ nó, nào có con muốn đánh cha, hai đứa con trai kia của Yến Thục Phân giống như không được giáo dục vậy, không chỉ động khẩu với ông, thờ ơ lãnh đạm, còn rục rịch muốn đánh ông.

Đến nay, ông vẫn còn nhớ rõ ràng, đêm đó lực đạo Đường Diệc Sâm cầm cổ tay ông kia ngoan độc đến thế nào!


Anh căn bản không để ông vào mắt, càng đừng nói bình thường cũng không kính trọng ông.

Đặc biệt Đường Diệc Tấn kia, anh trời sinh là tới đối nghịch với ông, chỉ cần ông nói một, anh tuyệt đối phải chống đối nói hai…

Cha con đồng tâm, bọn họ nào có?

Đôi mắt âm trầm lấp lánh lửa giận, sắc mặt Đường Dụ càng giống như băng tuyết giữa đất trời lạnh lùng vô tình.

“Chuẩn bị nước cho anh, anh muốn tắm.”

“Được, để em đi.”

Trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, Ôn Nghi xoay người lên lầu. Cho dù Đường Dụ không hé răng, bà biết lực sát thương của bức hình kia với ông lớn thế nào!

Rất nhanh, ông sẽ có một loạt hành động, Yến Thục Phân cùng Ỷ Trí Huân khẳng định trốn không thoát.

Ngẫm lại, bà cũng khá giải hận!

Khoảng cách bà trải đường vì con trai lại gần thêm một bước, diệt trừ bà ta, nói không chừng bà còn có thể ngồi lên vị trí bà Đường.

Khiến bà phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện giờ đã đến lúc bà nên hãnh diện rồi!

—————–

Trấn an cảm xúc Đường Diệc Tấn, Đường Diệc Sâm gõ vang cửa phòng Yến Thục Phân.

“Mẹ, con nói chuyện với mẹ được không?”

“Ngồi xuống rồi nói sau.” Nói xong, Yến Thục Phân đóng cửa phòng lại, bà biết tất cả mọi chuyện đều không lừa được Đường Diệc Sâm nữa rồi.

“Mẹ, mẹ ly hôn với ba đi, đừng oan ức bản thân nữa, con và Diệc Tấn cũng đã trưởng thành, không cần mẹ bận tâm nữa rồi. Con biết mẹ lo lắng lỡ như thân phận Diệc Tấn bị vạch trần, 8% cổ phần công ty kia sẽ bị xóa tên đưa vào quỹ giáo dục công ích của Liên Khải, khi đó sẽ ảnh hưởng tới địa vị con ở Liên Khải. Mẹ yên tâm, con sớm đã có chuẩn bị rồi.


Tại lúc con biết nó là con trai chú Huân con đã bắt đầu âm thầm thu mua cổ phiếu lẻ của Liên Khải. Mẹ tin tưởng con có năng lực, con sẽ bảo vệ cho Liên, không ai có thể đá con ra khỏi Liên Khải.

Tính tình chú Huân không tệ, chú ấy biết cách chăm sóc quan tâm người khác, nhất là chú ấy thật lòng yêu mẹ. Về sau có chú ấy thay tụi con chăm sóc mẹ, tụi con cũng an tâm, cũng sẽ vui thay cho hai người, cũng sẽ chúc phúc cho hai người.

Mẹ không cần lo lắng sau khi Diệc Tấn biết sẽ bị đả kích lớn, còn có con anh cả này, con sẽ để ý nó. Mẹ vất vả vì tụi con nhiều năm như vậy đã đủ rồi, đã tới thời điểm đi tìm hạnh phúc của chính mình, hy vọng sẽ không quá muộn.”

Đường Diệc Sâm nhìn Yến Thục Phân, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy nghiêm túc.

