Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 165: Người Phụ Nữ Chết Tiệt Thật Sự Không Thể Lưu Lại




“Đẹp! Lấy bộ này đi.” Thủy Mộ Hàn nhìn chằm chằm gương, đường nét cương nghị không chút cảm xúc.

“Được, em nghe lời anh.” Khuôn mặt xinh đẹp của Bối Kỳ nở nụ cười nhạt, đáy mắt sáng quắc mang theo ánh sáng tăm tối.


Cô và Thủy Mộ Hàn đã chọn nhiều bộ áo cưới rồi, hôm nay rốt cục đã chọn được. Không sai, bộ váy cưới cô đang mặc rất đẹp, ngay cả Hoa Thiên Tầm cũng cảm thấy cô đẹp.

Ngẫm lại trong lòng thật sự thoải mái.

Nói vài câu với nhà thiết kế, Thủy Mộ Hàn ôm Bối Kỳ vào phòng thay đồ. Lúc anh đi ra đã không thấy bóng dáng Hoa Thiên Tầm rồi.

Nhìn lại chỗ cô đứng vừa rồi kia, cách đó không xa chính là chậu bách hợp cô bưng khi nãy.

Không tự chủ được, Thủy Mộ Hàn bắt đầu buồn bực khó hiểu trong lòng.

Anh không tự giác sờ vào túi áo, không có hộp thuốc lá và bật lửa, lúc này anh mới chợt nhớ bản thân vẫn đang mặc lễ phục màu trắng.

Nhíu mày lại, anh đến phòng thay đồ thay lại áo vest màu sậm kia của mình.


Hoa Thiên Tầm vội vàng xuống lầu, có thể là đi có chút gấp gáp, cũng có lẽ ngay từ đầu cô không chú ý nhìn, tại bậc cầu thang kia, cô không cẩn thận đụng phải một vị khách đang muốn lên lầu. Ý thức được bản thân lỗ mãng, Hoa Thiên Tầm dừng bước, rất nghiêm túc nói lời xin lỗi, “Thực xin lỗi.”

Nói xong, cô còn cúi đầu một cái.

Trong lòng ảo não bản thân làm thế nào lại hoảng hốt như thế.

Bị người không để ý đụng phải, Lê Dĩ Hoan đã ngoài 60 vốn dĩ rất tức giận, bà đang định dạy dỗ đối phương một phen, không nghĩ tới lúc Hoa Thiên Tầm khom người ngẩng đầu, bà tràn đầy ngạc nhiên nói không nên lời.

Giống… cô thật sự giống con gái bà hồi trẻ.

Thần vận, bộ dáng trời sinh kia, quả thực như một khuôn mẫu in ra.

Tuy người phụ nữ trước mặt này để mặt mộc, mặc một chiếc quần dài phối với áo jean, thế nhưng đường nét của cô lại duyên dáng như vậy. Mày liễu cong cong, môi anh đào hồng nhạt, trên khuôn mặt tinh khiết khảm một đôi mắt đẹp biết nói chuyện như nước mùa thu.


Đối phương đang dò xét đánh giá mình, Hoa Thiên Tầm cảm thấy người trước mắt rất quái dị.

“Thưa bà, có phải tôi đụng bà bị thương không? Có cần tôi đưa bà đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”

Cô vừa rồi chỉ đụng nhẹ, chắc không nghiêm trọng chứ, nhưng đối phương là khách trong tiệm, Hoa Thiên Tầm cũng không dám tùy tiện đắc tội, cô đành phải kiên trì nói như vậy.

Thấy đối phương ăn mặc cao quý tao nhã, nên hẳn là sẽ không lừa bịp đòi tiền cô chứ.

“Cô gái, cô tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Nếu không phải biết rõ con gái mình chỉ sinh một đứa bé, cũng không có nhân tình, lại càng không ở bên ngoài quan hệ bừa bãi, Lê Dĩ Hoan thật sự cho rằng cô gái trước mắt vô cùng có khả năng là cháu ngoại của mình.

Người hao hao bà cũng không phải chưa từng thấy qua, thế nhưng, người giống như vậy bà vẫn lần đầu tiên thấy được.

“Tôi tên Hoa Thiên Tầm, năm nay 28 tuổi rồi. Bà ơi, tôi đang vội về đưa hoa, à, đây là danh thiếp của tôi, nếu bà có gì không thoải mái bà đến tiệm tìm tôi nhé.”

