Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 163: Tìm Kiếm Chứng Cứ Khả Nghi




Nếu không phải có Diệc Sâm, chỉ sợ lần này bọn họ khó có thể qua rồi.

Bàn tay không cầm bộ đồ ăn của Yến Thục Phân nắm chắt, móng tay cắm thẳng vào trong da thịt. Bà cực lực trấn tĩnh, cho dù tâm lý đã đủ mạnh mẽ cũng sớm chuẩn bị bị vạch trần, bà vẫn cảm thấy hai chân như nhũn ra.


Ỷ Trí Huân lại bình tĩnh hơn, ông ung dung ứng đối, ông không né tránh ánh mắt sắc bén của Đường Dụ.

Đều do ông sai, là ông liên luỵ Thục Phân, nhưng hiện tại không phải lúc bàn về sai lầm của ông, ông không thể phí hoài tâm tư bọn nhỏ.

Bị Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu nói như vậy, mọi người lại không hẹn mà cùng giơ bức ảnh lên, cho dù Đường Dụ có nghi hoặc, ông còn muốn truy cứu tiếp, lúc này ông cũng đành một vừa hai phải.

Huống hồ, có Đường Diệc Sâm ở đây, ông cũng không dám tùy tiện phát hỏa.

“Nếu bức ảnh này là giả, Diệc Sâm, ba cũng có cùng suy nghĩ như con, nhất định phải kiện người bịa đặt tới cùng.”

“Ăn đi, mọi người không cần khách khí. Nào, cạn một ly, hoan nghênh Khả Tâm về nước.” Ỷ Trí Huân dẫn đầu nâng ly rượu.

Nếu không phải bị bức ảnh giày vò, chỉ sợ không khí náo nhiệt này không biết phải tới lúc nào mới có. Hì…. Tình cảnh bắt gian này cũng thật sự quá chọc người rồi!


Ỷ Trí Huân tự giễu cười cười, mới rồi có trong nháy mắt, ông thật sự có nghĩ tới thừa nhận, ông yêu Yến Thục Phân thì sao, Đường Dụ ông dễ dàng có được nhưng lại không biết quý trọng bà.

Ông dám làm, ông dám nhận!

Chỉ là, ông nhất định phải lưu lại tôn nghiêm mà bọn nhỏ vất vả suy nghĩ vì bọn họ.

“Cảm ơn! Lần này con trở về, tính ở lại Hong Kong lâu dài, không muốn đi nữa, con muốn ở cùng mẹ.” Khuôn mặt xinh đẹp nhẹ cười, đáy lòng Đường Khả Tâm lại chua xót, lành lạnh.

Cô cũng có tâm sự, chỉ là không muốn bọn họ lo lắng vì cô, nhà này mỗi người đều đối với cô tốt lắm, khi cần thiết, cô cũng có thể làm chút gì đó vì bọn họ.

“Đứa ngốc, tương lai con còn phải lập gia đình, mẹ không thể giữ con cả đời.”

“Ha ha ha…. Nói tới chuyện lấy chồng còn sớm đó, bát tự còn chưa coi, tạm thời con cứ ở cùng mẹ đi.”

“…”

“Cảm ơn mọi người hoan nghênh con trở về như vậy, con cạn ly trước, mọi người cũng phải uống nha.” Nói xong, Đường Khả Tâm ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.

“Khả Tâm, uống chậm một chút.” Yến Thục Phân ý thức được thay đổi của Đường Khả Tâm, lần này cô trở về hẳn là có tâm sự.

Không tự giác, bà nhíu mày lo lắng.

“Mẹ, không sao cả, chỉ một ly rượu vang mà thôi, đêm nay hiếm khi con vui vẻ vậy. Con đã uống rồi, mọi người cũng mau uống nha, bằng không rất không nể mặt a.”

Đường Diệc Sâm nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Khả Tâm, anh bỗng dưng làm theo. Theo sát anh mọi người không hẹn mà cùng uống cạn ly rượu trước mặt.

——————-

Bầu không khí buộc chặt tràn ngập quỷ dị, mặt ngoài hòa hợp, cảm xúc ngầm lại gợn sóng khắp nơi…

Tụ hội tan rồi, biệt thự chỉ còn lại Ỷ Trí Huân và Ỷ Kinh Thiên ngồi trong phòng khách.

“Kình Thiên, đêm nay bị dọa rồi hả?”