“Diệc Sâm… như vậy với con rất không tốt, mẹ không thể trơ mắt nhìn con rơi vào tình cảnh khốn đốn. 8% cổ quyền cũng không phải nhỏ, đem lại quyền được bỏ phiếu trong hội đồng quản trị rồi. Nếu chúng ta mất đi 8% cổ quyền, chúng ta về sau sẽ cực kỳ bị động, muốn xoay ngã ba con rất khó. Chú Huân của con rời khỏi Liên Khải, ba con bên kia còn có chú hai và giám đốc Đặng, một mình con đấu với bọn họ, con sẽ rất vất vả.”

Yến Thục Phân nhíu chặt mi tâm, lo lắng.

“Mẹ, tin tưởng con, con có chuẩn bị. Hôm nay ba đột nhiên tới nhà chú Huân tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ, ông ta đã hoài nghi, rất nhanh ông ấy sẽ kiểm chứng DNA của chúng con, Diệc Tấn là con trai chú Huân rất nhanh sẽ bị phơi bày.

Đã giấu không được, ông ấy nhất định phải tìm ra chân tướng, ông ấy hận không thể làm suy yếu chúng ta chiếm đoạt cổ quyền, cơ hội này ông ấy sẽ không bỏ qua. Cho dù mẹ không ly hôn với ông ấy, đến lúc đó ông ấy cũng sẽ cầm DNA yêu cầu ly hôn.”

“…”

“Tin tức ly hôn và thân phận Diệc Tấn một khi công bố tất nhiên sẽ dấy lên gợn sóng, con sẽ nghĩ biện pháp ổn định thế cục Liên Khải trước. Con còn có tập đoàn Vạn Huy ủng hộ, hội đồng quản trị tạm thời sẽ không xảy ra biến hóa nghiêm trọng.”

“Diệc Sâm, con để cho mẹ suy nghĩ trước đã… Trong khoảng thời gian ngắn, mẹ không thể đồng ý điều gì với con. Mẹ sợ sau khi Diệc Tấn biết chân tướng, nó sẽ không chịu nổi kích thích này, mẹ xin con nhất định phải chăm sóc em trai. Mẹ biết bản thân mình không có liêm sỉ, nó chỉ là em trai cùng mẹ khác cha với con, mẹ hy vọng tình cảm của các con sẽ không thay đổi, vẫn tương hỗ nâng đỡ nhau như trước kia.”

“Mẹ, con xem trọng chú ấy, nhiều năm như vậy, chú Huân giống cha chúng con hơn, chú ấy đặc biệt chăm sóc chúng con, con tin Diệc Tấn sẽ nghĩ thông suốt.”

Chỉ mong là như thế, Yến Thục Phân im lặng!

Hôm sau, Đường Dụ lấy danh nghĩa xin lỗi đãi tiệc ở Ngự Hoàng Hiên, ông mời hai đứa con trai của Yến Thục Phân, bao gồm cả Ỷ Trí Huân.

Nhìn thái độ thành khẩn của ông, Ỷ Trí Huân cũng không nói thêm gì.

Đường Diệc Tấn nhìn thế nào cũng cảm thấy Đường Dụ rất không vừa mắt, anh đồng ý tới hoàn toàn là chừa mặt mũi cho Đường Diệc Sâm.

Còn về Đường Dụ nói gì với anh, anh đều thờ ơ.

Bữa tiệc tiến hành dưới không khí quái dị, mặc dù mọi người vẫn có chuyện để nói, trong lời nói lại kìm lòng không đậu dấy lên cảm giác xa lạ.

Đường Dụ thanh toán xong, mọi người lần lượt rời đi.

Đường Diệc Sâm đến bãi đỗ xe, anh đột nhiên muốn đi toilet, anh để bọn họ đi trước, anh quay trở lại căn phòng khi nãy bọn họ vừa mới ăn cơm xong kia. Phát hiện bên trong đã thu dọn sạch sẽ, trên bàn bày bát đũa mới còn chưa mở ra.

Nháy mắt, anh hiểu rõ Đường Dụ đã bắt đầu hành động thực tế rồi.

Nói vậy, mấy đồ bọn họ đụng qua vừa rồi đã cho người ta niêm phong cất vào kho lấy đi kiểm tra DNA rồi.