Lê Dĩ Hoan nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm, bà nhận danh thiếp cô đưa nhìn nhìn.

Hoa Thiên Tầm lại cúi người, cô rời đi.

Lê Dĩ Hoan theo bản năng cầm danh thiếp ngoái đầu nhìn lại, sững sờ nhìn bóng lưng Hoa Thiên Tầm, miệng lẩm bẩm: “Giống, thật sự rất giống.”

Cô tên Hoa Thiên Tầm, năm nay 28 tuổi. Cũng giống Bối Kỳ nhà bà, cũng 28 tuổi, thật trùng hợp.

Bối Kỳ là bà và con gái đón từ bệnh viện về, thế nhưng cô không giống người phụ nữ Hoa Thiên Tầm kia giống con gái bà Lã Giai Vi.

Lê Dĩ Hoan ngớ ra một phen, sau đó, bà bỏ danh thiếp Hoa Thiên Tầm vào trong túi mới cất bước lên lầu xem Bối Kỳ đã chọn xong áo cưới chưa.

——————-

“Bà ngoại, con rất nhớ ngoại nha.”

Vừa thấy Lê Dĩ Hoan, Bối Kỳ đã thay lễ phục dạ hội nở nụ cười ngọt ngào với bà, làm nũng nói.

“Ngoại cũng nhớ con, bảo bối thật đẹp nha!” Nói xong, Lê Dĩ Hoan sống ở Úc vui vẻ hôn lên gương mặt Bối Kỳ.


Gặp phải một màn chấn động kia, bà cẩn thận nhìn Bối Kỳ, càng thêm xác định Hoa Thiên Tầm gặp dưới lầu kia giống con gái bảo bối của bà hơn.

Cô gái kia thật là lần đầu bà gặp!

“Ngoại, ngoại tới sớm chút là được, người ta mới thay áo cưới kia ra, hiện tại ngoại nhìn không được rồi, phải chờ tới ngày con kết hôn mới có thể nhìn thấy a…” Đôi mắt giảo hoạt hiện lên chút giận dữ, Bối Kỳ hơi nhíu mày.

“Ngoại sớm đến rồi, ở phía dưới xem cô dâu trang điểm, lúc lên lầu bị người đụng phải, cho nên mới chậm trễ. Đứa nhỏ này, chờ ngày con kết hôn ngoại với mẹ con nhìn bộ dáng con xinh đẹp không phải được rồi sao? Bảo bối của chúng ta cho dù mặc thế nào đều đẹp nhất.”

Đột nhiên bàn tay nắm xe của Bối Kỳ siết chặt, khóe miệng giật giật, cực lực nặn ra một nụ cười nhạt nhu hoà bỗng nhiên căng cứng.

“Ngoại, ngoại sẽ về Úc sao? Không bằng ở lại Hong Kong cùng con đi.”

“Có Mộ Hàn ở với con, ngoại và mẹ con đều yên tâm. Đợi các con làm lễ xong, ngoại cũng không phải sẽ quay về Úc liền, ở bên kia lâu ngoại hiện tại cũng rất nhớ nơi này.”

“Ngoại, ngoại ngồi trước đi, con thay lễ phục xuống đã, lúc mời rượu con sẽ mặc bộ này.”

“Được, màu rượu đỏ rất may mắn, cũng cực kỳ phù hợp với làn da trắng mềm của con nha. Bối Kỳ… ngoại hẹn người cùng đi dùng trà, chờ chút để Mộ Hàn chở con về, ngoại muốn đến chỗ khác đi dạo, gặp mặt bạn bè nhiều năm không gặp.”

“Dạ, tạm biệt ngoại.”

Cửa phòng thay đồ vừa đóng lại, ánh mắt Bối Kỳ lập tức âm u, lại còn lướt qua chút lo lắng.

Người bà ngoại vừa đụng phải là Hoa Thiên Tầm phải không, bà nhìn thấy cô ta nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, giống như lúc trước khi cô nhìn thấy cô ta vậy.

Người phụ nữ chết tiệt, cô thật sự không thể lưu lại!

——————

Hoa ThiênTầm đậu xe tải nhỏ ở tiệm mình, sau khi tắt máy, cô rút ổ khóa ra xuống xe.