Hai người đàn ông tuấn dật bất phàm đều cầm một điếu thuốc trong tay, khói trắng lượn lờ bay ra.

“Chú Huân, con cũng không nhiều lời, con biết chú nhất định có lý do. Nếu chú thiệt tình thích dì ấy, con sẽ ủng hộ chú can đảm theo đuổi, đàn ông nhà họ Ỷ chúng ta không phải dễ khi dễ. Dì ấy nếu theo chú, con tin tưởng dì ấy sẽ hạnh phúc hơn hiện tại, nhìn ra được dì ấy cũng quan tâm chú.”

“…”

“Chú không cần lo lắng nhiều về phía mẹ con, bà ấy sẽ không phản đối, huống hồ, còn có con ở đây. Bà ấy vẫn luôn hy vọng chú lập gia đình, đây cũng là nguyện vọng của ba con khi còn sống. Mẹ con trước kia cũng mai mối cho chú không ít, giới thiệu phụ nữ cho chú, nếu bà ấy biết trong lòng chú sớm có người, bà ấy sẽ thoả được tâm nguyện.”

Khẽ thở, Ỷ Trí Huân nói: “Không đơn giản như trong tưởng tượng của con vậy đâu, hôn này ly không dễ, ảnh hưởng tới quyền lợi cổ phần ở Liên Khải. Nếu không phải suy xét vấn đề này, chú đã sớm liều lĩnh ở cùng một chỗ với dì ấy rồi.”


Chuyện cho tới bây giờ chỉ sợ đã chuyển thành một cục diện mới, ông và Diệc Sâm ở vào vị trí vô cùng bị động rồi.

“Sẽ có biện pháp giải quyết, con tin tưởng Diệc Sâm sẽ không ngồi yên không để ý.”

Ỷ Trí Huân trầm mặc, ông lo lắng cho Yến Thục Phân, trở lại nhà họ Đường, Đường Dụ cứ bỏ qua như vậy sao?

Với tính tình ông ta sẽ không cứ như vậy mà thôi!

Ông thấp thỏm lo lắng, thế nhưng không thể gọi điện gây thêm phiền toái cho bà, ông chỉ có thể chờ.

Quả nhiên, vừa về đến nhà, đóng cửa phòng ngủ, Đường Dụ liền lạnh lùng chất vấn Yến Thục Phân.

“Bức ảnh kia trong lòng bà rõ ràng nhất đúng không. Nói, có phải bà léng phéng với Ỷ Trí Huân? Đêm nay trình diễn thật tốt nha, xuất động người một nhà, đừng xem tôi như thằng ngu mà đùa giỡn.”

“Đường Dụ, ông lên giường với nhiều người như vậy, ông có tư cách gì hỏi tôi? Chỉ bằng một tấm hình thì nói lên được điều gì? Ông cũng không phải cùng Ôn Nghi ôm ôm ấp ấp xuất hiện vô số lần trên trang đầu cùng trang bìa tạp chí, lúc ấy ông có nghĩ tới cảm xúc của tôi không?”

“Tôi chỉ hỏi bà và Trí Huân có gian díu nhau không, bà trả lời tôi là được, bà cần gì nói nhiều như vậy? Bà chột dạ rồi, hiện tại bị người vạch trần rồi hả?”

“…”

‘Cốc cốc cốc…’

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên quả thực giống như giải cứu Yến Thục Phân, bà đi mở cửa.

Ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm quét qua Đường Dụ và Yến Thục Phân, sau đó nói: “Mẹ, Nhu Nhu tìm mẹ, cô ấy có chút chuyện muốn hỏi mẹ.”

“À… lát nữa được không? Mẹ và ba con còn…”

“Hai người là vợ chồng, muốn nói gì chắc cũng không phải gấp liền giờ chứ. Ba, đêm nay ba ở nhà qua đêm hay muốn ra ngoài?”

Đường Dụ đen mặt không hé răng.

“Ba, có thể cho mượn mẹ một lát hay không? Con nổi danh là yêu vợ, vợ con nói gì con nhất định sẽ chiều cô ấy, con không muốn cô ấy thất vọng.”

“Đi đi, ba với mẹ con bây giờ không vội.”

Yến Thục Phân đi rồi, Đường Dụ bắt đầu nhìn này nọ trong phòng tìm kiếm chứng cứ khả nghi. Không tìm thấy gì, ông xuống lầu, vừa khéo lúc này Đường Diệc Tấn chạy về nhà.