Cơn mưa gió này của nhà họ Đường bọn họ rất nhanh sẽ điên cuồng kéo tới.

Về đến nhà, Đường Diệc Sâm trực tiếp lên phòng sách ở lầu hai. Anh không mở đèn, cũng không mở máy tính, một người an tĩnh ngồi, môi mỏng gợi cảm khẽ mím, hai mắt lóe ra u sóng.

Nghe tiếng bước chân lên lầu nhưng không thấy người mở cửa phòng ngủ, Thủy Tâm Nhu đi ra ngoài, cô vặn thử tay nắm cửa phòng sách, phát hiện không khóa.

Sau đó, cô mở cửa đi vào.

Dưới ánh trăng, cô thấy Đường Diệc Sâm thẩn thờ ngồi trên ghế.

Thủy Tâm Nhu không mở đèn, cô nhẹ nhàng chậm chạp đi tới chỗ anh, cũng đứng bên cạnh anh, không nói gì, cô ôm chặt lấy anh.

Đường Diệc Sâm yếu đuối không muốn cho người khác thấy, vậy cô sẽ không thấy, thế nhưng cô vẫn sẽ ở cùng anh, ủng hộ chuyện anh muốn làm.

Ngửi thấy hơi thở Thủy Tâm Nhu, đầu Đường Diệc Sâm càng vùi sâu vào lòng cô, đôi tay kia của anh gắt gao ôm lấy eo cô. Tâm tình anh thật không tốt, khổ sở vây đầy trong lòng anh.

An ủi lặng im của cô, anh cảm nhận được rồi!

Ở trong lòng Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm nhắm hai mắt lại, dưới ánh trăng ảm đạm khóe mắt anh nhiễm chút hơi nước.

————–

Tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm lần nữa mở cửa, cô thuê một cô gái phụ giúp công việc trong tiệm, còn nhận được một số đơn đặt hàng lớn, còn phụ trách giao hoa. Trước kia lúc ở thôn Hoa Điền, cô cũng làm như vậy, lái chiếc xe tải nhỏ của Hoa Doãn Hạo vào chợ hoa.

Hai ngày nay, cô cũng mua chiếc xe hàng nhỏ loại second hand, cũng đúng giờ chở hoa tới cho khách.

“Chị Hoa, lần sau giao cho chúng tôi một ít lan hồ điệp nha, loại màu tím đó, rất được, khách trong tiệm chúng tôi rất thích.”

“Được ạ, có hoa tôi sẽ chở qua. Ngại quá, quản lý muốn để chậu bách hợp này ở đâu?”

Di chuyển chậu hoa cuối cùng từ trên xe tải nhỏ xuống, Hoa Thiên Tầm nở nụ cười nhạt hỏi.

“Giúp tôi chuyển lên lầu hai đi, trong tiệm tôi hôm nay rất bận, không đủ người, phiền chị Hoa vậy.”

“Được, không thành vấn đề, tôi còn phải cảm ơn mọi người chiếu cố tôi nhiều hơn đây.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm bê chậu hoa lên lầu hai.

Cô nhìn thấy được tiệm áo cưới này hôm nay rất đông khách, dưới lầu có vài đôi đang mặc áo cưới trang điểm.

Hì hì, hóa ra hôm nay là ngày tốt!

Vừa lên lầu hai, Hoa Thiên Tầm còn chưa kịp đặt chậu hoa bách hợp xuống liền thấy Bối Kỳ đang thay áo cưới. Tuy cô ngồi xe lăn soi gương nhưng cô vẫn rất đẹp.

Thủy Mộ Hàn mặc lễ phục màu trắng đứng bên cạnh cô, bọn họ trai tài gái sắc hào phóng tiếp nhận lời khen của nhà thiết kế cùng người đứng xem.

“Hàn, em mặc bộ này có đẹp không?” Từ trong gương, Bối Kỳ và Thủy Mộ Hàn đều nhìn thấy Hoa Thiên Tầm đang giật mình đứng ở bậc cầu thang nhìn bọn họ.