Bị ảnh hưởng bởi một màn ở tiệm áo cưới kia, tinh thần cô có phần hoảng hốt, không tự giác, trong đầu cô lại hiện lên thời điểm cô và Thủy Mộ Hàn kết hôn.

Anh cũng đi cùng cô chọn lễ phục, nhìn cô mặc áo cưới màu trắng duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt anh, anh cũng nói với cô cô rất đẹp. Vẻ đẹp của cô giống như hoa sen trong nước không nhiễm bụi trần, yên tĩnh như bạch ngọc lan, luôn luôn tản ra mùi thơm thanh nhã hấp dẫn anh kìm lòng không đậu rơi vào tay giặc.

Anh còn nói, vẻ đẹp của cô đều là của anh, cả đời.

Anh còn nói chỉ muốn chiếm giữ, không muốn để cho người khác thấy.

Lúc ấy cô chỉ ngượng ngùng cười nhạt, đối diện với đôi mắt đắm đuối đưa tình của anh.

Hiện giờ, thâm tình của anh chỉ cho phép cho người phụ nữ khác thôi, anh hoặc là không thèm nhìn cô, hoặc là giống như cừu hận oán hận trừng mắt cô.

Hoa Thiên Tầm hoảng hốt đi tới, cô không chú ý thấy dưới ánh mặt trời có một chiếc xe máy màu đen nhanh chóng lao tới cô.

Hoa Thiên Tầm nhất thời ngây ngốc, ánh mắt trừng lớn, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh mẹ nuôi, mẹ Hoa Thác Dã bị xe đâm chết kia.

Ngày đó, cô tận mắt nhìn thấy, thế nhưng cho dù cô đuổi theo thế nào, cô cũng đuổi không kịp chiếc xe đụng vào người bỏ chạy kia, hơn nữa còn là màu đen không có giấy phép.

“Cô Hoa, nguy hiểm!” Ỷ Kình Thiên quát to một tiếng, anh nhanh chóng kéo Hoa Thiên Tầm sững sờ tại chỗ vào lòng mình.

Người lái xe máy kia đội mũ bảo hiểm ngoái đầu lạnh lùng nhìn Ỷ Kình Thiên, sau đó hắn ta nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

“Cô Hoa, không sao chứ?”

Xác định Hoa Thiên Tầm an toàn, Ỷ Kình Thiên mới buông tay ra cẩn thận nhìn cô.

Giống như nhất thời không hít thở, sắc mặt Hoa Thiên Tầm đã trắng bệch, ánh mắt vẫn tràn ngập hoảng sợ không tan.

“Cô Hoa, người kia đi rồi, cô về trong tiệm ngồi trước đi.” Ỷ Kình Thiên cảm thấy may mắn khi anh đến tiệm hoa, bằng không hậu quả thiết nghĩ khó mà lường được.

Hai tay cầm ly nước Ỷ Kình Thiên đưa qua, Hoa Thiên Tầm vẫn không dừng được run rẩy.

“Cảm.. cảm ơn!”

Ngồi một hồi, Hoa Thiên Tầm mới bật ra tiếng nói mềm nhỏ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy. Trong đầu cô vẫn còn hiện lên hình ảnh mẹ nuôi ngã trong vũng máu kia, không tự giác, nước mắt theo hốc mắt của cô trào ra.

Đã nhiều năm như thế, cô nghĩ tới tình cảnh ngay lúc đó vẫn còn sợ hãi.

“Hôm nay cô đừng ra cửa, ở trong tiệm chờ tin tức tốt đi. Dù sao hôm nay tôi nghỉ, tôi có thể giúp cô.”

Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ khóc sướt mướt trước mặt mình, Ỷ Kình Thiên có phần không biết làm sao. Anh cũng không biết làm thế nào an ủi Hoa Thiên Tầm, dưới tình thế cấp bách, anh ôm cô vào lòng mình.

“Nếu cô muốn khóc vậy khóc đi, tôi cho cô mượn ngực để tựa vào.”

“Hu hu hu.. hu hu hu…”

Nước mắt kiềm nén nhiều năm ngay tại lúc Hoa Thiên Tầm tựa vào lòng Ỷ Kình Thiên rốt cuộc bật khóc thành tiếng.

Mẹ mất, anh Thác Dã cũng rời khỏi cô, ngay cả con trai cũng bị Thủy Mộ Hàn đoạt đi, cô thật sự rất khổ sở!