Vứt va ly sang một bên, anh lập tức tiến lên muốn giơ quả đấm đánh Đường Dụ, nếu không phải Đường Diệc Sâm từ phía sau nhanh chóng ôm lấy, quả đấm tức giận kia của anh thật sự sẽ đánh lên mặt Đường Dụ.

“Khốn kiếp, ông muốn chứng thuận ly hôn với mẹ tôi cũng không cần hại bà ấy và chú Huân như vậy? Bảo người ta gửi hình cho tôi, ông có ý gì?”

“Anh… anh đừng lôi kéo em, đêm nay em phải dạy dỗ ông ta!” Nói xong, Đường Diệc Tấn hung hăng vùng vẫy thân thể muốn thoát khỏi kiềm chế của Đường Diệc Sâm.

Lúc anh nhận được tấm hình này không biết tức giận thế nào, theo phản ứng, anh nhận định là Đường Dụ làm, ông muốn ly hôn với Yến Thục Phân để cưới con hồ ly tinh kia vào cửa. Ông không bỏ được 10% cổ phần Liên Khải cho nên liền dùng loại thủ đoạn hạ lưu này lật ngược phải trái trắng đen, thuận nước đẩy thuyền, một chút tổn thất cũng không có vẫn ly hôn thành công.

“Thằng mất dạy, tôi là cha anh, anh dám đánh tôi? Trời đánh anh a! Yến Thục Phân, bà xem bà sinh ra đứa con trai thế nào kìa, lúc nào cũng xem tôi như kẻ thù. Tôi thực hoài nghi nó có phải con tôi không đó?”

Yến Thục Phân trừng mắt Đường Diệc Tấn, nổi giận nói: “Đường Diệc Tấn, con có thể bình tĩnh chút hay không? Nắm đấm thật sự có thể giải quyết sao? Cho dù ông ta không phải thì cũng là ba con.”

“Diệc Tấn, trước bình tĩnh chút, đừng làm bậy. Nghe mẹ nói, đừng chọc bà tức giận.” Đường Diệc Sâm kéo anh lên lầu, anh sợ anh lại vô ý làm lộ ra gì đó, chuyện càng không thể cứu vãn được.

Nghe tiếng, Đường Khả Tâm cũng lao xuống lầu xem, Thủy Tâm Nhu kinh ngạc ngồi trên ghế sofa.

Đường Diệc Sâm cùng Đường Diệc Tấn lên lầu, cô không thể đi, nơi này phải có người ở lại, lỡ như lại đánh tiếp cũng không tốt.

“Ba, anh hai chỉ nhất thời tức giận thôi, ba đừng để trong lòng, anh cũng đau lòng mẹ mới mất lý trí vậy. Ba cũng không phải không biết, anh ấy cực kỳ mẫn cảm với Ôn Nghi.”

“Con trai ông sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, Đường Dụ, ông nên nghĩ xem bản thân bình thường ở ngoài làm bao nhiêu chuyện quá đáng. Không có ai sinh ra lại căm hận người khác, ông có từng làm tròn trách nhiệm người cha với Diệc Sâm và Diệc Tấn sao? Hai đứa nó cộng lại chỉ sợ cũng không bằng ông ôm con trai Ôn Nghi, trong lòng ông rõ ràng vì sao đứa con trai này hận ông như vậy.”

“Ba, Diệc Tấn cũng chỉ nhất thời nói nhảm mà thôi, ba chớ để trong lòng, Diệc Sâm đã dẫn em ấy lên lầu thay ba dạy dỗ rồi. Nếu chúng ta đều nhận được cùng một bức ảnh, không cần đoán, căn bản chính là có người muốn nhà chúng ta xảy ra mâu thuẫn. Lòng người ta có thể thấy rất chân thực.

Nếu nhà chúng ta thật sự tan, ai sẽ vui vẻ nhất? Nhất định không phải chúng ta, chúng ta một chút lợi lộc cũng không chiếm được, làm không tốt còn ảnh hưởng tới Liên Khải trên thị trường chứng khoán. Ba, ba bình tĩnh nghĩ lại trước xem, đừng kích động, cũng đừng nhất thời tức giận ảnh hưởng hòa khí, mất nhiều hơn được.”

Thủy Tâm Nhu nói không phải không có lý, Đường Dụ trầm mặc, ông ngớ ra một lúc, sau đó giận dữ bỏ đi.